Đoàn người không tiếp tục chậm trễ nữa. Chuyện ở Khánh quốc đã xong, mọi người lập tức khởi hành bay đến Hồng quốc.
Lần này, bọn họ không chỉ có thêm Tần Chấn và Tần Tùy cùng đồng hành, còn nhiều thêm một phạm nhân là Khánh hoàng cùng với Cố Diễn vừa mới thấy lại được ánh mặt trời.
Khánh hoàng vừa nhìn thấy Cố Diễn, sắc mặt vô cùng đẹp.
Cố Diễn thấy Khánh hoàng, dứt khoát làm lơ như không thấy, chỉ xem kẻ như không hề tồn tại. Tố chất của hai người, ai cao ai thấp vừa nhìn đã thấy rõ.
Khánh hoàng nghi thần nghi quỷ. Sau khi nhìn thấy Cố Diễn, trong lòng cứ luôn nghi ngờ có người muốn sát hại hắn.
Cố Diễn vô cùng có hàm dưỡng, trêи mặt không hiện chút nào nhưng trong lòng lại ghi thêm một bút nợ với Khánh Vân tông. Khánh hoàng châm ngòi ly gián, Tạ Uẩn đã sớm nói cho hắn biết. Nếu không phải Tạ Uẩn và Cảnh Nhiên không tin Khánh hoàng, chỉ sợ lúc này hắn đã...
Trong lòng Cố Diễn sao có thể không giận.
Tạ Uẩn kéo thù hận cho người ta mà không hề có áp lực, kẻ thù của Khánh Vân tông càng nhiều thì càng tốt. Dù sao hắn vốn cũng ăn ngay nói thật mà. Mặt khác, Tạ Uẩn vẫn luôn cảm thấy cho dù Cố Diễn đã rời Cố gia mấy trăm năm, chỉ cần cha hắn còn sống, Cố gia vẫn sẽ có một vị trí nho nhỏ cho hắn. Tạo quan hệ tốt với nhi tử của một vị Võ Tôn đối với việc đến thượng giới sau này của bọn họ cũng là trăm lợi mà không hại.
Về phần Cảnh gia, sau khi chặt đứt hết thảy quan hệ thì đã bị Cảnh Nhiên vứt ra sau đầu rồi. Tin tưởng chỉ cần có Khánh...sai rồi, hiện tại là Đường hoàng mới đúng. Chỉ cần Đường hoàng còn tại vị một ngày thì Cảnh gia đừng mơ có ngày nào lành.
Người nhà như vậy không đáng để bọn họ lãng phí bất cứ tâm tư gì, giống như Tạ Uẩn đối đãi với Tạ gia vậy.
Sau này hắn sẽ là người cao cao tại thượng, nào có tâm tư đi quản con kiến như thế nào.
Ba ngày sau...
Cảnh Nhiên đặt tiểu nhi tử lên giường, vẻ mặt lo lắng nhìn Cảnh Lan: "Sao y còn chưa tỉnh lại."
Tạ Uẩn bất đắc dĩ, câu này Cảnh Nhiên đã hỏi mấy trăm lần rồi. Hiện tại thân thể của Cảnh Lan đã ổn hơn rồi, tuy vẫn chưa khôi phục hoàn toàn nhưng nội tức bạo loạn trong kinh mạch cũng đã được khống chế, lẽ ra phải sớm tỉnh lại rồi. Ai ngờ....
Tạ Gia ngồi trêи giường, tò mò vươn tay nhỏ, chọt chọt khuôn mặt Cảnh Lan, rồi lại chọt chọt.
Cảnh Nhiên vỗ vỗ ʍôиɠ tiểu nhi tử: " Nghịch ngợm."
Tạ Uẩn cười nói: " Cứ kệ nó đi, để ngoại giới quấy nhiễu một chút biết đâu được y sẽ tỉnh lại nhanh hơn thì sao."
" Haizz!" Cảnh Nhiên thở dài.
Tạ Uẩn ũng không có biện pháp nào. Tao ngộ lúc trước hẳn là đã mang đến đả kϊƈɦ lớn với Cảnh Lan, tình huống mà y gặp phải vẫn luôn rất gian nan. Bởi vậy, sau khi Cảnh Lan tự tuyệt kinh mạch vẫn luôn chìm vào ngủ say. Thậm chí không muốn thanh tỉnh lại. Khánh Vân tông đúng là một đám chết tiệt.
Mỗi khi vào lúc này, Khánh hoàng thường sẽ ớn lạnh cả người, một loại cảm giác sởn tóc gáy luôn dũng mãnh tràn vào đáy lòng hắn. Hắn hối hận rồi, hắn tình nguyện mạo hiểm rời đi từ thông đạo của Khánh quốc, cũng không muốn cùng những kẻ ăn thịt người không nhả xương này ở bên nhau.
Trong cơn mê man, Cảnh Lan như quên mất chính mình là ai, y cảm thấy mình vẫn luôn trôi nổi trong một không gian u ám, không biết ngày hay là đêm, giờ là ngày tháng năm nào.
Đột nhiên....
Trong không gian nhỏ hẹp sáng lên một đốm sáng trắng, Cảnh Lan đại kinh thất sắc không kịp tránh né. Trong tiềm thức của y, chỉ có nơi u ám tối tăm, mới mang lại cho y cảm giác được an toàn.
" Cha..."
" Phụ..."
Tiếng trẻ con bi bô tập nói truyền vào trong tai. Toàn thân Cảnh Lan cứng đờ, một loại cảm xúc chua xót đắng chát bao phủ lấy y, khiến y cầm lòng không đặng mà muốn rơi lệ. Y là ai, đến tột cùng y đã quên mất cái gì.
Cái chạm của đứa nhỏ khiến đáy lòng y tê tê dại dại, phảng phất như thật lâu trước kia, y cũng từng có cảm nhận này.
"A, a..."
" Chúng ta đi thôi."
Đứa nhỏ sắp phải đi xa, Cảnh Lan gấp không chờ nổi muốn giữ lại. Đáng tiếc, cho dù y hao hết tất cả sức lực, phảng phất như đều là phí công vô ích. Cảnh Lan nôn nóng lên, cũng không biết lấy dũng khí từ đâu ra, chui vào đốm sáng đi ra ngoài...
Lý trí nhanh chóng thu hồi, Cảnh Lan nhớ ra chính mình là ai, cũng biết mình đã rơi vào tay hoàng thất Khánh quốc.
" Không..." Từ này Tạ Gia nói vô cùng thuận miệng.
Cảnh Lan đột nhiên mở mắt ra, y phát hiện thanh âm của trẻ nhỏ vừa rồi không phải ảo giác.
Một khuôn mặt nhỏ thật xinh đẹp ánh vào mi mắt, rõ ràng chỉ là một đứa nhỏ tí xíu tuổi lại mang một khuôn mặt thật nghiêm túc, thế nhưng làm Cảnh Lan thấy có vài phần quen mắt.
" A..."
Mắt to trừng mắt nhỏ, Tạ Gia cũng rất tò mò, người trêи giường đã tỉnh rồi.
" Ta..." Cảnh Lan lúc này mới phát hiện, nơi này không phải nhà lao dưới hầm ngục, ngay cả thương thế trêи người y tựa hồ cũng đã khôi phục rất nhiều.
" Người tỉnh..." Cảnh Nhiên vừa mừng vừa sợ, bước chân tiến lên đột nhiên dừng lại, có chút cận hương tình khϊế͙p͙*.
Cận hương tình khϊế͙p͙: lâu không trở về quê, gần đến quê nhà lại cảm thấy hồi hộp lo lắng
Cảnh Lan quay đầu, trong nháy mắt nhìn thấy Cảnh Nhiên, trái tim đột nhiên nhảy lên. Trong lòng y đã khẳng đỉnh đây chắc chắn là hài tử của mình. Một loại cảm tình mãnh liệt bùng nổ từ đáy lòng, nước mắt không ngăn được mà rơi xuống....
Mặt mày Cảnh Nhiên nhu hòa, bộ dạng có bảy phần tương tự với Cảnh Lan. Cảnh Lan đã từng vuốt ve khuôn mặt của nhi tử một lần rồi lại một lần, ảo tưởng đứa nhỏ này sau này lớn lên sẽ có bộ dáng thế nào. Hiện giờ...
Cảnh Lan che mặt khóc rống, như muốn khóc hết nước mắt cả đời này, y không dám chạm đến những gì trước mắt, sợ hết thảy chỉ là một giấc mộng đẹp hoang đường.
" Người...người đừng khóc..." Cảnh Nhiên lúng túng nói. Cảnh Lan không tỉnh làm y rất lo lắng, Cảnh Lan tỉnh lại y lại thấy xấu hổ. Dù sao thân thế của y hiện tại còn chưa xác định được, cho dù y đã có tám phần nắm chắc. Nhưng đó đều là suy đoán của y và Tạ Uẩn, còn chưa được ai chứng thực cả.
Cảnh Lan không thể tin tưởng trừng to mắt, phảng phất như sinhh ra ảo giác.
Cảnh Nhiên chậm rì rì nói: " Người tỉnh lại thì tốt rồi."
Cảnh Lan hung hăng nhéo mình một cái, xác định không phải nằm mơ thì vội vàng từ trêи giường ngồi dậy. Do dừng sức quá mạnh mà một cỗ đau đớn xuyên tim thổi quét toàn thân.
Cảnh Nhiên vừa lo vừa giận, bất chấp biệt nữu trong lòng, vội tiến lên đỡ y, lo lắng nói: " Người chậm một chút, người hiện tại trọng thương chưa lành, không nên có động tác kịch liệt."
Cảnh Lan nắm chặt tay Cảnh Nhiên, trong lòng lúc này mới có cảm giác chân thật, thanh âm run rẩy nói: " Con...con chính là hài nhi kia của ta..."
Cảnh Nhiên rối rắm một chút, y không biết nên trả lời thế nào, rầu rĩ nói: " Ta cũng không rõ ràng lắm, dù sao ta cũng không phải hài tử thân sinh của phu thê Cảnh Đào. Mấy ngày hôm trước ta còn đứng ra làm chủ đoạn tuyệt hết thảy quan hệ của người và Cảnh gia."
" Đoạn tuyệt tốt lắm, con ta chịu khổ rồi." Cảnh Lan cẩn thận ôm lấy Cảnh Nhiên, cảm giác huyết mạch không lừa được người.
Trong lòng Cảnh Nhiên có chút vui vẻ, loại chuyện không cần hỏi nguyên nhân đã đứng về phía y, đây chính là cảm giác có cha ruột đi.
Trong lòng Cảnh Lan rất khó chịu, tính tình của người Cảnh gia y còn lạ gì. Đứa nhỏ này nhẫn tâm đoạn tuyệt quan hệ, nói vậy có lẽ đã ăn không ít khổ. Nếu không, ai lại nguyện ý trở thành một người không có gốc rễ, không có gia tộc.
" Hoàn nhi..." Cảnh Lan đau lòng rơi lệ.
Trong lòng Cảnh Nhiên khẽ động, xưng hô Hoàn nhi này quả thực có chút quen tai, phảng phất như đã tồn tại cùng y trong những ý thức thuở ấu thơ.
" Lau..." Tạ Gia lấy ra cái khăn chuyên thuộc dùng để lau nước miếng của mình, xoát một chút cảm giác tồn tại.
" Phụt..." Cảnh Nhiên nở nụ cười, cảm xúc thương cảm bởi vì bị Tạ Gia quấy nhiễu mà tan đi rất nhiều.
Cảnh Lan vui vẻ nói: " Đây là tôn nhi của ta đúng không, thật đúng là giống phụ thân của con như đúc."
Cảnh Nhiên hơi nghiêng đầu, y cũng thấy lạ, đứa nhỏ này vừa không giống y, cũng không giống Tạ Uẩn, hóa ra là giống Vân Nghị. Y nhẹ cười nói: " Đây là tiểu nhi tử của con, trêи nó còn một đôi ca huynh song bào thai." Cảnh Nhiên nói rồi lại kéo Tạ Uẩn một cái, nói: " Vị này chính là phu quân của con."
Cảnh Lan bừng tỉnh, vừa tỉnh mộng sau một giấc ngủ dài thế mà nhi tử đã lớn, không những có nhi tế mà ngay cả tôn tử cũng có ba đứa.
Cảnh Lan hổ thẹn trong lòng: " Là ta có lỗi với con."
Cảnh Nhiên biệt nữu nói: " Người...người cũng là thân bất do kỷ mà thôi."
Tạ Uẩn vội hành lễ: " Kiến quá nhạc phụ."
Một tiếng nhạc phụ này khiến Cảnh Lan Tâm hoa nộ phóng: " Tốt, tốt lắm, hài tử ngoan."
Cảnh Nhiên đỏ hồng mặt, nói: " Cha..."
" Tốt lắm!" Hốc mắt Cảnh Lan ướt át, cho dù y có nằm mơ cũng không nghĩ tới, đời này còn có một ngày cả nhà được đoàn tụ, chỉ là...sắc mặt Cảnh Lan đột nhiên biến đổi, nói: " Các con có từng đi qua thông đạo thượng giới không? Hoàng thất có khó xử các con không?"
Trong lòng Cảnh Lan rất rõ, y bị giam giữ ở hầm ngục dưới lòng đất. Nơi đó chính là trọng địa trông coi của Khánh quốc, muốn từ bên trong ra ngoài vô cùng khó khăn.
Cảnh Nhiên cười nói: " Cha, người yên tâm đi. Hiện tại không có Khánh quốc, chỉ có Đường quốc."
Cảnh Lan nao nao: " Đường quốc..."
Tạ Uẩn không chút giấu giếm, kể ra âm mưu của hoàng thất, lại nói đến một ít chuyện ở thượng giới, còn có nơi mà bọn họ sắp đi đến.
Cảnh Lan nghe mà trong lòng không ngừng phập phồng. mỗi khi hài tử gặp nguy hiểm, trong lòng y đều căng chặt. Nhưng y cũng không bỏ sót một vấn đề nào. Tạ Uẩn xuất thân ở trấn nhỏ Tống quốc, Hoàn nhi xuất thân ở hoàng thành Khánh quốc. Thân phận của hai người khác nhau như trời với đất, khoảng cách lại là trời Nam đất Bắc. Bọn họ thành thân như thế nào, làm sao có thể đến được với nhau.
Cho dù cảm tình của phu phu hai đứa rất tốt nhưng y sẽ không xem nhẹ một ít chi tiết.
Trong lòng Cảnh Lan đã hận Cảnh gia thấu xương. Phu thê Cảnh Đào thực sự rất đáng chết.
Cảnh Nhiên lúc này mới biết được, y trở thành hài tử của Cảnh gia, kỳ thật cũng do Cảnh gia mưu tính. Năm đó, Cảnh Lan vì Vân Nghị phá cửa xông ra, Cảnh gia thiếu một vị võ vương, địa vị xuống dốc không phanh.
Cảnh Lan đào hôn, không phục hoàng thất, càng làm cho Cảnh gia bị hoàng thất chèn ép.
Cảnh Lan nhìn không vừa mắt, cùng Vân Nghị đại náo hoàng cung Khánh quốc một lần, miễn cưỡng trấn áp bọn tặc nhân một phen. Trạng huống của Cảnh gia dần dần chuyển biến tốt đẹp, trong lòng lại nổi lên tâm tư khác. Cảnh Lan chắc chắn sẽ đi cùng Vân Nghị, tương lai của bọn họ làm sao bây giờ. Cảnh Lan đã hoàn toàn đắc tội hoàng thất, Cảnh gia lại không có nhân tài mới xuất hiện. Nếu lại qua mười mấy hai mươi năm nữa, Cảnh gia nào còn có địa vị ở hoàng thành.
Người Cảnh gia thầm hận Cảnh Lan đã đẩy bọn họ vào hoàn cảnh tiến không được lùi cũng chẳng xong. Nhưng trước nay lại chưa từng nghĩ tới, nếu không nhờ Cảnh Lan tấn giai Võ Vương, Cảnh gia vẫn chỉ là một tiểu gia tộc bất nhập lưu mà thôi.
Thời điểm Vân Hoàn được một tuổi, Cảnh Lan và Vân Nghị chuẩn bị đi đến bí cảnh, tìm kiếm phương pháp đột phá không gian. Người Cảnh gia xung phong nhận việc chiếu cố Vân Hoàn.
Bởi vì đó đều là người nhà mẹ đẻ của mình nên Cảnh Lan chưa bao giờ hoài nghi dụng tâm của bọn họ.
Ai ngờ...
Sau khi bọn họ vừa ra khỏi bí cảnh liền gặp phải toàn bộ đại lục đuổi giết, tin tức y cùng Vân Nghị tìm kiếm phương pháp đột phá không gian nhanh chóng bị lan truyền, truyền đến mức người người đều biết.
Phu phu hai người bắt đầu bước lên con đường đào vong.
Cảnh Lan nhớ thương hài tử, lặng lẽ lẻn vào Cảnh gia trộm Vân Hoàn ra, trong lòng thầm xin lỗi người nhà. Nhưng chỉ cần y và Vân Nghị còn sống, hoàng thất Khánh quốc chắc chắn sẽ còn kiêng kị, sẽ không ra tay với Cảnh gia. Dù sao, khi đó hoàng thất vẫn còn cố kỵ chút thể diện, cho dù có nhiều âm mưu nhưng cũng chỉ tiến hành trong âm thầm. Cảnh gia là một gia tộc trung đẳng, không có lý do chính đáng, hoàng thất không thể không nói lý diệt sát toàn bộ. Nếu không, chọc giận Cảnh Lan, y sẽ bất chấp mà tổn hại danh dự của hoàng thất, lúc đó toàn bộ âm mưu của hoàng thất cũng sẽ bại lộ dưới ánh sáng.
Kết quả như vậy, hoàng thất cũng không muốn nghĩ đến. Quan hệ giữa bọn họ hình thành nên một sự vi diệu cân bằng.
Thời điểm Vân Hoàn hơn hai tuổi, Cảnh mẫu bị bệnh nặng, nghe nói là do bị hoàng thất làm trọng thương.
Cảnh Lan áy náy trong lòng, dưới sự khuyên bảo của Vân Nghị, phu phu hai người trở lại Cảnh gia thăm. Đáng tiếc, chờ bọn họ lại là thiên la địa võng.
Phu phu hai người giết ra trùng vây, chém giết mấy tên Võ Hoàng của hoàng thất.
Trong lòng Cảnh Lan hận thấu, từ đây thất vọng đối với người nhà. Nhưng làm y càng thêm thất vọng chính là, mẫu thân ruột thịt của y thế mà giả bệnh, mang Vân Hoàn ra uy hϊế͙p͙ y, bắt y thúc thủ chịu trói. Cảnh Lan há có thể cam tâm, mệnh của y có thể trả cho Cảnh gia, nhưng Vân Nghị thì không được.
Phu phu hai người cứu nhi tử ra, vừa mới thoát được ra ngoài, lại phát hiện hài tử trong ngực đã bị Cảnh gia đánh tráo.
Cảnh Lan hận muốn nứt mắt. Đáng tiếc, lúc này bọn họ không thể trở lại được nữa, truy binh ở phía sau đang cấp tốc đuổi theo.
Hành tung của bọn họ đã bại lộ, muốn che giấu được vô cùng khó khăn. May mà....bí pháp đột phá lá chắn không gian đã được Vân Nghị nghiên cứu xong, khi bọn họ sắp thành công rời đi, Cảnh Lan lại bị không gian ngăn trở.
Vân Nghị đại kinh thất sắc.
Mắt thấy truy binh phía sau đuổi tới, Cảnh Lan dùng hết tất cả sức lực sau khi tiễn vân nghị đi, trái lại còn yên tâm hơn. Trong lòng y có chút may mắn, may mà hài tử đã bị Cảnh gia đánh tráo, hiện giờ y đã không còn vướng bận.
Hoàng thất muốn dùng nhi tử để uy hϊế͙p͙ y, thật đúng là tính toán sai.
Đứa nhỏ lúc bị đánh tráo hơi thở đã thoi thóp, đã sớm mất đi hô hấp trong lúc hai người họ đào vong. Về phần hài nhi của y, Cảnh Lan cũng không lo lắng. Cảnh gia không người nối nghiệp, coi trọng cũng chỉ do thiên phú của hài tử, vọng tưởng đem hài tử bồi dưỡng thành nanh vuốt của Cảnh gia. Tính mạng của đứa nhỏ không cần phải lo lắng. Hơn nữa, Cảnh gia tự mình chủ trương đánh tráo hài tử, đồng nghĩa với việc phản bội hoàng thất. Bọn họ chỉ có thể giấu giếm tin tức này. Bởi vì, Cảnh gia không thể gánh chịu nổi cơn tức giận của hoàng thất, quả đắng này cho dù không muốn ăn, bọn họ cũng phải nuốt cho trôi.
Thân thế của Cảnh Nhiên cứ thế mà bị giấu giếm một cách ly kỳ và khúc chiết như vậy.
Sau khi Cảnh Lan bị bắt về đền tội, đúng như những gì Tạ Uẩn đã suy đoán. Hoàng thất muốn biến y thành nô ɭệ.
Cảnh Lan sao lại cam nguyện, y không muốn chết cũng không muốn trở thành nô ɭệ, liên lụy đến Vân Nghị và hài tử, vì thế liền dứt khoát tự tuyệt kinh mạch.
Y để lại cho mình một con đường hi vọng nhưng từ trước đến giờ y chưa từng nghĩ tới, chính mình thật sự sẽ tỉnh lại, hơn nữa còn là do hài tử nhà mình cứu.
Trong lòng Cảnh Lan chỉ cảm thấy, cả đời này trôi qua thật đáng giá. Y chỉ đau lòng vì những đau khổ mà hài tử từng phải chịu.
Trong lòng Cảnh Nhiên vô cùng hối hận, hối hận vì lúc trước đã trừng phạt quá nhẹ đối với Cảnh gia. Toàn gia kia đúng là lòng lang dạ sói.
Trong lòng Tạ Uẩn thì lại cho rằng, tồn tại so với cái chết còn chịu tội hơn. Đường quốc chỉ cần có Đường Phụng ở đó, Cảnh gia đừng nghĩ có ngày xuất đầu. Gia tộc sụp đổ chỉ là chuyện gần ngay trước mắt. Dù sao, chỉ cần hắn và Cảnh Nhiên còn tồn tại, chỉ cần bọn họ càng sống càng tốt, Cảnh gia đời đời thế thế đều sẽ bị chèn ép.
Bởi vì, không ai nguyện ý vì Cảnh gia mà đắc tội hai vị cường giả. Càng miễn bàn tới tính tình của người Cảnh gia lại như vậy.