Xuyên Việt Chi Bồi Thực Sư

Chương 142: Chạy trốn




" Phụ thân..."

Tạ Uẩn vừa mới trở lại sân liền thấy ba bóng người lén lút.

Ba đứa Tạ Thù, Tạ Bác, Tạ Thiên Lãng quần áo hỗn độn, ánh mắt hưng phấn, trêи người còn có một cỗ huyết tinh nhàn nhạt.

Tạ Uẩn kinh ngạc, cẩn thận đánh giá mấy đứa một chút, trong lòng dâng lên một loại cảm giác quỷ dị. Cảm giác như kiểu " nhà ta có đứa nhỏ mới vừa trưởng thành" , hắn nhướng mày, hỏi: " Đi đâu đó?"

Tạ Bác vẻ mặt đưa đám, trong lòng hô to một tiếng xui xẻo. Bọn nó tự cho là đã hành động hết sức cẩn thận, ai dè lại bị phụ thân trùng hợp bắt gặp.

Tạ Thù có chút chột dạ, vội vàng che giấu vết máu dính trêи người, nhỏ giọng kêu: " Phụ thân..."

Tạ Thiên Lãng đầu tàu gương mẫu bảo vệ đệ đệ, nhận sai nói: " Thất cữu cữu, là con không tốt mang theo đệ đệ ra ngoài chơi."

Tạ Uẩn hỏi: " Đánh nhau?"

" Ha hả!"

Nếu đã lộ rồi Tạ Thù, Tạ Bác cũng không sợ, vội vàng nói: " Là bọn họ hành sự quá mức thiếu giáo huấn."

" Là mấy người kia tìm tra."

Tạ Bác blah... blah bắt đầu kể những gì đã xảy ra. Vân Châu hiện tại loạn thành một nùi, tình thế không quá sáng sủa. Dương gia, Bạch gia đột nhiên quật khởi, lại có không ít người đến phụ thuộc vào.

Mấy hài tử dần trưởng thành lá gan cũng càng lớn, lén lút chạy ra ngoài chơi vừa lúc gặp phải người Trần gia. Hai bên oán hận chất chồng đã sâu, người Trần gia phát hiện ra Tạ Thiên Lãng vẫn còn tu vi, bên người còn có hai đứa nhỏ, thù mới hận cũ dũng mãnh trào dâng trong lòng, một lời không hợp liền đánh lên.

Hiện tại, Trần gia đã đầu nhập vào Bạch gia. Địa vị của Bạch Loan Phượng ở Trần gia lập tức trở nên hết sức quan trọng.

Dưới các loại ân oán, người Trần gia chỉ hận không thể diệt trừ Tạ Uẩn thật mau. Nếu như giết không được Tạ Uẩn vậy thì giết nhi tử của Tạ Uẩn cũng được. Tạ Thù với Tạ Bác là nhi tử của Tạ Uẩn, việc này cả thành Vân Châu này không người nào không biết.

Ba hài tử bị người chặn đánh, hai Võ Hồn cùng mười mấy Võ Sĩ âm thầm kiếp sát, muốn cho Tạ Uẩn cũng nếm thử nỗi đau tang tử.

May mắn chính là, trêи người ba hài tử nhiều bảo bối, không chỉ hoàn hảo không tổn hao gì xử lý đám địch nhân, quay trở về lặng lẽ chuẩn bị hai ngày, sau khi nghe ngóng được các loại tin tức rồi lại hùng hổ giết ngược trở lại.

Hôm nay còn chưa kịp hưởng thụ chiến quả đã bị phụ thân bắt được.

Tạ Uẩn nói: " Tự mình diện bích hối lỗi đi." ( Hình phạt úp mặt vào tường ngẫm nghĩ nhân sinh =))))

Trộm chạy ra phủ đúng là quá kỳ cục. Nếu như xảy ra cái gì sơ xuất, chẳng phải là làm người lớn lo lắng sao. Nhưng mà, người Trần gia ngay cả hài tử cũng muốn kiếp sát, đúng là quá chán sống.

Mấy hài tử hoan hô vui mừng, vội vàng chạy không thấy bóng người.

Tạ Uẩn đầu đầy hắc tuyết, cảm thấy hình phạt trong nhà quả thật hơi nhẹ, về sau phải nghĩ biện pháp khác mới được, miễn cho bọn nhỏ không biết sợ.

Tạ Uẩn về phòng, Cảnh Nhiên đang cùng Tạ Gia chơi ghép hình.

Tạ Gia chỉ có chút xíu, vừa mới học được đi đường vẻ mặt nghiêm túc tự hỏi, nhìn mà Tạ Uẩn có chút đau răng, con thứ ba làm hắn quá không có cảm giác thành tựu.

Cảnh Nhiên liếc nhìn hắn, cười hỏi: " Gặp mấy đứa nhỏ rồi?"

Tạ Uẩn kinh ngạc: " Ngươi biết bọn nó đi ra ngoài sao?"

Cảnh Nhiên nói: " Chuyện Phương vương phủ sao có thể giấu được ngũ tẩu, phái người đi theo là được, chờ bọn nó ăn mệt vài lần, sau này mới có thể học được kinh nghiệm."

Tạ Uẩn cười nói: " Vậy ngươi cần phải thất vọng rồi, lá gan của bọn nó rất lớn, không chỉ không thiệt mà xử lí mọi chuyện đều rất tốt."

Cảnh Nhiên liếc hắn một cái, cười nói: " Bọn nhỏ thông tuệ như vậy ta vui còn không kịp, sao thất vọng được chứ."

Tạ Uẩn ngẫm lại cũng phải, sau đó nở nụ cười, tâm tư trả thù cũng theo đó phai nhạt. Chuyện của hài tử vẫn nên để lại cho hài tử tự xử lý. Nếu bọn nó đã báo thù rồi, mình cũng không cần phải nhúng tay.

Huống hồ, tuổi tác của bọn nhỏ cũng dần lớn, cuối cùng cũng phải học tự mình đảm đương một phía. Hiện tại có người lớn giám sát, cứ mặc cho bọn nó hồ nháo, rèn luyện một chút cũng được. Chờ đến khi nào bọn nó không xử lý được, lại để người lớn ra mặt giải quyết. Hắn cũng không tin, đám Trần gia chỉ biết đánh lén kia thật sự dám tìm tới cửa.

Người Trần gia quả thật không dám tới cửa. Chừng nào Đoạn vương còn ở Phương vương phủ thì Dương gia và Bạch gia không dám có động tác gì.

Sau này, bọn họ cũng không có cơ hội đó.

Đợi đến khi bí mật thông đạo thượng giới bùng nổ, kết quả chờ đợi bọn họ chính là dừng bước tại tu vi Võ Vương, vĩnh viễn không thể tấn giai, chỉ có thể trơ mắt nhìn người khác đi đến thượng giới tìm kiếm con đường phát triển. Gia tộc bọn họ lại dần dần xuống dốc, ngày qua ngày ôm nỗi hối hận. Thế thôi cũng đã đủ cho bọn họ phiền lòng rồi, nào còn dám đến Phương vương phủ kêu ca gào thét.

Tạ Uẩn căn bản không để những người này vào mắt, chỉ là một đám hề nhảy nhót mà thôi. Nếu không phải vì để bọn nhỏ rèn luyện năng lực, Tạ Uẩn thậm chí còn không nhớ đến bọn họ. Dù sao người hận hắn thấu xương rất nhiều. Khi thực lực cường đại đến một trình độ nhất định, ai còn để ý đến mấy con kiến.

Tạ Uẩn bồi thê nhi mấy ngày rồi lần nữa tuyên bố bế quan.

Hắn hiện giờ đã tấn giai Võ Vương, dược viên không gian tấn giai lên thần khí, cần phải tế luyện lại lần nữa. Nếu không, khi năng lượng của dược viên không gian vượt qua sự khống chế của hắn, bảo vật này sẽ mất đi liên hệ với hắn. Đối với loại chí bảo nghịch thiên này, Tạ Uẩn không hi vọng phát sinh bất cứ thứ gì ngoài ý muốn.

Cảnh Nhiên biết được chuyện dược viên không gian, khϊế͙p͙ sợ nửa ngày mới lấy lại tinh thần, khó trách lúc Tạ Uẩn độ kiếp lại có tới 162 đạo thiên kiếp. Hóa ra là có chí bảo xuất thế.

Chí bảo xuất thế, nhất định sẽ xuất hiện tường vân.

Nhưng thiên đạo muốn hủy diệt chí bảo, nhất định sẽ dùng lôi kiếp hủy thiên diệt địa. Cảnh Nhiên nghĩ lại mà sợ. Nếu không phải bọn họ mượn uy thế của đại trận thiên nhiên. Nếu không phải Tạ Uẩn trùng hợp độ kiếp vào lúc đó, che giấu được khí tức của chí bảo. Chỉ sợ lúc này bọn họ đã....

Thất phu vô tội, hoài bích có tội. Tin tức trêи người Tạ Uẩn mang theo trọng bảo nhất định sẽ truyền đến ồn ào huyên náo. Tới lúc ấy, bất luận là đại lục Hằng Võ hay là thượng giới, chỉ sợ đều sẽ không có chỗ cho bọn họ dung thân.

Tạ Uẩn cười nói: " Đừngd sợ, vận khí của ta tốt lắm."

Cảnh Nhiên vẫn còn sợ hãi gật gật đầu, vận khí của Tạ Uẩn quả thật tốt đến mức khó có thể tưởng tượng. Đương nhiên, vận khí của y cũng rất tốt. Có thể gả cho Tạ Uẩn, chỉ sợ đây là chuyện may mắn nhất đời này của y.

Tạ Uẩn nói: " Chờ ta xuất quan chúng ta liền đi Khánh quốc. Đi tra xét thân thế của ngươi trước rồi lại tiêu diệt hoàng thất."

Ánh mắt Cảnh Nhiên lóe lóe: " Đạo Ấn Thạch ở mấy quốc gia khác..."

Tạ Uẩn lộ ra vẻ mặt nhất định phải có được, tươi cười nói: " Tất nhiên cũng phải lấy. Dược viên không gian vẫn còn thiếu mấy cái linh mạch, không có linh khí sung túc, linh dược không thể sinh trưởng được."

Cảnh Nhiên nói: " Dưới lòng đất ở hoàng cung có linh mạch, ở chỗ ta còn có khối Hàn Tủy, bỏ vào dược viên không gian thử xem. Nhìn thử xem nó có diễn biến gì không. Còn có, bảo khố của hoàng thất..."

Phu phu hai người còn chưa có đi đâu mà đã thương nghị chuyện đoạt bảo như thật. Tóm lại lần này phải cho hoàng thất một vố đau nhớ đời. Đương nhiên, cái hại khi trêu chọc hoàng thất cũng vô cùng rõ ràng. Khi bọn họ đi đến thượng giới, nhất định sẽ có người ôm cây đợi thỏ.

Nhưng đối với chuyện này, Tạ Uẩn và Cảnh Nhiên đều không hề lo lắng. Bọn họ đã sớm biết tình hình của thượng giới từ miệng Tống Cát. Tin tức của đại lục Hằng Võ chỉ cần lan truyền ra ngoài, mấy phương thế lực, Tống, Triệu, Khánh, Hàn, Hồng, cũng không thể làm được gì, chỉ có thể hai tay dâng ra ngoài.

Nếu như tin tức mà đã được tất cả mọi người biết đến thì sẽ không gọi là bí mật nữa. Đại lục Hằng Võ nếu như được biết đến như vậy, có lẽ sẽ trở thành vật phụ thuộc vào của thượng giới. Nhưng tuyệt đối sẽ không chịu bất cứ phương thế lực nào khống chế nữa. Giống như một khối điểm tâm lớn vậy. Một người có thể độc chiếm, có vài người thì có thể lặng lẽ chia nhau ăn. Nhưng nếu như có rất rất nhiều người, thì không cần giấu cũng không cần đoạt nữa. Điểm tâm này là của mọi người, chỉ có thể đặt nó lên trêи mặt bàn mà thôi.

Bởi vậy Tạ Uẩn cảm thấy, trước khi đi đến thượng giới bọn họ cần phải thu thập được tất cả Đạo Ấn Thạch. Mấy thế lực Tống, Triệu, Khánh, Hàn, Hồng này không biết nhìn hàng không đại biểu tất cả mọi người đều không biết nhìn hàng. Tạ Uẩn không muốn vì chút sai sót nhỏ mà để mất bảo bối.

Phu phu hai người thương nghị trong chốc lát. Tạ Uẩn bắt đầu bế quan tế luyện dược viên không gian.

Nỗi lòng Cảnh Nhiên kϊƈɦ động thật lâu sau mới có thể bình tĩnh trở lại. Cấm chế của thượng giới có thể giải trừ. Chuyện này với y mà nói, không thể nghi ngờ chính là một tin tức tốt. Tuy y không biết Cảnh Lan là ai, nhưng cảm giác trong lòng thì không thể lừa được người.

Cảnh Nhiên có chút chờ mong, chờ mong ngày mà y có thể trở về Khánh quốc. Hơn nữa....

Bọn họ cũng cần phải đến Triệu Quốc một chuyến, nhất định phải đến đó để xác nhận, Đạo Ấn Thạch ở Triệu quốc có còn ở đó hay không. Đạo Ấn Thạch là gốc rễ của thế giới, túi trữ vật hoặc nhẫn không gian bình thường không thể thu nó vào được. Lý Nhược Hư đã hủy hoại Đạo Ấn Tuyền ở hai nước Tống, Triệu. Lại còn đại náo một trận ở Triệu quốc. Bí mật của Đạo Ấn Thạch, có phải hắn cũng biết hay không?

Cảnh Nhiên nhíu mày suy tư, sau đó liền đem chuyện này vứt ra sau đầu. Tạ Uẩn lấy được Đạo Ấn Thạch, không có bất cứ người ngoài nào biết. Nhưng chuyện Lý Nhược Hư hủy hoại Đạo Ấn Tuyền thì tất cả mọi người ở đại lục Hằng Võ đều biết.

Một người ở ngoài sáng, một kẻ ở trong tối. Nếu Lý Nhược Hư là người thông minh, chắc chắn sẽ không tiết lộ ra bất cứ tin tức gì.

Thời gian trôi qua thật nhanh.

Lúc Tạ Uẩn tế luyện dược viên không gian, thân thể của Đoạn Chinh đã hoàn toàn khang phục, tạm thời vẫn ở lại Phương vương phủ. Làm một người đã sớm đi đến thượng giới, lúc này hắn không nên lộ diện. Chờ đến khi tôn tử xử lý xong mọi chuyện, bọn họ cũng chuẩn bị đi theo Tạ Uẩn đến hoàng cung biệt quốc.

Thượng giới là nơi mà tất cả võ giả đều hướng tới, không có người nào là ngoại lệ.

Phương Thiên Hóa cũng triệu tập một ít lão hữu xưa, trong bất tri bất giác, các loại âm mưu của hoàng thất đều đã lan truyền ra khắp các giai tầng nhân sĩ ở đại lục Hằng Võ.

Đương nhiên, trừ mặt mấy gia tộc tử trung với hoàng thất ra.

Sau khi Đoạn Chính Hào cáo từ rời đi liền hung hăng trấn áp một đám người không quy củ. Dương gia, Bạch gia vừa mới dâng lên khí thế, nháy mắt đã bị hắn đánh đến hoa rơi nước chảy. Dưới tình huống hoàng thất không xuất đầu cho bọn họ, bọn họ cũng không dám đắc tội ngũ tinh Võ Vương. Nào đâu biết, Đoạn Chính Hào sớm dưới sự trợ giúp của Đạo Ấn Thạch đã tấn giai lên bát tinh Võ Vương.

Đoạn Chính Hào sấm rền gió cuốn, triển khai một loạt thủ đoạn xử lý tất cả sự vụ gia tộc. Lần này rời khỏi Vân Châu, hắn không biết mình có còn trở về hay không, chuyện của gia tộc cần phải an bài xong hết thảy.

Mặt khác, đám người Chu Công Đào và Trương Kế ngoài chuyện tìm kiếm độc vật ra, còn bôn tẩu khắp nơi để liên lạc nhân thủ. Ăn thất bại một lần đã làm cho bọn họ hấp thụ giáo huấn. Lúc này có cửu công tử trong tay, bọn họ đã biết được tình huống ở thượng giới. Còn có thêm cao thủ dùng độc Tạ Uẩn và Cảnh Nhiên bố trí trận pháp.

Bọn họ rất tin tưởng, lần xâm nhập vào hoàng thất lần này nhất định có thể thuận lợi đi đến thượng giới.

Đám người Chu Công Đào gấp không chờ nổi nói cho Tạ Uẩn tin tức tốt này.

Phương vương phủ trở nên náo nhiệt hơn. Có thể nói là cao thủ nhiều như mây. Dương gia và Bạch gia lập tức cụp đuôi làm người, suốt đêm đưa tin tức đến hoàng thất.

Tạ Uẩn nằm mơ cũng không nghĩ tới, khi hắn xuất quan ra. Đội ngũ tạo phản được tạo dựng từ miệng mười mấy người cứ thế lớn mạnh đến không thể tưởng tượng. Hắn thật sự không muốn làm anh hùng, cũng không muốn gây sự chú ý. Cố tình, thủ đoạn của hắn ở trong hoàng cung đã làm kinh sợ một đám người, lại còn có một thân độc thuật xuất quỷ nhập thần. Còn có một thê tử có thể bố trí trận pháp để độ kiếp. Chư vị cao thủ cho dù có khinh thường hắn chỉ có tu vi tam tinh Võ Vương, vẫn có thể mặt không đổi sắc mà khen tặng.

Cảnh Nhiên có chút phiền não, bọn họ muốn lấy được Đạo Ấn Thạch, cần phải âm thầm hành động. Nhiều người tới như vậy thì phải làm sao đây.

Vì thế, vào một buổi sáng đẹp trời. Tạ Uẩn mang theo thê nhi biến mất không còn tăm hơi.