Xuyên Về Viễn Cổ Chủng Điền Ký

Chương 17: 17: Tương Thịt Bò






Lâm Diệp suy nghĩ một lát rồi nói: “Cô đi theo tôi.”Lâm Diệp cầm hai hộp cơm rồi dẫn Tinh đi đến bờ sông, sáng sớm hôm nay lúc cô đi giặt quần áo thì thấy được bên cạnh bờ sông có mọc rất nhiều bà bà đinh*.

(*bà bà đinh là cách gọi bồ công anh ở vùng Đông Bắc Trung Quốc)Bà bà đinh chính là bồ công anh mà mọi người thường gọi, bồ công anh có vị ngọt và hơi đắng, có công dụng thanh nhiệt giải độc, tiêu sưng tán kết, có thể ăn sống, xào không hoặc là nấu canh.

Đây là thực vật chuyên dùng trong y dược.Lâm Diệp dắt theo Tinh đi đào một gốc bà bà đinh thật to, Tinh không hiểu tại sao Lâm Diệp lại muốn đào một gốc cây dại, cô ta nhìn bóng lưng đang đứng ở ven sông rửa cỏ của cô, không nhịn được mà nghĩ rằng, lẽ nào cô muốn mời cô ta ăn cỏ dại? Mặc dù lúc bộ lạc của bọn họ thiếu thức ăn thì cũng sẽ đào rau củ dại để ăn, nhưng mà như vậy cũng không đại biểu được là bọn họ thích ăn mấy món rau củ dại không có mùi vị gì, nhất là thứ mà Lâm Diệp đào là cỏ dại thường thấy ở ven đường chứ cũng không phải là rau củ dại.Nội tâm của cô ta đang rất cự tuyệt việc ăn cỏ dại.Sau khi rửa sạch bà bà đinh xong, Lâm Diệp mang hai hộp cơm đựng nước trở về, Tinh rối rắm mà suy nghĩ, nếu như dùng cái hộp này để đựng cỏ dại để ăn thì cô ta có thể sẽ miễn cưỡng ăn được vài miếng.Bếp lò mới dựng lên vẫn chưa được gió tự nhiên hong khô hoàn toàn, Lâm Diệp liền đốt lên một đống lửa ở kế bên để hong khô bếp lò, sau khi bếp lò được hong khô thì liền có thể dùng được rồi.Lâm Diệp nhóm lửa trong lò bếp trước, sau đó để hai hộp cơm đựng nước lên trên bếp.

Tinh vẫn luôn nhìn động tác của cô, thì ra cái thứ được gọi là “bếp lò” này có cộng dụng như vậy, bộ lạc bọn họ toàn là trực tiếp đắp đá lên, nhưng mà đá rất hay bị đổ ngã cho nên cũng không dùng được tốt lắm.


Loại bếp lò này của Lâm Diệp được dựng lên cũng không khó lắm, khi nào trở về cô ta cũng làm thử một cái.Nhìn một hồi lâu, cuối cùng Tinh vẫn không nhịn được, do dự hỏi: “Lâm Diệp, chúng ta thật sự sẽ ăn cái cỏ đó à? Trong nhà tôi còn chút xíu thịt, hay là để tôi đem đến rồi ăn chung.”Lâm Diệp cầm lên một nhánh bà bà đinh, cười nói với cô ta: “Cái này không phải là cỏ đâu, nó được gọi là bà bà đinh, cũng được gọi là bồ công anh, là loại rau dại có thể ăn được.”Sau đó cô phổ cập kiến thức cho Tinh về công dụng của bồ công anh, khiến cho Tinh nghe thấy mà trợn to mắt, thì ra loại cỏ này rau dại có thể ăn được, hơn nữa còn có nhiều tác dụng như vây!Nhưng mà đối với cô ta mà nói, cho dù bà bà đinh là rau dại thì mùi vị của rau dại cũng có khác gì với mùi vị của cỏ dại đâu?Chờ sau khi nước sôi rồi thì Lâm Diệp tháo ra một hộp mì sợi, trong một chốc mà mất đi một hộp mì sợi khiến cô đau lòng không thôi, nhưng mà dù có đau lòng thế nào đi nữa thì cô cũng sẽ không tiếc rẻ mà chia sẻ cùng với Tinh.

Dù sao thì thức ăn của cô cũng chỉ có chút xíu, có tiết kiệm thế nào thì cũng không thể đủ để cô ăn cả đời được.

Cho nên tìm được nguồn thức ăn mới mới là chuyện quan trọng nhất.Cô chia mì sợi và bà bà đinh bỏ vào trong hai hộp cơm, sau khi mì sợi và bà bà đinh đã chín thì đổ nước đi hơn phân nửa.

Rắc tí muối vào trong hộp cơm trước rồi sau đó lấy ra tương thịt bò, rót tương thịt bò vào trong vắt mì, sau khi dùng đũa khuấy đều thì đã có thể ăn được rồi, mì thịt bò với bà bà đinh tươi mới đã ra lò.Điều kiện đơn sơ, vả lại còn thiếu gia vị, cô cũng chỉ có thể làm được như vậy mà thôi.Lâm Diệp cảm thấy món mì này làm rất bình thường nhưng mà Tinh lại không thấy thế.

Cô ta vẫn luôn dùng sức để ngửi mùi thơm của vắt mì, thật sự là thơm quá luôn!Ban đầu cô ta thấy Lâm Diệp thả một thứ đồ dài dài thẳng thẳng vào trong hộp, sau khi ngâm nước một hồi thì liền trở nên mềm nhũn, sau đó không biết cô lại bỏ thêm cái gì vào trong đó, mùi thơm đó trong chốc lát đã hạ gục cô ta rồi.

Đời này của cô ta chưa từng được ngửi thấy mùi hương nào thơm như vậy cả! Bụng của cô ta đã sôi ùng ục nãy giờ rồi.Lâm Diệp lấy hộp cơm từ bếp lò xuống, đưa cho Tinh một đôi đũa: “Có thể ăn được rồi, mau ăn đi.”Bỗng nhiên cô nhớ đến cái gì đó, dừng một chút rồi hỏi: “Cô có biết dùng đũa không?”Hai cái cây gỗ nhỏ này được gọi là đũa à? Vừa nãy cô ta có thấy Lâm Diệp sử dụng đũa, cảm thấy cũng không có khó khăn gì, liền nói: “Đương nhiên là tôi biết dùng rồi!”Nhìn thấy cô ta tự tin nói thế, Lâm Diệp cũng không có nghi ngờ gì.Tinh nhận lấy đũa, thấy Lâm Diệp đã dùng hai cây gậy nhỏ này để gắp cái món ăn được gọi là “mì sợi” lên ăn, cô ta cũng học theo động tác của cô gắp sợi mì lên.

Nhưng mà nhìn Lâm Diệp gắp lên rất dễ dàng, đến lúc cô ta gắp thì tay cô cứ như là không nghe sai khiến, sợi mì căn bản là gắp không lên.


Cho dù có cố gắng gắp lên rồi, thì còn chưa đợi cô ta đưa lên miệng sợi mì đã rơi xuống lại.Nhìn thấy nhưng không ăn được, thật sự là tức chết cô ta rồi!Tinh vừa giận dỗi liền dứt khoát không dùng đũa luôn, muốn trực tiếp dùng tay để bốc nhưng mà mì sợi còn hơi nóng, khiến cho cô ta đau đến mức gào khóc.

Chỉ là có bị như vậy cô ta vẫn không quên liếm sạch nước canh ở trên tay.Ừm, thật sự là ngon quá trời luôn!Động tĩnh của Tinh cuối cùng cũng đã hấp dẫn được ánh mắt đang vùi đầu vào ăn của cô, cô nhìn thấy hai tay cô ta đang cầm đôi đũa, tức giận đùng đùng mà nhìn chằm hộp cơm, số mì trong hộp cơm vẫn không vơi đi miếng nào.Cô nhịn cười, nói với Tinh: “Thật ra thì đũa còn có thể dùng như thế này nè.” Cô làm mẫu cho Tinh, cầm đôi đũa lên gắp mì trước, sau đó xoay mấy vòng, mì đã được cuốn lên đôi đũa rồi.Lúc trước cô ở dưới quê, mấy đứa trẻ mới vừa học dùng đũa toàn là ăn mì như thế này.Quả nhiên, Tinh áp dụng phương pháp của Lâm Diệp, cuối cùng cũng đã ăn được mì sợi!Mùi vị này nên nói thế nào nhỉ, sợi mì mỏng và trơn ăn rất sướng miệng, nhai dai dai, cho tới bây giờ cô chưa từng được ăn món nào có mùi vị như vậy.

Nước canh mằn mặn vừa miệng, uống một hớp canh thì đầu lưỡi hơi nóng lên, là một mùi vị khiến người khác càng ăn vào thì càng muốn ăn thêm.Cuối cùng cô ta uống hết tất cả canh, ngay cả một giọt cũng không chừa lại.Ăn được món ăn ngon như vậy của Lâm Diệp, Tinh cảm thấy ngại vô cùng.

Thế là cô ta giúp Lâm Diệp nhặt củi cả một buổi chiều, đoán chừng bốn năm ngày cũng chưa dùng hết.Sau khi Tinh trở về thì Lâm Diệp đem củi sắp chất đống thành hàng chỉnh tề ở bên cạnh sơn động.

Sau đó liền đi vào sơn động nghỉ ngơi, lúc sửa sang lại đống củi vừa nhặt ban nãy liền thuận tay bẻ về một đống lá cọ.Cây cọ là loại cây có tiềm năng phát triển kinh tế, vỏ cây có thể làm ra dây thừng, đệm cọ, quần áo bằng cọ vân vân.


Lá non có thể dùng để đan nón, quạt, giỏ, túi các kiểu, công dụng vô cùng nhiều, có ngạn ngữ nghề nông nói rằng: “Trong nhà có ngàn cây cọ, mấy đời cũng không phải khổ.”Lâm Diệp không nghĩ tới ở đây có thể gặp được cây cọ, vì thế liền hái mấy phiến lá cọ đem về.

Nghĩ rằng bây giờ cô cũng không có việc gì để làm liền dứt khoát dùng lá cọ để bện một cái giỏ nhỏ.

Sau này có đựng cái gì thì cũng tiện hơn.Trước kia cô có xem qua một vị blogger ở trên mạng dùng lá cọ để bện thành một cái giỏ, cô cảm thấy rất thú vị vì vậy học theo video mà bện ra mấy cái giỏ nhỏ, cũng coi như đã bện thành công..