Xuyên Việt Chi Bồi Thực Sư

Chương 121: Lập uy




Tạ Tranh mặt mày hớn hở, giống như có một bụng nói không xong.

Phương Hằng kéo hắn một chút, Tạ Tranh căm tức liếc nàng. Phương Hằng lấy ra hai hai miếng ngọc hộ thân Địa cấp trung phẩm, khiêm khiêm hữu lễ nói: " Thất đệ, đệ phu, hai chất nhi thiên tư thật là bất phàm, đây là lễ gặp mặt."

Cảnh Nhiên mỉm cười, liếc nhìn hai đứa nhỏ một cái.

" Cảm ơn ngũ bá mẫu." Tạ Thù ngoan ngoãn nói.

"Cảm ơn ngũ bá mẫu." Tạ Bác tùy tiện nói.

Vẻ mặt Phương Hằng như bị sét đánh, đã rất nhiều năm nàng quên mất thân phận nữ nhi của mình, nàng tình nguyện hai đứa gọi nàng là ngũ thúc phụ hơn.

" Ha ha ha..." Tạ Tranh đắc ý cười ha hả, tâm hoa nộ phóng nói: " Đúng vậy, đây là tâm ý của cữu mẫu các con, mau mau nhận đi, thất đệ còn không mau kêu tẩu tử."

Phương Hằng lập tức nói: " Thất đệ, đệ phu, không cần khách khí, gọi tên của ta là được rồi."

Tạ Tranh bất mãn nói: " Ngươi là nữ nhân của ta, thất đệ sao có thể gọi khuê danh của ngươi."

Tạ Uẩn biết nghe lời phải, cười nói: " Ngũ tẩu."

Cảnh Nhiên cong môi cười cười: " Ngũ tẩu."

Biểu tình Phương Hằng cứng đờ trong một chốc, sau đó cứng ngắc đáp: " Không cần đa lễ."

" Nha, này không phải là Phương gia sao. Lại mang cục cưng nhà ngươi ra dọa người à, Phương gia sao lại có thể nhàn nhã như thế nhỉ, chắc là đã quên mấy mạng người Viên gia ta chết oan uổng thế nào rồi. Phương gia tính kế cũng thật là thâm. Xí! Mặc một thân nam trang đó ngươi còn thật sự cho rằng mình chính là nam nhân sao, đúng là chả ra thể thống gì cả."

Vẻ mặt Tạ Tranh châm biếm: " Viên gia các ngươi mệnh không tốt thì trách ai cho được, chết cũng là xứng đáng. Lúc trước nhà ta đã nói rõ ai ra giá cao thì được, Viên gia các ngươi đúng là không biết xấu hổ, ỷ vào chút tình phân* với lão gia tử, dùng giá thấp để mua lại chìa khóa bí cảnh Thanh Phủ, bây giờ lại tới đây oán giận ai. Đúng là cái thứ đã là ngựa mà còn không biết mặt mình dài."

*tình phân ở đây có thể hiểu là ân huệ hay là đã từng trợ giúp gì đó lúc người ta khó khăn.

Viên Hoằng giận dữ: " Làm càn, lão tử đang nói chuyện với Phương Hằng, ở đâu có chỗ cho một nam sủng nho nhỏ như ngươi xen mồm vào."

Tạ Tranh hất đĩa thức ăn trêи bàn ra ngoài, gân cổ mắng: " Ta phi, ngươi cho Viên gia ngươi là cái thá gì, nhi tử ngươi chết, đó là do cha hắn không biết hành thiện tích đức, Viên gia ngươi đáng bị đoạn tử tuyệt tôn lắm."

" Ngươi, làm càn..." Viên Hoằng tức giận đến nỗi cả người phát run. Hắn vừa thấy hai người Phương gia này liền không nhịn được tức giận trong lòng. Lần này bí cảnh Thanh Phủ mở ra, trừ Phương gia ra, toàn bộ các thế gia đều tổn thất thảm trọng, Viên gia lại còn toàn quân bị diệt. Nếu không phải do Phương gia ác ý bán chìa khóa bí cảnh ra, nhi tử của hắn cũng đâu phải chết thảm như vậy.

Tạ Tranh trốn sau lưng Phương Hằng, vươn đầu ra mắng: " Ngươi không biết xấu hổ."

Phương Hằng trấn định tự nhiên, nhẹ nhàng ngăn cản uy áp do Viên Hoằng tản mát ra, đau đầu liếc mắt nhìn nam nhân phía sau một cái, trong lòng có chút bất đắc dĩ, còn có chút may mắn.

Kỳ thật, khi bí cảnh Thanh Phủ mở ra, nàng vốn cũng muốn đi. Nhưng Tạ Tranh là một tên rất giỏi kéo cừu hận, Phương Hằng sợ sau khi mình rời đi, trở về người này liền không còn mạng nữa. Hơn nữa hài tử tuổi còn nhỏ, tổ phụ lại trường kỳ bế quan. Chung quy vẫn là nàng không lay chuyển được nam nhân càn quấy này, liền dứt khoát đem chìa khóa đi rao bán. Vốn đã nói rõ ai ra giá cao thì được, Viên gia ỷ vào chút tình phân lúc xưa đưa ra yêu cầu, ai ngờ....ai ngờ nàng hảo ý dùng giá thấp chuyển nhượng cho, thế mà còn vô cớ tạo ra thêm một kẻ thù.

Viên Hoằng nộ khí đằng đằng, âm trầm nói: " Phương Hằng, nam sủng nhà ngươi không quy củ, ngươi không quản?"

Phương Hằng nhàn nhạt nói: " Lời này của Viên ngũ gia nói sai rồi, Tạ Tranh chính là thê tử của ta, tuy hắn hay nghĩ sao nói vậy, nhưng cũng chưa từng nói láo."

Tạ Tranh trừng mắt, sắc mặt đổi tới đổi lui, hiển nhiên là đã bị câu thê tử kia chọc giận.

Tạ Uẩn nhịn cười, nghiêng đầu nhìn Cảnh Nhiên, cười nói: " Cuộc sống của ngũ ca đúng là không tệ đâu."

Cảnh Nhiên gật đầu, y nhìn ra được Phương tiểu thư rất để ý ngũ ca. Nhưng mà, có để ý thì cũng không ngăn cản nổi được lời đồn đãi vớ vẩn. Nếu ngũ ca không có cái loại tính tình kiêu ngạo ương ngạnh này, nói không chừng sẽ chịu chút ủy khuất. Đương nhiên, này là do ít nhiều gì cũng có Phương tiểu thư che chở cho. Nếu không, ngũ ca cũng sẽ không có tự tin để ỷ thế hϊế͙p͙ người như thế.

Viên Hoằng giận tím mặt, đôi mắt trừng to, bàn tay xiết chặt: " Phương Hằng, ngươi muốn vì tiểu tử này mà xé rách mặt Viên gia ta sao. Ngươi đừng quên, năm đó nếu không có Viên gia ta cứu giúp, e là ngươi đã chẳng có mặt trêи đời này."

Biểu tình Phương Hằng lãnh đạm, kiêu căng nói: " Bằng ngươi, cũng xứng để nói ân tình với ta?"

" Ngươi..."

Phương Hằng cười lạnh, Viên Hoằng vừa tới đã dùng lời khinh nhục nàng, giờ lại nói tới ân tình, đúng là trò hề. Nàng quay đầu nhìn về phía Tạ Uẩn, Cảnh Nhiên, vội khiêm tốn nói: " Thất đệ, đệ phu, khiến hai người chê cười rồi."

Tạ Uẩn cười nói: " Không sao."

Viên Hoằng đột nhiên kinh nghi bất định, lúc này mới chú ý tới, ngồi bên bàn còn có một nam tử trẻ tuổi tu vi nhìn không ra sâu cạn. Có điều, Phương gia một mạch đơn truyền, chắc chắn không có huynh đệ, người này hẳn là người nhà của nam sủng kia. Viên Hoằng hung tợn liếc mắt xem xét Tạ Tranh một cái, ngay sau đó liền không đem Tạ Uẩn để trong lòng, chỉ là người nhà của một tên nam sủng mà thôi, có thể lợi hại đến đâu chứ.

Phương Hằng nổi danh là một ɖâʍ oa đãng phụ ( người phụ nữ ɖâʍ đãng), Viên Hằng thấy bộ dạng Tạ Uẩn tuấn lãng, liền ác ý nói: " Thế nào, Phương gia ngươi lại ɖu͙ƈ cầu bất mãn, chuẩn bị..."

" Phanh...." Một tiếng, thân thể Viên Hoằng bay thẳng ra ngoài.

" Ngũ gia..."

" Ngũ gia, ngài sao rồi...."

" Phốc!" Viên Hoằng phun ra máu, không thể tin nổi mà trợn to mắt, có người thế mà dám ở trà lâu động thủ với hắn, cho dù Viên gia hắn bị tổn thất thảm trọng, nhưng cũng không phải dễ bị người khinh khi như vậy.

" Phương Hằng..." Viên Hoằng giận không thể át.

Người chung quanh xì xào bàn tán: "Di, Phương Gia và Viên gia xích mích?"

" Hôm nay trông thật là náo nhiệt."

" Suỵt, nhỏ giọng thôi, đừng để bọn họ nghe thấy, Phương gia và Viên gia không dễ đắc tội đâu."

Vẻ mặt Tạ Tranh hớn hở, hai mắt lấp lánh tỏa sáng, thất đệ một lời không hợp liền động thủ, quả thực rất hợp ý hắn nha. Tạ Tranh hưng phấn nói: " Thất đệ, làm tốt lắm, ha ha, tính tình ngươi vẫn không thay đổi chút nào." Nhớ trước đây, thất đệ cũng bá đạo thế này.

Tạ Tranh nói xong, căm tức liếc mắt nhìn Phương Hằng một cái, bất mãn nói: " Người ta đã mắng ngươi chẳng ra thể thống gì cả, thế mà ngươi còn nhường nhịn hắn, thật là vô dụng."

Phương Hằng vô cùng bất đắc dĩ, Viên Hoằng chỉ là nhất tinh Võ Sư, không thể đại diện cho toàn Viên gia, hắn chỉ là hơn thua chút miệng lưỡi mà thôi, nếu nàng động thủ đả thương người, chuyện này chắc chắn sẽ trở nên nghiêm trọng, biến thành người hai nhà sẽ mâu thuẫn. Bởi vậy, nàng mới lười so đo, chỉ cần bảo vệ được nam nhân nhà mình là đủ rồi....Có điều, thấy Tạ Tranh bảo vệ nàng như vậy, trong lòng nàng vẫn rất hưởng thụ.

Phương Hằng cong môi cười cười, liếc mắt nhìn nam nhân cả иɦũ ɦσα lấp miệng em nhà mình ( thành ngữ này dùng để chỉ những người vênh váo, hung hăng). Thôi vậy, cứ để nam nhân ngốc nhà nàng sống tùy ý đi. Lúc trước không phải cũng do tính tình tùy tiện này của Tạ Tranh nên mới khiến nàng sinh lòng yêu thích, dần dần đem người để trong lòng đó sao?

Về phần ân tình của người Viên gia, đã qua vài chục năm rồi, cho dù ân tình có lớn cỡ nào cũng đã sớm trả hết. Người Viên gia nói năng lỗ mãng trước, nàng cần gì phải cho bọn họ thể diện, Phương gia chưa bao giờ phải sợ ai cả.

Phương Hằng lại cười nói: " Được rồi được rồi, là ta sai, sau này ta sẽ giúp ngươi đánh bọn hắn."

Tạ Tranh giương cằm lên, cho nàng một ánh mắt xem như ngươi thức thời, quay đầu nhìn về phía Tạ Uẩn, cười tủm tỉm nói: "Thất đệ, tu vi hiện giờ của ngươi là gì vậy? chốc nữa cùng ta đến hầu phủ đi, người Viên gia tâm tư âm hiểm, bụng dạ hẹp hòi, ở bên ngoài hầu phủ không an toàn đâu."

Tạ Uẩn suy tư một chút liền gật đầu: " Được."

Phương Hằng mỉm cười, trong lòng nàng cũng hiểu rõ tính toán của Tạ Uẩn. Lần này bí cảnh Thanh Phủ mở ra, tổn thất tuy rất thảm trọng, nhưng chỉ cần là người có thể ra khỏi đó, đa phần đều thu hoạch rất xa xỉ. Thất đệ cho dù tấn giai Võ Tướng, e là cũng không thiếu kẻ tính kế hắn. Nhưng nếu ở lại hầu phủ thì lại khác, hầu phủ có thể giúp hắn chắn không ít phiền toái, đồng thời hắn cũng có thể gia tăng thêm tự tin cho hầu phủ. Đúng là cục diện song thắng.

" Phanh phanh phanh!" Bên ngoài vang lên tiếng ồn ào.

Một vị lão giả đầu bạc hùng hổ xuất hiện trước mặt bọn họ, phẫn nộ quát: " Phương Hằng, hai nhà Viên Phương chúng ta là thế giao, ngươi chỉ vì một nam sủng, cư nhiên không màng tới tình cảm bấy lâu, ra tay đả thương chất nhi của ta, rốt cuộc ý của ngươi là sao đây?"

Phương Hằng nhíu mày, nhàn nhạt nói: " Thỉnh thế thúc hãy ăn nói cho cẩn thận, Tạ Tranh là thê tử của ta."

Lão giả khinh thường: " Một nam sủng ti tiện mà thôi, ngươi còn thật sự để trong lòng. Thê tử chó má gì, ngươi còn thật cho mình là nam nhân sao?"

Tạ Uẩn nhíu mày, trong lòng cũng có chút hiểu rõ, thân phận của ngũ ca bị người người lên án, bất luận Phương tiểu thư có sủng hắn thế nào, người bên ngoài trước sau gì cũng sẽ không thay đổi cái nhìn. Trong lời nói của Viên gia ngoài nhắc tới ngũ ca, còn nhắc đến thế giao gì gì đó, chỉ sợ là quan hệ không cạn.

Phương Hằng lạnh lùng nói: " Đây là việc nhà ta, không nhọc Viên gia phải lo lắng."

Một tên nam tử trẻ tuổi của Viên gia phẫn nộ nhảy ra, quát: " Phương Hằng, ngươi muốn vong ân phụ nghĩa?"

" Pặc...." Một tiếng.

Phương Hằng tát một cái, đánh rớt mấy cái răng của nam nhân kia, ngạo mạn nói: " Ta đang nói chuyện với Viên Thế Kiệt, nào có chỗ cho một tiểu bối như ngươi xen mồm, đúng là làm càn."

Sắc mặt lão giả trầm xuống, trong lòng đã hiểu, Phương Hằng sẽ không cố kỵ tình cảm gì nữa.

Tạ Tranh vui mừng ra mặt, tán thưởng nhìn Phương Hằng, ha ha cười nói: " Đánh hay lắm, A Hằng, đáng lý nên sớm ra tay giáo huấn mấy cái thứ không biết xấu hổ này. Chính chúng tự mình đến cửa cầu ngươi chìa khóa bí cảnh, bây giờ xảy ra chuyện, lại đến gây phiền toái. Mặt Viên gia các ngươi thật là lớn, so với cái ʍôиɠ còn lớn hơn."

Khóe miệng Tạ Uẩn run rẩy, ngũ ca đúng là rất giỏi kéo cừu hận nha.

Phương Hằng bất đắc dĩ cười, để mặc Tạ Tranh tùy ý chửi bậy, vừa vặn nàng cũng muốn nhìn thử một chút xem bao nhiêu người đang muốn đánh chủ ý vào Phương gia. Lúc này đây tuy Phương gia không có tổn thất, nhưng cũng đang đứng nơi đầu sóng ngọn gió. Dù sao thì, các đại thế gia đều tổn thất nghiêm trọng, riêng Phương gia thì lại không hề tổn thất dù chỉ một chút.

Lão giả giận tím mặt, một quyền đập qua.

Tạ Tranh sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, thần sắc Phương Hằng lạnh lùng, lập tức che ở trước người hắn, vung chưởng phản kϊƈɦ lại.

" Ầm..." Một tiếng, bàn trà bị người đạp đổ.

Sắc mặt Tạ Uẩn hơi trầm xuống, huy động thiên ti, tiến nhập vào đan điền của lão giả, uy áp Võ Tướng phát ra, trà lâu nháy mắt trở nên yên tĩnh không tiếng động.

Lão giả không thể tin: " Ngươi..."

Tạ Uẩn từ trêи cao nhìn xuống, bễ nghễ nói: " Vừa rồi không ai nói cho ngươi biết, Tạ Tranh là huynh trưởng của ta sao?"

Miệng lão giả tràn ra máu, sắc mặt trở nên xám xịt, ánh mắt như muốn ăn thịt người, lửa giận ngập trời trừng mắt nhìn Viên Hoằng. Viên Hoằng vốn đang bị trọng thương, trêи gương mặt trắng bệch không còn chút máu xuất hiện biểu tình kinh hoàng. Tu vi của hắn không cao, bị người đả thương là do kỹ không bằng người. Bởi vậy, hắn không hề nghĩ tới, huynh đệ của Tạ Tranh lại là Võ Tướng.

Ánh mắt Phương Hằng chợt lóe, huynh đệ của Tạ Tranh đúng là người tàn nhẫn, vừa ra tay liền phế tu vi Viên Thế Kiệt.

Tạ Tranh nở mày nở mặt, cảm giác có đệ đệ chống lưng thật là tốt.

Trước mặt Võ Tướng, người Viên gia không dám làm càn, hùng hổ dọa người mà đến, xám xịt cắp đít đi về. Tạ Uẩn tin chắc, không đến nửa ngày, chuyện thành Vân Châu nhiều thêm một vị Võ Tướng sẽ được truyền khắp. Đồng thời, mục đích lập uy của hắn cũng sẽ đạt tới.

Trong lòng Tạ Uẩn cũng rõ, chuyện hắn từng đến bí cảnh Thanh Phủ chắc chắn sẽ không giấu được, cho dù hắn có tấn giai Võ Tướng, vẫn sẽ có kẻ tâm hoài đen tối đến gây rắc rối. Tìm một thế gia để lập uy cũng vừa lúc khiến cho những kẻ kia ước lượng được hậu quả khi trêu chọc một Võ Tướng là thế nào, để xem bọn họ có gánh chịu nổi hậu quả này hay không.

Mắt thấy bàn trà bị hủy, Phương Hằng vội mời họ đến hầu phủ.

Tạ Uẩn cười cười, Phương tiểu thư đúng là người khôn khéo, khó trách nàng thân là nữ nhân mà vẫn có thể chống đỡ được cả hầu phủ. Đương nhên, đến ở lại hầu phủ đối với hắn cũng là một chuyện có lợi. Chẳng qua, điều khiến Tạ Uẩn tò mò nhất là Phương lão gia tử đã lâu chưa lộ diện kia. Dòng dõi hầu phủ tuy hiển hách, nhưng đồng dạng hầu phủ cũng là tước vị do hoàng thất ban phát, phải nguyện trung thành với hoàng thất.