Phương Hầu Phủ rất nhanh lại khôi phục đâu vào đấy, có Võ Vương tọa trấn, thị vệ trong phủ đều phấn chấn tinh thần, mỗi một bước đi đều mang theo khí phách hăng hái, tinh thần trở nên khác trước.
Thế gia Vân Châu thì không còn ôm tâm lý may mắn, những kẻ đã từng âm thầm ra tay, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.
" Phương...Phương hầu thật sự tấn giai Võ Vương sao?"
" Võ Vương Đan quả nhiên không tầm thường..."
" Phương gia lão nhân kẹt ở cửu tinh Võ Tướng 60 năm, thế mà thật sự tấn giai sao?"
" Mau mau chuẩn bị lễ vật, không được chậm trễ tân Võ Vương."
" Xong rồi xong rồi, trước đó vài ngày ta mới đắc tội Phương Hằng..."
" Đáng giận, rõ ràng đã bốn bề thọ địch, Phương gia sao lại may mắn như thế, Phương Thiên Hóa sao lại tấn giai lúc này cơ chứ."
" Ha ha, thời vận của Trần gia đúng là không tốt. Một đứa con thứ mà thôi, dù gì cũng là huyết mạch Trần gia, hà tất phải vì chuyện nữ nhân tranh giành tình cảm mà ngoan độc như thế. Tạ Thiên Lãng thật đáng tiếc, Tạ Tuyết tuy chỉ là thị thϊế͙p͙, nhưng huynh đệ của nàng lại là nữ tế của Võ Vương đấy, thân phạn như vậy gả cho thiếu gia Trần gia mà còn...."
" Nghe nói Bạch gia ở hoàng thành đã thông đồng với một vị Võ Vương, ha ha, thành Vân Châu sắp tới sẽ có trò hay để nhìn."
" Không tốt, không tốt..."
" Nghe nói khi Phương Hầu tấn giai, có hai vị võ vương đến ám sát, nghe đâu giờ đã chết, hơn nữa những kẻ đến tập kϊƈɦ, trừ nhóm nhân mã cuối cùng ra, đều bị Phương gia chém tận giết tuyệt hết..."
" Cái gì..."
" Phốc..."
Có người tức giận đến độ phun ra một búng máu, phải biết rằng, vì để ngăn cản Phương hầu tấn giai, bọn họ đã tiêu phí một bút lớn, tất cả người được phái đi đều là tinh anh của gia tộc, thậm chí còn trả giá cao để mời sát thủ của Hắc Phủ, vậy mà hiện giờ...
Tổn thất trầm trọng như vậy, bọn họ sao có thể chịu nổi, đau lòng đến độ đầu váng mắt hoa. Đương nhiên, càng quan trọng hơn là, bọn họ khiến Hắc Phủ bị tổn thất thảm trọng, nếu bị trả thù, hậu quả thế nào bọn họ thật không dám tưởng tượng...
Hoàng thất bên kia cũng rất tức giận, lại lần nữa dời tầm mắt về Phương Hầu Phủ, tổn thất hai tên Võ Vương mà thôi, hoàng thất không để ý gì mấy. Trong lòng bọn họ tức giận là vì, thế mà lại có người tấn giai Võ Vương. Giờ khắc này, lại có người tấn giai Võ Vương, đại biểu cho mọi chuyện tiếp theo sẽ không thể phát triển trong tầm khống chế.
Toàn bộ đại lục Hằng Võ, sau khi có người thứ hai tấn giai Võ Vương, lại lần nữa sôi trào lên.
Lực khống chế của hoàng thất đối với tu giả, cơ hồ chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã bị rớt xuống mấy cấp độ. Hoàng thất sở dĩ có uy vọng như vậy, còn không phải vì bọn họ khống chế con đường tấn giai sao. Bây giờ lại có con đường khác tiện lợi hơn, không cần liều mạng, chỉ cần tốn một ít tiền tài, hoặc tìm một ít linh dược hiếm có là có thể đạt được các loại đan dược. Ai còn để ý tới mệnh lệnh của hoàng thất làm gì nữa.
Phải biết rằng, mỗi năm hoàng thấy thu các loại tiến cống từ tay tu giả, giá trị còn cao hơn nhiều so với một viên Võ Vương Đan.
Tạ Uẩn hàn huyên với Phương hầu vài câu, rất nhanh liền cáo từ rời đi.
Kiến trúc Phương Hầu Phủ, trừ những nơi quan trọng có thị vệ canh gác nghiêm ngặt, những nơi khác gần như bị hủy hoại, nơi nơi chốn chốn trông thật hỗn độn. Phương hầu vừa mới xuất quan, có lẽ còn rất nhiều chuyện phải làm, Tạ Uẩn không muốn quấy rầy, hơn nữa trong lòng hắn cũng rất nhớ hài tử.
Sau khi trở về viện tử, thấy hết thảy đều mạnh khỏe, tiểu nhi tử rất ngoan rất nghe lời, bên ngoài tĩnh thất không có dấu vết bị xâm phạm.
Bốn đứa nhỏ Tạ Thù, Tạ Bác, Tạ Thiên Lãng còn có Phương Triệt, thừa dịp hầu phủ đại loạn, thao túng thực sủng gây nhiễu loạn không ít, thực sủng tròn tròn mập mập cao hơn không ít.
" Phụ thân..."
" Thất cữu cữu..."
Mấy hài tử cầu khen ngợi, Tạ Uẩn rất vừa lòng, đối mặt với chém giết như vậy, bọn nhỏ không những không bị dọa mà đầu óc còn có thể bình tĩnh đi nhặt tiện nghi, hắn tỏ vẻ rất vui.
Nhưng mà, Đỗ Thần thì lại ói đến tối tăm mặt mày.
Mộ Tề vui mừng ra mặt, khó có khi không biết nên làm sao. Tạ An lập tức báo tin vui cho hắn, Đỗ Thần có tin vui.
Phương Triệt có chút thất vọng, Đỗ thúc thúc đã có thai rồi, nương vì sao còn chưa có đệ đệ.
Tạ Uẩn buồn cười, nhìn dáng vẻ này xem ra ngũ ca còn cần phải tiếp tục nỗ lực.
Thời gian trôi qua rất nhanh, một tháng sau, những nơi bị tàn phá trong Phương Hầu Phủ rực rỡ hẳn lên. Phương hầu phát ra thư mời, chuẩn bị bãi yến ăn mừng mình tấn giai Võ Vương.
Toàn bộ Phương Hầu Phủ bao trùm trong hỉ khí, công việc bận lu bù.
Phương hầu là một vị trưởng bối vô cùng yêu thương Phương Triệt, ngay cả Tạ Thù, Tạ Bác, Tạ Thiên Lãng đi theo cũng được thơm lây, đạt được không ít quà cáp trân quý từ Phương hầu.
Cùng lúc đó, Cảnh Nhiên và Phương Hằng cùng xuất quan, tu vi hoàn toàn được củng cố ở nhất tinh Võ Tướng.
Cảnh Nhiên lấy ra một danh sách dài đưa cho Phương Hằng: " Những thứ này có thể tìm được không?"
Khóe miệng Phương Hằng co rút, bất đắc dĩ phát hiện ra, mình thật sự đã trở thành quản sự của hai vợ chồng nhà này, thiếu cái gì, hết cái gì, muốn cái gì, động một chút là ném cho nàng một tờ danh sách thật dài.
Nhưng mà, cũng đâu còn biện pháp nào khác, ai bảo nàng cam tâm tình nguyện làm chi.
Tạ Uẩn phát hiện ra, trêи danh sách này tất cả đều là tài liệu để chữa trị Xuyên Tinh Toa.
Cảnh Nhiên lần này bế quan thu hoạch không nhỏ, không chỉ tu vi được củng cố mà ngay cả luyện khí, từ lúc y bế quan cũng đạt được không ít cảm ngộ, đây là một loại cảnh giới thăng hoa. Tu vi không đủ sẽ không đạt được loại cảnh giới này, rõ ràng chỉ kém một cánh cửa, đồ vật gần ngay trước mắt, nhưng làm thế nào cũng không thể chạm đến.
Hiện giờ đã có ý tưởng mới, nan đề khiến y phải bối rối giờ đã được mở rộng thông suốt. Cảnh Nhiên quyết định, cần phải mau chóng sữa chữ Xuyên Tinh Toa. Y cho rằng, bản lĩnh gây họa của Tạ Uẩn lớn như vậy, mấy thứ dùng để chạy trốn ắt không thể thiếu được, cần phải lo trước khỏi họa.
Đương nhiên, muốn hoàn toàn sữa chữa bán thần khí đâu có dễ dàng như vậy, nhưng cho dù chỉ có thể khôi phục một chút, tốc độ của Xuyên Tinh Toa vẫn bỏ xa toàn bộ pháp khí phi hành của đại lục Hằng Võ.
Cảnh Nhiên tìm được linh cảm này từ chuyện của Lý Nhược Hư.
Giám thị Lý Nhược Hư hơn nửa năm, mọi người đều chắc chắn trêи người Lý Nhược Hư nhất định có một loại pháp bảo có thể dễ dàng chạy trốn. Nếu không, dưới mỗi lần vây công mạnh mẽ như vậy, cho dù có Đoạn Chính Hào phân phó, âm thầm giúp đỡ hắn, sợ là lý nhược hư cũng sẽ không có khả năng chạy trốn nhanh như vậy, hơn nữa còn không để lại một chút dấu vết.
Cảnh Nhiên luôn cảm thấy, có một kiện pháp khí để chạy trốn, bằng với việc nhiều thêm một cái mạng. Địch nhân sau này của bọn họ là hoàng thất, là quái vật khổng lồ chiếm cứ đại lục Hằng Võ rất nhiều năm, bọn họ cần phải chuẩn bị cho thật kỹ mới được.
Cảnh Lan năm đó, nếu có thể thuận lợi chạy trốn, e là cũng sẽ không mất tích. Trong lòng Cảnh Nhiên có một loại dự cảm, sự mất tích của Cảnh Lan chắc chắn có liên quan đến hoàng thất.
Lúc này Cảnh Nhiên đâu hề ngờ rằng, việc mình sữa chữa Xuyên Tinh Toa, rất nhanh sẽ có tác dụng.
Ngày đó Phương hầu mở tiệc...
Sai rồi, phải nói là Phương vương mới đúng, hầu phủ giờ đây đã không thể đại diện cho Phương Thiên Hóa nữa, lúc này hẳn phải gọi là Phương Vương Phủ mới đúng, tuy không có hoàng thất sắc phong, nhưng sau khi tấn giai thay đổi xưng hô cũng chỉ là lệ thường mà thôi.
Phương Vương Phủ vô cùng náo nhiệt, trừ các đại thế gia ở Vân Châu ra, rất nhiều thế gia từ nơi khác đến ăn mừng, bao gồm cả hoàng thất, ngoài mặt cũng phái người ban tặng phần thưởng.
Người tới là một vị tam tinh Võ Vương, đi theo cạnh hắn là một vị nữ tử mỹ mạo.
Tạ Uẩn liếc mắt một cái đã nhận ra ngay, vị nữ tử này có tướng mạo hơi giống với Bạch Tĩnh Như, khó trách người Bạch gia đã biết trước, hóa ra là có Võ Vương chống lưng.
Nhưng sau khi Đoạn Chính Hào đến, tam tinh Võ Vương không dám bày ra tư thái cao ngạo. Ở một thế giới lấy thực lực vi tôn, cho dù hắn có hoàng thất chống lưng, nhưng Đoạn Chính Hào là một kẻ ngay cả Võ Vương cũng dám giết, hắn không dám quá mức làm càn, chọc giận tên sát thần này.
Không có hoàng thất phái người đến quấy rối, trận yến hội này cả khách lẫn chủ đều tẫn hoan, Phương vương đã hoàn toàn tuyên cáo đến thế nhân sự tồn tại của mình.
Đương nhiên, những chuyện đó không liên quan gì đến Tạ Uẩn cả. Điều làm hắn cảm thấy cao hứng nhất lúc này là việc nhận được tin tức của tứ ca.
Tứ ca đúng là rất biết chạy nhảy, lang bạt thế nào mà lại đi qua tới Hàn quốc, trong lúc thám hiểm vô ý rơi vào một cái di chỉ. Nhưng vận khí của hắn rất tốt, bị nhốt nửa năm trong đó, không chỉ bình an thoát ra ngoài, đã vậy còn lấy được một vị thê tử xinh đẹp như hoa.
Nhưng mà...
Tạ Uẩn buồn cười, quả nhiên mỗi người đều có phúc duyên của mỗi người, tứ ca lúc thành thân, không biết cô nương nhà người ta có thân phận thế nào mà lại bị các cữu huynh nhà đó thay phiên thu thập, có thể nói là thảm không nỡ nhìn.
Đáng nhắc tới là, nhạc phụ của tứ ca cũng là cửu tinh Võ Tướng, tổ tiên đã từng có Võ Vương. Chỉ tiếc, từ sau khi đi đến thượng giới, tổ tiên rất ít khi truyền về tin tức. Trong thư tứ ca gửi có mập mờ nhắc nhở, Phương vương vừa mới tấn giai, tốt nhất đừng nên gấp gáp đến thượng giới.
Tạ Uẩn nhếch môi cười cười, xem ra mấy hành động của hoàng thất cũng không phải kín không kẽ hở, mà là vì thế lực của hoàng thất quá mức khổng lồ, nên mới không có ai dám can đảm phản kháng.
Nhưng...nếu toàn bộ đại lục Hằng Võ lại có thêm....
Ánh mắt Tạ Uẩn ám trầm, hoàng thất cho dù có ba đầu sáu tay, hắn cũng sẽ nghĩ ra mọi cách để chém rụng hết.
Tiếp sau đó, lại có không ít đan dược lục tục tản mạn ra khắp nơi.
Hoàng thất ở các quốc gia nhanh chóng phản kϊƈɦ, cao điệu tuyên bố, điều kiện để tiến vào mật địa hoàng thất từ giờ sẽ được lơi lỏng hơn, không cần phải cạnh tranh kịch liệt nữa. Mặt khác, thông đạo đến thượng giới cũng sẽ mở ra cho mỗi một vị Võ Vương. Có điều, cần phải giao nộp phí dụng nhất định, hoặc là phải ký khế ước, trung thành phục vụ cho hoàng thất một trăm năm.
Những điều kiện thật ưu đãi đó khiến không ít tu giả cấp thấp ngo ngoe rục rịch. Nhưng những Võ Vương hiểu biết rõ về tình hình chân thực của đại lục phần lớn đều án binh bất động. Bọn họ càng nghĩ theo khuynh hướng, điều kiện mà hoàng thất đề ra, chỉ là một loại ngụy trang nhằm cắt đứt căn cơ của đại lục Hằng Võ.
Sau khi Tạ Uẩn biết tin, không hề để bụng chút nào, trong lòng hắn có chút tò mò, Đạo Ấn Tuyền ở Tống quốc, không phải đã bị Lý Nhược Hư phá hư rồi sao, thế nào lại xuất ra nước suối nhanh như vậy.
Tạ Uẩn quyết định sau này nhất định phải đi tìm hiểu đến cùng, không vào hang cọp sao bắt được cọp con. Muốn biết rõ bí mật về thông đạo đến thượng giới, ít nhất cũng phải chính mắt thấy qua nó mới được, trước mắt....
Tạ Uẩn cười nhạt, hoàng thất công bố tin tức chưa được mấy ngày, mấy tờ đan phương giống như gió được tuyên truyền rộng ra ngoài.
Hoàng thất tức giận đến ngã ngửa, lúc này cho dù bọn họ có ngu cũng phải biết, kẻ phía sau màn chắc chắn đang muốn đối đầu với bọn họ. Võ Vương Đan, Võ Tướng Đan, thậm chí cả đan phương Võ Hoàng Đan, người này không chút keo kiệt đều tản mát toàn bộ ra ngoài.
Đoạn Chính Hào vô cùng khâm phục, cho dù tu vi của Tạ Uẩn không bằng hắn, nhưng hành động đại nhân đại nghĩa này của Tạ Uẩn thật sự rất đáng để kính ngưỡng.
Lan truyền đan phương trân quý như vậy ra ngoài, đổi lại là người khác, chắc chắn không làm được. Bao gồm cả chính hắn, chắc chắn cũng sẽ tàng tư. Tạ công tử đúng là anh hùng của đại lục Hằng Võ.
Tạ Uẩn đâu hề biết suy nghĩ này của hắn, cho dù có biết, trong lòng chắc cũng chỉ thấy buồn cười. Chỉ là mấy tờ đan phương mà thôi, hắn thật sự không để bụng chút nào. Hơn nữa trong lòng hắn cũng thật sự hi vọng, càng nhiều người có thể tấn giai Võ Vương thì sẽ có càng nhiều người thoát khỏi khống chế của hoàng thất, chỉ có như vậy kế hoạch của hắn mới nhanh đạt được mục đích.
Nếu không, việc hắn muốn đi đến thượng giới sẽ là một nan đề, chờ đến khi hắn khống chế được lực pháp tắc, còn không biết phải đợi đến năm nào tháng nào nữa. Càng miễn bàn, rất có thể cha ruột của Cảnh Nhiên, cũng đang bị hoàng thất khống chế.