Xuyên Việt Chi Bồi Thực Sư

Chương 110: Giết người đoạt bảo




Sau khi Tạ Uẩn rời đi, Cảnh Nhiên cũng không nhàn rỗi, lấy trận bàn cải tiến đã được luyện chế từ trước ra, trận pháp của di chỉ có thể đồng hóa trận bàn, trái lại cũng có thể cường hóa trận bàn.

Khóe miệng Cảnh Nhiên khẽ nhếch, sau khi đạt được truyền thừa của di chỉ, không chỉ thiên phú thần thông của y có thể tấn giai, hiểu biết của y đối với trận pháp rốt cuộc cũng đột phá bình cảnh, cẩn thận ngẫm lại một chút bố cục trong trận pháp di chỉ, trong lòng Cảnh Nhiên rất nhanh đã có chủ ý.

Tạ Uẩn mang theo Tần Tùy lén chui ra.

Trong lòng Tần Tùy buồn bực, căn bản không biết đây là muốn đi đâu, trong bí cảnh nguy cơ tứ phía, không thể dùng thần thức thăm dò. Trong lòng hắn có chút kinh ngạc, vì cái gì một đường đi tới, Tạ Uẩn lựa chọn phương hướng không một chút do dự, như là biết trước đường đi như thế nào.

Hơn nữa, thê tử của Tạ Uẩn cũng như thế, chỉ cần nhắm mắt mà vẫn có thể tìm được đường ra.

Trong lòng Tần Tùy chợt hưng phấn, có lẽ lần này hắn thật sự gặp may mắn cũng không chừng, mắt thấy bí cảnh sắp phát sinh biến cố lớn, di chỉ tiên phủ sắp sụp xuống, đây là cơ hội cuối cùng để đạt được bảo vật, nếu hắn đi theo nhóm người này, hắn còn có hi vọng rất lớn sẽ tìm được thứ mình muốn.

Nhưng mà, Tần Tùy cao hứng chưa được bao lâu.

" Hạ Quan Kiệt, ngươi đáng chết...." Tần Tùy nộ khí đằng đằng, thân ảnh như điện, vẽ nên một đạo tàn ảnh, sắc bén công kϊƈɦ, nhắm ngay một vị bát tinh Võ Sư đi giữa trong đám ba người Vân Hải.

Khóe miệng Tạ Uẩn khẽ nhếch, hắn còn chưa có phân phó đâu, thế mà Tần Tùy đã tự giết qua, kế hoạch đánh lén ban đầu đành phải từ bỏ. Biểu tình Tạ Uẩn lạnh lùng, thao túng thiên ti, trợ giúp Tần Tùy một tay.

" Là ngươi?" Vân Hải nheo mắt, thấy Tạ Uẩn sát khí trêи người hắn nháy mắt phóng ra ngoài.

Hạ Quan Kiệt đại kinh thất sắc, hoảng sợ nhìn về phía Tần Tùy: "Ngươi còn chưa chết?"

" Thứ chó vong ân phụ nghĩa, cha ta đối đãi với ngươi không tệ, vậy mà ngươi dám ám toán bọn ta." Tần Tùy tức giận mắng, hận đến nỗi mắt cũng đỏ, đòn công kϊƈɦ chỉ trong chớp mắt đã đến trước mặt Hạ Quan Kiệt.

" Rầm rầm..."

Hạ Quan Kiệt liền ném hai tờ phù lục ra, cố nén kinh sợ trong lòng, hung tợn nói: " Nếu trước đó ngươi không chết, vậy thì để giờ phút này ta tiễn ngươi lên đường. Tần Tùy, ta vốn cũng có ý tốt đối đãi ngươi, ai bảo ngươi không biết điều, hôm nay chính là ngày chết của ngươi."

Tần Tùy tức đến khó thở, phù lục mà Hạ Quan Kiệt sử dụng, rõ ràng là đồ trước đó cha chuẩn bị cho hắn, hắn tức giận mắng: " Cái thứ chó không biết xấu hổ, nếu không có cha ta, ngươi bây giờ vẫn là một thằng ăn mày nằm ven đường, ngươi vậy mà lấy oán trả ơn, lúc trước đáng lý cha ta không nên nhất thời mềm lòng thương hại ngươi."

Hạ Quan Kiệt cười dữ tợn: " Dù sao cha ngươi cũng sắp chết, ngươi cũng nên đi theo bồi lão, không có Tần Chiến, ngươi cho rằng mình là thứ gì, nếu ngươi sớm bằng lòng gả cho ta, thì đâu có những việc này."

" Ngươi vô sỉ...." Tần Tùy phẫn nộ, hai mắt đỏ bừng, sát chiêu nháy mắt tung ra.

Đối thoại của hai người vừa nghe là hiểu ngay, một tên ăn mày lấy oán trả ơn, mắt thấy ân nhân sắp chết, lập tức tính tế hài tử của người ta mưu cầu gia sản.

Tạ Uẩn lạnh lùng nói: " Quả đúng là vật họp theo loài, người phân theo nhóm."

Vân Hải giận tím mặt, tên này rõ ràng đang mắng hắn, hắn phẫn nộ quát: " Ngươi tìm chết..."

Thân hình của Tạ Uẩn phản ứng cực nhanh, thân pháp ảo ảnh hắn đã tu luyện đến mức tận cùng, một bên thao túng thiên ti ngăn trở thế công của Vân Hải, một bên âm thầm vận hành tinh thần lực, quấy nhiễu công kϊƈɦ của Hạ Quan Kiệt.

" Xoẹt xoẹt xoẹt...."

Tạ Uẩn thừa dịp hắn chưa chuẩn bị, phóng vài thanh độc châm ra, rồi lại lập tức thu trở về.

" Đê tiện." Vân Hải tức giận mắng một tiếng, công kϊƈɦ càng thêm mạnh mẽ, tuy tu vi của hắn cao hơn Tạ Uẩn, nhưng thủ đoạn của Tạ Uẩn ùn ùn không dứt, căn bản là tên kia không muốn chính diện đối đầu với hắn, chỉ biết tránh né chạy trốn.

Tần Tùy trọng thương chưa lành, một mình đối phó với hai bát tinh Võ Sư rõ ràng rất bất lợi.

Tạ Uẩn thỉnh thoảng cũng sẽ phân tâm giúp hắn một phen, Vân Hải dâng tràn sát ý lạnh lẽo, trong lòng càng thêm bực tức, tức vì Tạ Uẩn khi đối chiến với hắn còn dám phân tâm, lại bực vì tên này thật sự rất gian xảo, các loại thủ đoạn như ám khí, độc dược, phù lục đều quăng ra hết, làm hại hắn trong khoảng thời gian ngắn cũng không làm gì được.

Hạ Quan Kiệt cũng giận không thể át, Tần Tùy là cửu tinh Võ Sư, bọn họ đối phó với hắn đã phải cố hết sức, một tên nhị tinh Võ Sư thấp kém còn dám xen vô thêm phiền.

"A..."

" Ta giết ngươi...." Loại đấu pháp nghẹn khuất này khiến Hạ Quan Kiệt lửa giận công tâm, lập tức quay đầu công kϊƈɦ Tạ Uẩn, chỉ cần giết chết tên nhị tinh Võ Sư này xong thì chuyện đối phó với Tần Tùy sẽ càng thêm dễ dàng. Thừa dịp ngay khoảnh khắc Hạ Quan Kiệt phân tâm, chưởng phong của tần tùy liền phóng tới, Tạ Uẩn vội khai triển tinh thần lực công kϊƈɦ thần thức.

Hạ Quan Kiệt kêu lên một tiếng, ngực bị chưởng phong chấn vỡ, tên còn lại thấy tình hình bất lợi, liền bỏ lại Vân Hải muốn chạy trốn, Vân Hải giận dữ: " Lê Nguyên Hồng, ngươi dám...."

Tạ Uẩn nói: " Tốc chiến tốc thắng."

Tần Tùy nghe vậy gật đầu, nhặt túi trữ vật của Hạ Quan Kiệt lên, lấy pháp khí bản thân quen dùng ra, thoắt cái liền giết tới trước mặt Lê Nguyên Hồng, cửu tinh Võ Sư đối chiến với bát tinh Võ Sư, thắng lợi cũng chỉ là chuyện dễ dàng.

Tạ Uẩn không tiếp tục né tránh nữa, đón lấy chưởng phong của Vân Hải, rồi lập tức công kϊƈɦ.

Vân Hải cười lạnh, một tên nhị tĩnh võ sư thấp kém mà cũng muốn đối chiến với hắn, đúng là tìm chết, hắn không sợ Tạ Uẩn chiến, chỉ sợ Tạ Uẩn chạy trốn thôi.

Tạ Uẩn cũng cười lạnh, mặt ngoài hắn nghênh đón chưởng phong, nhưng bên trong thì đã ngầm chuẩn bị tốt để công kϊƈɦ thần thức. Trong di chỉ không thể khôi phục linh khí, Vân Hải lại trúng độc của hắn, nội tức đã bắt đầu hỗn loạn, tốc độ tiêu hao linh khí gấp bội. Nếu không phải Tạ Uẩn không muốn trì hoãn thời gian, thì cũng có thể ở đây tiêu hao Vân Hải đến chết.

Thân hình Tạ Uẩn chợt lóe, né tránh công kϊƈɦ của Vân Hải, tinh thần lực trong nháy mắt công kϊƈɦ thần thức của hắn, thiên ti trong tay cũng ngưng tụ thành hình dạng một thanh kiếm sắc bén, hắn xoay người, trở tay đâm thủng ngực Vân Hải.

" Ngươi..." Vân Hải trừng to mắt, thẳng đến khi một khắc trước khi chết, hắn vẫn còn không thể tin tưởng. Nhưng hắn cũng coi như chết được nhắm mắt, trong lòng rốt cuộc cũng hiểu được vì sao Hạ Quan Kiệt lại phạm sai lầm như vậy, hóa ra...

Tạ Uẩn vui vẻ, nhanh chóng nhặt túi trữ vật của Vân Hải lên, dùng tinh thần lực thăm dò bên trong, sắc mặt lập tức trầm xuống. Trong túi trữ vật của Vân Hải có không ít linh thạch, bảo vật cũng không ít, chỉ tiếc kiếm chủng mà hắn muốn thì lại không có.

Tần Tùy giải quyết xong bát tinh Võ Sư, quay đầu nhìn lại, lập tức liền chấn động, hắn tính sau khi giết bát tinh Võ Sư xong, sẽ đi trợ giúp Tạ Uẩn một chút để báo ân cứu mạng, ai ngờ người ta không cần hắn hỗ trợ đã giết chết cửu tinh Võ Sư luôn rồi. Khó trách nhóm người này tu vi không cao mà vẫn dám mang theo hài tử vào bí cảnh, chắc chắn còn có át chủ bài khác.

Tạ Uẩn nói: " Chúng ta đi." Thứ này nếu không có trong tay Vân Hải vậy chắc chắn ở trong tay Bạch Văn Hạo, vừa vặn chuyện của Triệu Vạn Thành, không chỉ mình Bạch Văn Hạo muốn giết hắn, mà hắn cũng muốn giết Bạch Văn Hạo để diệt khẩu.

Tần Tùy lấy lại được túi trữ vật của mình, vô cùng vui sướиɠ, vội vàng ăn một viên đan dược, đi theo sát phía sau Tạ Uẩn.

Dáng vẻ của Bạch Văn Hạo lúc này rất chật vật, vừa mới tránh thoát được mãnh thú sau núi, lại gặp phải kẻ thù đuổi giết. Bên ngoài Bạch gia bọn họ chỉ phái mười người tiến vào bí cảnh, trêи thực tế, còn ngầm phái thêm mười người tiến vào hiệp trợ. Ban đầu bọn họ thu hoạch rất xa xỉ, đáng tiếc, hết thảy đều bị biến cố trong di chỉ phá hỏng hết.

" Hạo ca, Tĩnh Như bị người bắt đi rồi, nàng sẽ không xảy ra chuyện gì chứ. Hoàng thất chỉ tên muốn nàng, nếu nàng xảy ra chuyện gì, gia tộc sẽ không tha cho chúng ta."

Sắc mặt Bạch Văn Hạo rất khó coi, giọng căm hận nói: " Đáng chết, đến tột cùng là kẻ nào thám thính tin tức, nói cho chúng ta biết sau núi rất an toàn, đó rõ ràng là hiểm địa mà."

Bạch Cẩn tức giận nói: " Sau núi có nhiều trận pháp nhất, ai mà ngờ, những trận pháp đó được dùng để trấn áp mãnh thú chứ."

Bạch Văn Hạo biết giờ có tức giận cũng vô dụng, nói: " Quên đi, chúng ta đi ra ngoài trước rồi lại nói, về phần Tĩnh Như, di chỉ sinh biến, chúng ta cũng đã gắng sức rồi, gia tộc sẽ không trách tội lên đầu chúng ta đâu, huống hồ..."

Bạch Văn Hạo vuốt ve túi trữ vật bên hông, chuyến đi lần này có thể mang thứ này về, chính là lập một công lớn.

" Hạo ca..." Bạch Cẩn phun ra một miệng máu tươi, nháy mắt liền tắt thở.

Bạch Văn Hạo cả kinh: " Ai, ai dám đối nghịch với Bạch gia ta."

" Thiếu gia." Một người khác lập tức đứng ra bảo hộ trước người Bạch Văn Hạo.

Tần Tùy đi ra, vẻ mặt không vui vẻ lắm, làm một cửu tinh Võ Sư, đánh lén một tên lục tinh Võ Sư, hắn cảm thấy việc làm này không vẻ vang gì, không phải việc mà một chính nhân quân tử làm.

Đáng tiếc, Tạ Uẩn nói một câu làm hắn không cách nào phản bác, ai bảo hắn phẩm tính cao khiết quá nên mới bị Hạ Quan Kiệt ám toán.

Bạch Văn Hạo nhíu mày, cảnh giác nói: " Vị công tử này, ngươi và Bạch gia ta có xích mích gì sao?"

Tần Tùy lắc đầu, chưa hề đụng chạm, nhưng người Bạch gia rất đê tiện, hắn đã từng thấy vài lần, người Bạch gia có thể trộn lẫn với Hạ Quan Kiệt, chắc chắn cũng không phải thứ gì tốt.

Tần Tùy không nói hai lời liền bắt đầu công kϊƈɦ, chính diện đối chiến giết tiểu nhân, hắn không hề có áp lực tâm lý.

Bạch Văn Hạo vội nói: " Vị công tử này, chúng ta không thù không oán, nếu Bạch gia có đắc tội gì, xin công tử hãy bao dung, ra khỏi bí cảnh, Bạch gia tất có trọng báo."

Tần Tùy nhìn hắn như nhìn một tên ngốc: " Ta giết tộc đệ ngươi, ngươi còn nói tất có trọng báo, đúng là lòng lang dạ sói."

Sắc mặt Bạch Văn Hạo biến đổi, nói: " Nơi này rất hung hiểm, nếu công tử muốn chặn đường cướp bóc, bọn ta đánh cược tính mạng, cũng có thể cá chết lưới rách. Nếu ngươi đáp ứng không công kϊƈɦ ta, ta có thể phân cho ngươi một nửa bảo vật. Bằng không, dẫn mãnh thú tới, bọn ta không tốt, ngươi cũng đừng hòng sống tốt."

Tần Tùy cười lạnh, đời này hắn ghét nhất là bị người uy hϊế͙p͙. Huống hồ, cái trò này trước đó hắn đã từng gặp qua, tên này còn dám lấy ra lừa gạt hắn, đúng là chán sống.

Bạch Văn Hạo thấy nói mãi vẫn không thông, lập tức móc pháp khí ra, phân phó: " Cừ Sơn, giết cho ta..."

" Cừ Sơn..."

Thân thể Cừ Sơn ầm ầm ngã xuống đất, ngực bị phá một cái lỗ cái lỗ lớn.

Tạ Uẩn không muốn gây ra nhiều chuyện rắc rối, trước đó hắn đã dặn dò Tần Tùy dựa theo kế hoạch mà hành sự, đối phó với kẻ tiểu nhân, có thể đánh lén tất nhiên là tốt nhất. Hắn không tính sẽ cố sức chiến đấu gây ra động tĩnh, trái lại còn rước tới phiền toái. Trong di chỉ rất nguy hiểm, giết người cướp của cần phải làm thật nhanh chóng.

Bạch Văn Hạo vừa kinh vừa sợ: " Ai, còn ai nữa,... là ngươi...."

Bạch Văn Hạo còn chưa dứt lời, Tần Tùy đã công kϊƈɦ đến, vũ khí sắc bén trực tiếp đâm thủng thân thể Bạch Văn Hạo, không chỉ Bạch Văn Hạo kinh ngạc mà ngay cả Tần Tùy cũng hết sức kinh ngạc. Hắn cảm thấy có gì đó rất bất thường, hôm nay chiến đấu quả thực rất thuận lợi, thuận lợi khó có thể tin. Bạch Văn Hạo tốt xấu gì cũng là bát tinh Võ Sư, thế mà hắn chỉ dùng một kϊƈɦ đã đắc thủ, cảm giác này thật khó có thể tưởng tượng.

Bạch Văn Hạo mở to hai mắt, tầm mắt dần trở nên mơ hồ.

Tạ Uẩn cười nhạt, đi đến trước mặt hắn, trực tiếp tháo túi trữ vật của hắn xuống, nói: " Bạch công tử, biệt lai vô dạng ( Lâu rồi không gặp ^^)."

Bạch Văn Hạo trút một hơi cuối cùng, chết không nhắm mắt.

Tần Tùy có chút không được tự nhiên, quả thật, bộ dáng mỉm cười của Tạ Uẩn rất dọa người. Mặt khác, hắn cảm thấy hành động của Tạ Uẩn cũng quá khó coi, ba cái túi trữ vật của ba người chết trêи đất, hắn vậy mà một cái cũng không buông tha.

Tạ Uẩn không thèm phản ứng Tần Tùy, sau khi kiểm kê mấy cái túi trữ vật một chút, cảm thấy mỹ mãn nở nụ cười. Hắn suy đoán quả không sai, thân phận của Bạch Văn Hạo ở Bạch gia không tầm thường, lần đánh cướp này thật đáng giá.

Duy chỉ có chút đáng tiếc, ngày đó có tới sáu người thấy hắn giết Triệu Vạn Thành, bây giờ hắn chỉ mới giết được ba tên, ba tên còn lại không biết có còn sống hay không.

Về phần Tần Tùy, Tạ Uẩn cảm thấy xuất thân của Tần Tùy chắc chắn cũng rất bất phàm, người này thật sự quá tiên*( tiên trong thần tiên), sau khi giết người xong, trừ đồ của mình ra thì những túi trữ vật khác, đến liếc hắn cũng không thèm liếc mắt một cái. Điều này chứng tỏ, một là phẩm tính của hắn quá cao khiết, nửa hạt cát cũng không lọt nổi vào mắt hắn, hai là xuất thân của hắn quá tốt, chướng mắt những thứ tầm thường này.

Trong khi Tần Tùy cảm thấy hành động cướp bóc của Tạ Uẩn quá khó coi thì Tạ Uẩn lại cảm thấy Tần Tùy đúng là một tên kỳ lạ, trách sao hắn lại bị người khác tính kế, ngay cả túi trữ vật mà cũng đánh mất, nói không chừng hắn đúng là một tên ngốc.

Tạ Uẩn nhớ thương vợ con, giải quyết xong việc liền lập tức chạy về thiên thê.

Tần Tùy vội đuổi theo sát sau đó, một đường đi tới, hắn đã biết đám người Tạ Uẩn rất bất phàm, nếu hắn muốn rời khỏi di chỉ này thì nhất định phải theo sát bọn họ.

Trong bí cảnh nơi nơi chốn chốn đều tràn ngập nguy hiểm, đừng nói hắn là cửu tinh Võ Sư, cho dù có là Võ Vương, ở trong này sợ là cũng thể bảo đảm an toàn. Nhưng đám người Tạ Uẩn còn dắt theo cả hài tử, thời gian đã qua hơn hai tháng, nhóm mười người bọn họ vậy mà vẫn hoàn hảo không tổn hao gì. Tần Tùy quyết định, tạm thời ăn vạ theo bọn họ.