Xuyên Việt Chi Bồi Thực Sư

Chương 139: Thẩm vấn cửu công tử




Hai ngày sau, Xuyên Tinh Toa ngừng lại ở một rừng núi rậm rạp.

Trải qua trận chiến ở hoàng thành, các vị Võ Vương ẩn ẩn lấy Tạ Uẩn như thiên lôi sai đâu đánh đó. Tạ Uẩn đại náo hoàng cung, không chỉ làm hoàng thất phải kinh sợ mà còn làm cho đám Võ Vương này phải đại kinh thất sắc.

Chính mắt bọn họ nhìn thấy Tạ Uẩn tấn giai. Nhưng một người chỉ vừa mới tấn giai Võ Vương thế mà có thể đại sát tứ phương ở hoàng cung, đây là loại thực lực gì chứ.

Cùng với sự khϊế͙p͙ sợ trong lòng các vị Võ Vương còn có một chút vui sướиɠ. Thủ đoạn của Tạ Uẩn ùn ùn không dứt, nếu như có hắn dẫn dắt đám bọn họ đi đến thượng giới, có lẽ sẽ càng có nhiều phần thắng.

Ngay từ lúc vừa ra khỏi hoàng cung, bọn họ liền giới thiệu tên họ. Các vị Võ Vương thế mới biết, người này vậy mà chính là Tạ công tử ở thành Vân Châu. Cái vị Tạ công tử nháo đến ồn ào huyên náo kia. Hơn nữa cái gọi là Vương Thiên Phong cũng chính là Đoạn Vương Vân Châu giả danh mà thôi.

Pháp khí kiểm tra của hoàng thất có bao nhiêu lợi hại bọn họ đã tự mình lĩnh hội. Đám người Tạ Uẩn không chỉ dịch dung thành công, thậm chí còn che giấu tung tích bay nhảy thuận lợi như cá gặp nước, đúng là khiến người bội phục đến cực điểm.

" Tạ công tử...." Trương Kế chắp tay hành lễ, thái độ vô cùng thành khẩn hỏi: " Không biết sau này Tạ công tử có tính toán gì không?"

Tạ Uẩn nhướng mày, trong lòng biết rõ tâm tư của mọi người, nghĩ một chút rồi nói: " Tạm thời vẫn còn chuyện phải xử lý, sau này rồi mới đi đến thượng giới. Nếu chư vị không chê, mọi người có thể đồng hành cũng được."

" Được chứ được chứ!" Chu Công Đào vội nói: " Nếu có thể đi cùng với Tạ công tử thì quả thực không còn gì tốt hơn. Chúng ta nhất định sẽ tuân theo mệnh lệnh."

Tạ Uẩn nhếch môi cười cười, không đem lời này để trong lòng, quan hệ giữa bọn họ là đôi bên cùng có lợi mà thôi, hắn nhàn nhạt nói: " Nếu đã vậy, còn phải làm phiền chư vị tìm kiếm thêm một ít độc dược. Nếu như chúng ta không có thực lực thì cũng chỉ có thể nghĩ cách bằng cái khác."

Chu Công Đào trầm giọng nói: " Tạ công tử yên tâm, bọn ta sẽ dốc hết toàn lực."

Mọi người nghe vậy vội gật đầu, đây chính là mấu chốt sinh tồn để bọn họ đến thượng giới, tất nhiên phải dùng toàn lực để ứng phó. Nếu không,....mọi người lạnh lùng liếc mắt nhìn cửu công tử một cái. Bọn họ kỳ thật cũng muốn biết, tình huống ở thượng giới đến tột cùng là như thế nào. Thông đạo thượng giới thế mà lại do người khác hoàn toàn khống chế. Nếu không phải bọn họ kịp thời có được tin tức, lúc này chỉ sợ là chạy trời không khỏi nắng.

Tạ Uẩn mỉm cười, tiện tay phá hủy giam cầm của cửu công tử.

" Thả ta ra, các ngươi có biết ta là ai...." Cửu công tử vừa sợ vừa giận, thẳng đến giờ khắc này, hắn vẫn kiêu ngạo và ương ngạnh như cũ.

Tạ Uẩn nhướng mày cười nói: " Ngươi cũng biết, sau khi chúng ta bắt được ngươi, hoàng thất đã hạ lệnh giết không tha."

Cửu công tử cười dữ tợn, lửa giận ngập trời nói: " Đám các ngươi quả thật rất đáng chết."

Mọi người cười ha ha lên, hôm nay cuối cùng cũng được kiến thức cái gì gọi là ngu xuẩn. Nếu người thượng giới đều giống như hắn, vậy cũng chả có gì phải sợ hãi.

Tạ Uẩn hảo tâm nhắc nhở: " Ngươi là con tin."

Cửu công tử phẫn nộ, hai mắt bốc hỏa: " Thức thời thì mau thả ta ra. Nếu không, ta nhất định sẽ cho các ngươi chết không toàn thây."

" Xùy..."

" Ngu xuẩn!"

Cửu công tử giận không thể át, đổi là ngày thường hắn nhất định đã giáng qua một bạt tai. Lúc này, hắn lại đại kinh thất sắc, thân thể hắn vậy mà không nhấc nổi chút linh khí nào: " Các ngươi đã làm gì ta, hỗn trướng, cứ chờ..."

" Chát..." Cảnh Nhiên tát hắn một bạt tai.

Tạ Uẩn vội vàng cấm lấy tay y: " Có đau hay không...."

( Không phải ổng show ân ái hay gì đâu mn. Chỉ là mỗi khi lên một cấp độ, da thịt con người ta sẽ trải qua từng giai đoạn thoát thai hoán cốt. Cấp độ càng cao thì da thịt càng cứng. Ở cấp độ này thì da thịt mấy người này còn trâu bò hơn cả Iron Man) ┐( ̄∀ ̄)┌

Cảnh Nhiên giận dỗi lườm hắn một cái, rất nhiều người còn đang nhìn đó.

Khóe miệng Đoạn Chính Hào run rẩy, hắn chịu quá đủ hai tên phu phu này rồi, tát người ta một cái cũng không quên tú ân tú ái.

" Ngươi, ngươi...." cửu công tử bị người đánh mà ngốc lăng, hai mắt hận đến sung huyết, giận tím người nói: " Các ngươi dám đánh ta, các ngươi có biết ta là ai không?"

" Chát..." Tạ Uẩn lại trở tay cho hắn một bạt tai, lạnh lùng nói: " Ta còn có thể giết ngươi."

" Các ngươi dám..."

" Ha ha ha....." mọi người cười ha hả, Đoạn Chính Hào cười như không cười nói: " Ngươi thử xem chúng ta có dám hay không?"

Cửu công tử cả kinh, quả thực cũng có chút sợ rồi, hắn vừa kinh vừa sợ uy hϊế͙p͙: " Ta là người Tống gia, cha ta là Tống Dịch Thần. Nếu các ngươi dám làm gì ta, Tống gia nhất định sẽ vì ta báo thù."

Ánh mắt Tạ Uẩn hơi lóe. Nơi này là Tống quốc, cửu công tử lại là người Tống gia, nếu nói ở giữa không có mối liên hệ, Tạ Uẩn chắc chắn sẽ không tin. Có lẽ con tin lần này đã bắt đúng rồi.

Cảnh Nhiên nhướng mày cười nhạo, khinh thường nói: " Tống gia? Các ngươi có ai từng nghe nói qua."

Đoạn Chính Hào lập tức phối hợp: " Tống gia, cái gì Tống gia, chưa từng nghe thấy."

" Ha ha ha, hắn nói hắn là người Tống gia..."

" Bao cỏ này là người Tống gia..."

" Cái gì mà Tống gia với không Tống gia, lão tử chưa nghe qua bao giờ."

Mọi người ngươi một lời ta một lời, thay phiên cười nhạo hắn.

" Láo toét..." cửu công tử vừa tức lại vừa giận. Nhưng hắn cũng không còn cách nào cả, ngồi diễn giải cho một đám ếch ngồi đáy giếng, cho dù hắn có ngốc cũng biết không thể thực hiện được.

Đoạn Chính Hào có chút ngứa tay lại "chát" tát thêm một bạt tai, cười nhạo nói: " Tỉnh tỉnh lại đi, cho dù chúng ta có thả ngươi, e là ngươi cũng không sống nổi. Ngươi cũng biết đó, con tin mà không có tác dụng thì chỉ có một con đường chết. Ngu xuẩn, có kẻ muốn làm cho ngươi chết."

" Chuyện này không có khả năng, ta có ý niệm của cha, không ai có can đảm dám giết ta..."

Sắc mặt mọi người biến đổi, tuy không biết ý niệm là cái thứ gì. Nhưng nhìn thái độ của cửu công tử, thứ đồ chơi kia hẳn là một loại theo dõi. Nếu như cửu công tử gặp phải gì đó ngoài ý muốn...

Trương Kế giận tím mặt: " Hay cho chiêu mượn đao giết người..."

" Nếu tên ngu xuẩn này chết, chắc chắn sẽ bị đẩy lên đầu chúng ta."

" Chết thì cứ chết thôi, dù sao chúng ta cũng đâu phải người thượng giới, bọn họ và chúng ta vốn là thế bất lưỡng tập mà."

" Nhưng vậy cũng không thể để người ta lợi dụng không như vậy được."

" Đáng chết, người thượng giới quả nhiên không có một kẻ nào tốt đẹp, giết một tên như vậy thế mà còn phải mượn tay chúng ta."

Sắc mặt cửu công tử trắng bệch, dần dần nghe hiểu mọi người nói, trong lòng lập tức sinh ra nỗi kinh hoảng thất thố. Hắn sợ chết, hắn không tin có người dám can đảm ám hại hắn. Nhưng tình huống trước mặt đây lại khiến hắn không thể không thừa nhận, quả thật có người muốn diệt trừ hắn. Nếu không, một tên tam tinh Võ Vương yếu kém làm sao có thể dễ dàng bắt được hắn.

Đây là một sự hiểu lầm tai hại, nhưng sẽ không ai đi giải thích cho hắn hiểu.

Tạ Uẩn nói: " Nói một chút về tình huống của thượng giới coi, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ta đáp ứng sẽ đưa ngươi trở về nhà an toàn."

" Thật sao..." Ánh mắt cửu công tử sáng lên, trong lòng cuối cùng cũng thoáng yên tâm.

Tạ Uẩn nói: " Lời ta nói luôn nhất ngôn cửu đỉnh."

Kỳ thật, trong bụng Tạ Uẩn cũng cảm thấy, thay vì giết cửu công tử chi bằng tiếp tục lợi dụng hắn. Nghe khẩu khí của cửu công tử, có lẽ thân phận hắn không hề tầm thường, thả hắn đến thượng giới để chó cắn chó, nói không chừng còn gây nên tác dụng không tưởng.

Dù sao, thượng giới rộng lớn, cao thủ lại đông. Tạ Uẩn cũng không dám cam đoan sau khi ra khỏi thông đạo thượng giới, có thể thuận lợi cắt đuôi địch nhân đuổi giết. Nhưng nếu có cửu công tử trong tay...

Lợi dụng cửu công tử để đối phó người thượng giới...

Tạ Uẩn càng nghĩ càng cảm thấy đây đúng là một ý kiến hay.

Cửu công tử bắt đầu nói đến tình huống ở thượng giới. Kỳ thật, thượng giới cùng đại lục Hằng Võ cũng không có khác biệt gì lớn. Đồng dạng cũng là một nơi dùng võ vi tôn. Nhưng thượng giới lại không có hoàng thất, khống chế thượng giới chính là vô số thế gia cùng tông môn. Thậm chí còn có siêu cấp thế gia, siêu cấp tông môn.

Đó đều là vô số thế lực của những tu sĩ đã phi thăng.

Tống gia cũng là một thế gia đại tộc ở thượng giới. Trong nhà không chỉ có Võ Thánh tọa trấn mà còn từng có người phi thăng đến thần giới.

Khánh quốc cũng là một tông môn ở thượng giới, Khánh Vân Tông.

Hằng Võ đại lục có năm quốc gia, đại biểu cho năm phương thế lực. Mỗi một thế lực bá chiếm một thông đạo thượng giới. Bọn họ cùng nhau khống chế toàn bộ đại lục Hằng Võ này.

Hoàng thất là người đại diện do bọn họ phái ra, cũng là thuộc hạ của mấy phương thế lực này.

Cái gọi là mật địa tranh cử, thông đạo thượng giới, bí cảnh tranh phong, bao gồm cả cái loại trật tự không kiêng kị lạm sát quỷ dị ở đại lục Hằng Võ đều do bàn tay của hoàng thất sau lưng thúc đẩy. Mục đích chỉ là vì khống chế cao thủ đại lục Hằng Võ, tiêu hao thực lực của đại lục Hằng Võ, không cho bất cứ kẻ nào sinh ra tâm tư phản kháng.

Đám người Đoạn Chính Hào nghe xong, phẫn nộ đỏ cả mắt.

Cửu công tử kinh hoảng nói: " Các ngươi đã hứa không giết ta."

Tạ Uẩn nghiêm mặt, nói: " Tiếp tục nói đi. Còn có, các ngươi làm thế nào để khống chế Võ Hoàng phục vụ cho các ngươi."

" Ta không biết, ta thực sự không biết, tất cả những thứ này đều là bí mật gia tộc. Ta không biết cố gắng, cha ta cũng không tán thành ta tham dự..."

Ánh mắt Đoạn Chính Hào lạnh lùng, chứa đầy sát ý: " Vậy giữ lại ngươi cũng vô dụng."

" Ta nói..." cửu công tử kinh giận đan xen, trong lòng hận chết đám người này, thầm thề trong bụng, chờ sau này hắn trở về, nhất định phải báo thù rửa hận, hắn hung tợn nói: " Ta chỉ biết, thông đạo thượng giới có một loại dấu ấn, người nào đã bị đánh dấu, chỉ có thể tuân theo mệnh lệnh của Tống gia ta."

Tạ Uẩn nhíu mày: " Dấu ấn gì?"

Cửu công tử vừa tức giận vừa kinh sợ: " Ta...."

Sắc mặt Tạ Uẩn càng lạnh, ánh mắt ngập tràn khí tức nguy hiểm lạnh lẽo. Hắn biết đối mặt với loại nhị thế tổ này, chỉ có thể làm cho bọn họ sợ hãi, thì đầu óc mới thông minh lên được.

Cửu công tử vắt hết óc, hắn thật sự cái gì cũng không biết mà. Nhưng mỗi ngày tai và mắt dưới sự tiêm nhiễm của Tống gia, cho dù không biết hắn cũng đã từng nghe người ta nói qua, vội nói: " đây là một loại cấm chế. Đúng. Là một loại cấm chế sinh ra từ Đạo Ấn Tuyền.

Tạ Uẩn chỉ vào Đoạn Chinh hỏi: " Cấm chế của ông ấy có thể cởi bỏ được không?"

" Giải....giải không được...." cửu công tử lo lắng thấp thỏm, sợ Tạ Uẩn sẽ làm gì hắn liền nôn nóng nói: " Đây là chuyện của trưởng bối, bọn ta...."

" Phanh..." Đoạn Chính Hào dùng tay tát bay hắn, hung thần ác sát nói: " Ngươi ngẫm lại cho kỹ vào! Có tin ta phế tu vi ngươi hay không."

Cửu công tử hoảng sợ vô cùng: " Không được, các ngươi đã đáp ứng sẽ đưa ta trở về."

Cảnh Nhiên tươi cười ôn hòa nói: " Yên tâm đi, ngươi đã nói ra rất nhiều bí mật gia tộc, chúng ta nhất định sẽ thả ngươi về, thuận tiện giúp ngươi tuyên dương một phen. Cửu công tử đại nhân đại nghĩa, vì đại lục Hằng Võ chúng ta không tiếc hi sinh hãm hại, đẩy gia tộc vào nguy hiểm."

Biết tên ngu xuẩn này nghe không hiểu, Cảnh Nhiên lại cười nói: " Tống gia dựa vào đại lục hằng Võ mới bay vọt lên hàng ngũ gia tộc hàng đầu ở thượng giới. Ngươi nói thử xem, nếu chuyện này lan truyền ra ngoài, vậy mấy gia tộc khác...."

Mấy gia tộc khác nhất định sẽ không bỏ qua cho Tống gia. Hoặc là nói, mấy gia tộc khác chắc chắn sẽ tới để phân một chén canh. Cửu công tử sẽ trở thành tội nhân của năm phương thế lực, mặc kệ cha hắn là ai cũng sẽ không giữ nổi mạng hắn.

Cảnh Nhiên khẽ cười nói: " Chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng, bọn ta không đến được thượng giới sao?"

Cửu công tử hoảng sợ trừng to mắt, trong lòng đột nhiên cảm thấy. Đám người vô cùng hung dữ xung quanh đều không đáng sợ bằng cái tên song nhi đang cười tủm tỉm này. Trong lòng hắn quả thực từng nghĩ, nhóm người này dù sao cũng không đến được thượng giới, nói cho bọn họ cũng không sợ.

Trong mắt Cảnh Nhiên hiện lên lãnh quang: " Tốt nhất ngươi nên thành thật nói cho rõ. Nếu không, cho dù không giết ngươi, ta cũng sẽ làm ngươi mất đi hết thảy."

Cửu công tử đè ép nỗi kinh sợ trong lòng, run rẩy nói: " Không giải được mà, đây là một loại khế ước, nghe nói có pháp tắc hạn chế, ngay cả cha ta cũng không giải được."

" Ngươi đáng chết..." Đoạn Chính Hào đằng đằng sát khhí, trong lòng tức giận ngập trời. Cho dù hắn có bất mãn đi chăng nữa, nhưng đó cũng là thân nhân của hắn.

Tạ Uẩn vội nói: " Đoạn đại ca đừng nóng vội, ta đã có chút manh mối rồi, về rồi lại nghĩ biện pháp."

" Ngươi có thể cởi bỏ cấm chế?"

Tạ Uẩn trầm tư một chút: " Có chút nắm chắc nhưng phải cần chút thời gian."