Xuyên Về Viễn Cổ Chủng Điền Ký

Chương 1: 1: Mất Tích






Lâm Diệp đã đi vòng quanh tại chỗ hơn ba canh giờ rồi.Lâm Diệp là tiến sĩ Sinh vật học chủ yếu nghiên cứu về hướng phát triển của thực vật học.

Hai ngày nay cô phải đi cùng với đồng nghiệp của sở nghiên cứu đến khu rừng rậm tự nhiên nguyên thủy được quốc gia bảo vệ ở phía tây nam biên giới Thạch Loan nước Hoa Hạ tiến hành khảo sát thực địa.Những thực vật sinh trưởng trong khu rừng rậm nguyên thủy cổ xưa này đều là những thực vật cực kỳ trân quý.


Cô định mang một vài mẫu thực vật trân quý này quay về nghiên cứu.Hai ngày đầu tiên đều được tiến hành một cách đầy thuận lợi cho đến ngày thứ ba lúc bọn họ quyết định đi vào nơi sâu nhất bên trong phiến rừng rậm này.Đoàn người bọn họ đều là người có kinh nghiệm phong phú về việc đi khảo sát rừng rậm nhiệt đới nên biết trong những khu rừng rậm nguyên sinh này ẩn chứa vô số nguy hiểm vì thế ban đầu bọn họ đều chỉ quanh quẩn bên trong rìa của rừng rậm nhiệt đới.Nhưng sâu trong nội tâm sự nhiệt tình với khoa học của bọn họ có lẽ đều có một loại tinh thần mạo hiểm vì thế hai ngày sau bọn họ cùng thống nhất quyết định đi vào nơi sâu nhất trong rừng rậm.Tất nhiên bọn họ cũng không dám đi vào quá sâu vì thế ba ngày trôi qua rồi mà bọn họ vẫn còn ở vòng ngoài của rừng rậm.Dù chỉ là vòng ngoài của rừng rậm thôi nhưng khu rừng rậm nguyên sinh cổ xưa này cũng đã mang cho bọn họ không ít sự kinh ngạc cùng mừng rỡ —— Nơi này có rất nhiều loại thực vật có nguy cơ bị tuyệt chủng sinh trưởng.Mọi người rối rít cầm máy chụp hình trong tay lên chụp lại hình của những loại thực vật đầy trân quý này và Lâm Diệp cũng không phải là ngoại lệ.Bỗng nhiên trong tầm mắt cô xuất hiện một đóa hoa hồng nhỏ.Đầu mùa thu trong khu rừng rậm ở nơi này đều là một mảng cây cây khô úa vì thế có thể nói sự xuất hiện của đóa hoa hồng nhỏ kia cực kỳ đặc biệt.Cô nhịn không được mà đi gần lại đóa hoa hồng nhỏ kia cẩn thận quan sát.Nhìn qua thì đóa hoa cùng với những đóa hoa dại bình thường ở ven đường kia cũng không có nhiều khác biệt nhưng một khi nhìn kỹ thì lại thấy được sự khác nhau.Cây hoa này không có lá cây mà chỉ có một cây dạng thân hành thẳng tắp mày xanh biếc, đóa hoa có hình dạng của một con bướm, cánh hoa phình ra thành hình tròn, có chút tương tự với một loài xương rồng, hơn nữa màu sắc của cánh hoa này lại nữa trong suốt, cả đóa hoa nhìn giống như một viên ngọc được người chú tâm mài giũa.Loáng thoáng còn có thể ngửi được một mùi thoang thoảng nhàn nhạt truyền từ trong đóa hoa ra, mùi hương cực kỳ dễ ngửi.Trong đầu Lâm Diệp suy tư một lúc lâu, cô tin chắc bản thân chưa từng thấy qua loại thực vật như này.Chẳng lẽ đây là phân loài của một loại thực vật mới sao?Nghĩ đến khả năng này, trong mắt cô cũng không che giấu được sự kích động.Cô vừa định quay đầu gọi mấy người đồng nghiệp sang đây xem thử đóa hoa này một chút, nhưng không ngờ rằng vừa mới quay đầu lại thì phát hiện ngay cả một bóng người cũng không có, trên mặt đất chỉ còn lại mấy cái balo lẻ loi ở đó.Lâm Diệp sững sốt một chút, không hiểu những đồng nghiệp vừa rổi còn ở sau lưng này nhưng tại sao lại đột nhiên không thấy đâu nữa.Cô nhìn khắp bốn phía, trong khu rừng rậm nguyên sinh này có vô số cây đại thụ to lớn che cả trời sinh trưởng và phát triển, phía dưới đấy những cây đại thụ này lại có rất nhiều loại cỏ dại sinh trưởng, còn có cả các loại cây mây, cây dây leo hay quyết* phát triển, trên đất là rất nhiều cành khô lá rụng, nếu có người đi đi lại lại thì sẽ phát ra tiếng kêu sột soạt.( Quyết: là một ngày thực vật mà điển hình là dương xỉ, sinh sản bằng bào tử.)Nhưng mà cô thề là vừa nãy cho dù một chút tiếng động cô cũng không nghe thấy!Hơn nữa từ lúc cô phát hiện ra đóa hoa này cho đến khi đi tới quan sát nó tuyệt đối là còn chưa đến mười lăm phút.

Trong một khoảng thời gian ngắn như vậy thì bọn họ làm cách nào mà có thể biến mất trước mặt cô mà không để lại bất kỳ một vết tích nào cả được?Ban đầu Lâm Diệp cũng không nghĩ quá nhiều mà chỉ coi như là do bọn họ đang chơi đùa cô nên mới len lén trốn đi."Tiểu Na, lão Trương, anh Triệu, Vương Thiên Dương..." Một bên cô vừa kêu gào tên của bọn họ một bên vẫn cố gắng tìm kiếm bóng dáng bọn họ ở xung quanh, thậm chí cô còn thổi còi sinh tồn lên.Nhưng mà đã trôi qua mười phút rồi mà cô vẫn không thể tìm thấy bóng dáng của bọn họ như trước.Lúc này trong nội tâm cô cố đè xuống cảm giác bất an đang muốn bùng nổ.

những đồng nghiệp kia của cô không phải là những người không biết phân biệt nặng nhẹ, không thể làm ra cái loại chuyện đùa dai như ném cô một thân một mình ở cánh rừng rậm nguyên sinh đầy nguy hiểm này được.


Hơn nữa những túi đựng đồ của bọn họ còn đặt ở dưới đất kia chứng tỏ bọn họ vẫn chưa rời đi được bao xa.Vậy thì bọn họ đã đến nơi nào rồi?Trong rừng rậm không có tín hiệu, cho dù có mang theo điện thoại di động cũng không có cách nào liên lạc với bọn họ, cho nên Lâm Diệp chỉ có thể ở tại chỗ chờ bọn họ xuất hiện.Trong không khí nổi trôi một loại mùi hương nhàn nhạt của lá cây, xung quanh luôn luôn truyền tới tiếng côn trùng kêu vang cùng tiếng chim hót vang vọng khắp một mảng rừng rậm không một bóng người, vô cớ khiến cho người khác có chút cảm giác rợn cả tóc gáy.Mang theo cảm giác thấp thỏm cùng bất an đợi suốt mấy tiếng liền nhưng từ đầu đến cuối cô vẫn không thấy bất kỳ một bóng người nào.

Lâm Diệp cảm thấy cô không thể ngây ngốc chờ đợi ở đây nữa, nếu như trước khi trời tối mà bọn họ vẫn không xuất hiện thì một mình cô chờ đợi ở trong rừng này sẽ rất nguy hiểm.Cô nhìn đồng hồ trên tay một chút.


Hiện tại đã là mười hai giờ rười trưa, mục đích chủ yếu mà bọn họ đi vào bên trong mảnh rừng rậm nguyên thủy này là để thu thập những loại thực vật đem về xét nghiệm, cho nên tốc độ đi tới đây cũng không quá nhanh, nếu như cô nắm chắc thời gian một chút thì có lẽ có trước khi trời tối cô có thể đi ra khỏi ranh giới của rừng rậm, mức độ nguy hiểm của nơi đó tính ra ít hơn là ở trong này.Nghĩ tới đây cuối cùng đáy lòng của Lâm Diệp cũng ổn định hơn một ít, cô đeo theo cái balo của mình đi theo con đường lúc trước quay về..