Xuyên Về Thời Niên Thiếu Của Bạn Trai

Chương 9: Tập huấn




Edit: Kim Hằng

Bởi vì một hồi vừa rồi, khi Cố Nguyễn lên sân khấu gương mặt vẫn còn ửng đỏ, thậm chí cảm xúc lo lắng vì chân bị thương đều tan đi.

Cô chỉ cảm thấy xung quanh mình như được hơi thở quen thuộc của Tư Cẩn vây quanh, đặc biệt có cảm giác an toàn.

Ngay khi tiếng giới thiệu của người dẫn chương trình vang lên, nhạc đệm quen thuộc khi luyện tập cũng đã mở, cô khẽ nhấc làn váy, khiêu vũ uyển chuyển.

Động tác tiếp theo rất khó cho cô với tình huồng hiện tại, nó đòi hỏi quá nhiều về sức mạnh của đôi chân, vốn dĩ cô muốn thay đổi động tác. Nhưng khi cô biết Tư Cẩn đang ở dưới khán đài, cô hoàn toàn không sợ hãi nữa.

Cố Nguyễn khép đôi mắt, tận lực xem nhẹ đau đớn từ chân phải truyền đến, bình tĩnh mà chuyển động từng nhịp.

Âm thanh chuyển cảnh cuối cùng vang lên, cô thực hiện động tác có yêu cầu rất cao, cả người quỳ sát ở giữa sân khấu, tay áo rộng cùng làn váy hoa lệ lộng lẫy từ từ lộ ra, tựa như một đóa hoa hồng đang nở rộ.

Rực rỡ loá mắt, mỹ lệ kinh diễm.

Âm nhạc và cảnh vật hòa quyện vào nhau, Cố Nguyễn thở hổn hển đứng lên, cong người cúi chào khàn đài, dưới khán đài giống như bây giờ mới hồi thần lại, tiếng vỗ tay bùng nổ, đó là tiếng vỗ tay vô cùng mãnh liệt.

Khi xuống đài, cô tận lực đem trọng lượng cơ thể đều dồn về chân trái, cô cảm thấy rất rõ ràng miệng vết thương ở chân phải nứt ra rồi, dưới chân đều ướt lạnh.

Chủ tịch Hiệp hội khiêu vũ khắc chế cảm xúc muốn đuổi theo của mình, biểu tình ông kích động, bản thân ông xuất thân từ khiêu vũ cổ điển, ông rất dễ dàng có thể nhìn thấy năng lực của cô gái này.

Vô cùng tốt.

Ông còn nghe nói chân cô bị thương, mấu chốt cô chỉ gần 18 tuổi, vừa đủ điều kiện tham gia cuộc thi khiêu vũ quốc tế.

Bọn họ đến đây là do ý kiến của Lâm tiên sinh sau khi trở về từ cuộc thi khiêu vũ ở thành phố H, sau khi trở về ông ấy vẫn luôn khen ngợi người tên Cố Nguyễn không dứt, người của hiệp hội đều cảm thấy ông ấy quá mức khoa trương nên đã trì hoãn việc đưa Cố Nguyễn vào đội tập huấn hết lần này đến lần khác.

Không nghĩ tới đều là do bọn họ bị mờ mắt, suýt nữa đã để lỡ mất một thiên tài.

Chờ ông trở về nhất định sẽ nói chuyện nghiêm túc với nhóm lão cổ hủ kia, trong cuộc thi sắp tới, ông sẽ đặt cược tất cả lên người cô gái này.

“Thật đẹp.” Tư Cẩn tiếp được thân thể lung lay sắp ngã của Cố Nguyễn, bế người lên, sau đó nỉ non ở bên tai cô, “Nhưng chỉ có thể có lần này, không được có lần sau.”

Cố Nguyễn: “……”

Bảo bảo à, anh không cảm thấy đặc biệt mất hứng sao, anh không cảm thấy chỉ nói một câu phía trước thôi sẽ rất lãng mạn sao?

Cố Nguyễn ôm quần áo của mình vào phòng thay đồ, tiết mục của cô là cuối cùng, hơn nữa thời gian đã trôi qua khá lâu, đều đã tàn tiệc rồi, hậu trường cũng không còn ai, Tư Cẩn trực tiếp đứng ở bên ngoài phòng thay đồ chờ cô.

Đôi mắt anh rũ xuống, đang suy nghĩ điều gì đó.

“Bạn học Tư Cẩn, sao cậu lại ở chỗ này?” Tư Cẩn ngẩng đầu, trước mặt là một nữ sinh mặc váy trắng —— Lăng Phỉ.

“Chờ người.” Ngữ khí rất lãnh đạm, cùng bộ dạng ngoan ngoãn ngày thường khi ở trước mặt Cố Nguyễn hoàn toàn bất đồng.

“Là bạn học Cố Nguyễn sao? Vết thương của cậu ấy như thế nào rồi? Tớ cảm thấy cậu ấy khiêu vũ thật đẹp.” Lăng Phỉ không nghe ra được giọng điệu của Tư Cẩn, cô ta vẫn tiếp tục lải nhải.

Mắt Tư Cẩn xẹt qua một tia âm trầm, anh chỉ cần nhớ tới hôm nay Cố Nguyễn khiêu vũ với cái chân bị thương thôi đã khiến tim anh đau đớn.

Huống hồ…khả năng rất lớn kẻ gây ra chuyện này chính là cô gái bộ dáng nhu nhược trước mặt này.

Tư Cẩn cười lạnh: “Nếu tôi nói, cô ấy về sau không thể khiêu vũ nữa, cô có phải rất vui vẻ hay không?”

Trong lòng Lăng Phỉ run rẩy, nghĩ xem Tư Cẩn có phải đã biết cái gì hay không, cuống quít ngẩng đầu nhìn biểu tình của Tư Cẩn.

Thấy anh không có phản ứng gì đặc biệt mới nom nóp lo sợ mở miệng: “Sao…sao có thể chứ? Bạn học Cố Nguyễn sao có thể không khiêu vũ được nữa, Tư Cẩn, cậu đang dọa tớ sao…”

Tư Cẩn lạnh lùng nhìn cô ta diễn kịch, chỉ cảm thấy cô ta vô cùng giả tạo.

“Bảo bảo, anh ở bên ngoài sao?” Cố Nguyễn ở bên trong kêu.

Tư Cẩn lùi vài bước, lên tiếng, “Ừm, làm sao vậy?”

Lăng Phỉ nhìn anh khi đối mặt với cô ta thì lạnh lùng xa cách còn khi nói với Cố Nguyễn thì thần sắc vô cùng ôn nhu, đáy mắt cô ta không nhịn được nổi lên sự ghen ghét cùng cực.

May mắn là Tư Cẩn không nhìn cô ta.

“Khóa kéo của em bị kẹt, anh vào giúp em kéo khóa với.”

Tư Cẩn đẩy cửa ra, thấy Cố Nguyễn đang loay hoay với cái khóa kéo, gương mặt cô nghẹn đỏ bừng, trang sức trên đầu đã được tháo ra, nhưng cô chưa kịp chải đầu.

Tư Cẩn cong môi dưới, Nguyễn Nguyễn nhà anh thật đáng yêu.

Tư Cẩn đi qua, cúi đầu nhìn một chút, khóa kéo đang dính vào vải áo bên cạnh, anh duỗi tay kéo nó xuống.

Kết quả là vạt áo quá nặng, mất đi khóa kéo liền tuột xuống tận eo.

Cố Nguyễn chỉ cảm thấy nửa người trên chợt lạnh, sau khi phản ứng được thì liều mạng kéo vạt áo lên.

Gương mặt cô đỏ bừng: “Anh mau ra ngoài đi, em sẽ xong ngay thôi.”

Tư Cẩn một lời cũng chưa nói, thân thể cứng đờ mà đi ra ngoài.

Đóng cửa lại, nhìn tay của chính mình, đầu ngón tay giống như vẫn còn xúc cảm khi chạm vào lưng cô khi nãy.

Hầu kết anh quay cuồng, thân thể xinh đẹp trắng nõn của Cố Nguyễn cùng chiếc áo ngực màu đen vô cùng tương phản, nó khắc sâu vào trong đầu anh không cách nào vứt đi được.

Tư Cẩn đột nhiên cảm thấy mũi anh chảy ra một dòng ấm áp, anh duỗi tay chạm vào, mặt càng đỏ hơn, hoảng loạn chạy đến phòng vệ sinh.

Cố Nguyễn bên trong vẫn ổn, cô lại không phải là thiếu nữ 18 tuổi, kiếp trước bởi vì thân thể của Tư Cẩn không tốt, cô cùng Tư Cẩn ngoại trừ việc chưa tiến đến bước cuối cùng thì những hành động thân mật giữa những người yêu nhau đều đã làm qua.

Cô nhanh chóng mặc quần áo, sau đó ngồi xuống ghế cởi giày.

Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng cô vẫn không nhịn được đỏ hốc mắt, cắn răng đem vớ cởi xuống, máu đã hơi đông lại, vì bị dính vào vớ nên khiến cô đau đến hai chân đều run rẩy.

Cô mím môi dùng khăn giấy ướt đơn giản chùi lau qua vết máu, miệng vết thương trông không còn dọa người nữa, miễn cho Tư Cẩn thấy được lại càng thêm lo lắng.

Khi Tư Cẩn trở về thì vạt áo trước ngực anh bị ướt một mảng lớn, khuôn mặt cũng còn hơi ướt át nên nhìn anh càng thêm mềm mại.

Trong tay anh cầm theo băng gạc và thuốc khử trùng, hẳn là vừa mới chạy đến phòng y tế để lấy.

Nghiêm túc giúp Cố Nguyễn xử lí vết thương lần nữa, ánh mặt trời đã lặn về tây, phía chân trời nhuộm đậm màu đỏ rực, rực rỡ lại tráng lệ.

Tư Cẩn cõng Cố Nguyễn, tấm lưng thiếu niên rộng lớn và ấm áp, Cố Nguyễn đặt cằm trên vai anh, bộ dạng không muốn xa rời.

Tư Cẩn quay đầu lại, sườn mặt đụng phải cái trán hơi lạnh của cô, anh nhịn không được cọ cọ, hỏi: “Làm sao vậy Nguyễn Nguyễn?”

Cố Nguyễn hôn một cái lên mặt anh: “Bảo bảo, em rất thích anh.”

Tư Cẩn cười một tiếng, trong cổ họng phát ra thanh âm trầm thấp mà sung sướng, anh muốn nhiều hơn nữa: “Thích bao nhiêu?”

“Thích đến mức muốn kết hôn cùng anh, hai chúng ta bên nhau cả đời.”

——

Buổi tối sau khi trở về nhà, Cố Nguyễn vui vẻ đi tắm rửa, bởi vì vẫn còn bốn ngày nghỉ lễ Quốc Khánh, cho nên cô ôm hộp kem ngồi xem TV.

Tư Cẩn tắm rửa xong, đứng ở cửa phòng vệ sinh hỏi cô: “Nguyễn Nguyễn, anh giúp em giặt quần áo nhé?”

Cố Nguyễn đang xem mê mẩn, thuận miệng “Ừm” một tiếng, sau đó múc một muỗng kem thật lớn bỏ vào miệng.

Hoàn toàn không chú ý tới thần sắc của thiếu niên có chút mất tự nhiên.

Chờ đến khi cô xem xong, lúc này mưới bừng tỉnh nhớ tới một chuyện, đỏ mặt lò cò một chân vào nhà vệ sinh, nhìn thấy cảnh tượng bên trong khiến máu cô chạy thẳng lên não.

Tư Cẩn đứng trước bồn rửa tay, đang giặt…đồ lót của cô.

Ngón tay của anh dính đầy nước, đang cầm trong tay tấm vải đen tuyền, trong mắt loại tay khống như Cố Nguyễn thì nó vô cùng hấp dẫn, nhưng là ——

“Anh đang làm gì!” Nghĩ đến thứ trong tay anh cầm là đồ lót của cô, cô liền cảm thấy thẹn.

Tư Cẩn vốn dĩ đã có chút khẩn trương, lại bị Cố Nguyễn dọa, nhẹ buông tay, quần áo rớt vào trong bồn, nước bắn vào mặt anh.

Cố Nguyễn một chân đứng ở cửa, nhìn trên mặt Tư Cẩn đều là bọt nước, trên mặt anh mang theo mờ mịt cùng bối rối, cô phụt một tiếng bật cười.

Sắc mặt Tư Cẩn lập tức đỏ bừng như máu, lắp bắp nói: “Em… em sao… lại vào đây?”

“Anh có ngốc hay không chứ, anh không cần giúp em làm những việc này, em làm là được rồi, trước kia khi ở một mình đều là em tự giặt.” Cố Nguyễn nhảy qua đó, dùng tay áp xoa xoa mặt anh.

“Anh chỉ…chỉ là thuận tay.” Chủ yếu là một màn ở trường học kia vẫn còn khắc sâu trong đầu anh, anh đối với loại đồ này có chút ít tò mò.

Tiếng máy giặt chuyển động trong hoàn cảnh yên tĩnh này phá lệ sinh động, không khí trở nên có chút xấu hổ, Cố Nguyễn vươn tay: “Chúng ta đi ra ngoài thôi.”

Tư Cẩn gật đầu, đỡ cô ngồi xuống sô pha.

Điện thoại của Cố Nguyễn đột nhiên vang lên, di động trong tầm tay của Tư Cẩn, cô nhờ anh bắt máy và mở loa ngoài.

Bên trong điện thoại vang lên giọng nói ôn hòa của người đàn ông: “Là bạn học Cố Nguyễn sao?”

Cố Nguyễn lên tiếng: “Đúng vậy, xin hỏi ngài là?”

“À, tôi là Hứa Thanh Hà, chủ tịch Hiệp hội khiêu vũ quốc gia.”

“Chào chủ tịch Hứa, xin hỏi ngài có chuyện gì muốn nói với tôi sao?” Cố Nguyễn có chút hưng phấn, cô tới thành phố B, mục đích chính là vì Tư Cẩn, nhưng khiêu vũ cũng là thứ cô thích, chỉ là chuyện tập huấn đến nay vẫn chưa có tin tức gì.

Người đàn ông giải thích: “Chuyện là thế này, hôm nay tôi nhìn thấy em biểu diễn ở bữa tiệc của trường, cảm thấy năng lực của em không tồi, vì vậy tôi muốn hỏi em có muốn đại diện cho quốc gia tham gia cuộc thi khiêu vũ quốc tế không?”

“Cuộc thi khiêu vũ quốc tế?” Cố Nguyễn kinh ngạc, vốn dĩ cô cho rằng vào hiệp hội chỉ để tiếp thu một số huấn luyện chuyên nghiệp, sau đó sẽ biểu diễn ở sân khấu lớn nào đó, không nghĩ đến trực tiếp bay lên mặt trận quốc tế, cái này làm cho cô đặc biệt hưng phấn.

“Đương nhiên nguyện ý!”

Hứa Thanh Hà sang sảng mà cười: “Thế chờ đến khi vết thương của em lành hẳng, em có thể mau chóng tham gia đội huấn luyện, à đúng rồi, cách ngày thi đấu chỉ còn có ba tháng, huấn luyện ba tháng mới có thể kết thúc, cho nên em hãy nói chuyện ổn thỏa với người nhà trước đi.”

Cố Nguyễn liếc mắt nhìn Tư Cẩn, sắc mặt của anh có chút khó coi, môi trở nên trắng bệch.

Cố Nguyễn vô thức nuốt nước bọt, mở miệng: “Chủ tịch Hứa, tôi biết chuyện này có chút quá đáng, nhưng tôi muốn nói là, tôi có thể vẫn ở nhà hay không? Tôi mỗi ngày sẽ đến chỗ huấn luyện rất sớm, sẽ không ảnh hưởng đến huấn luyện…”

Hứa Thanh Hà im lặng một lát, ông không nghĩ đến cô có thể đưa ra yêu cầu này: “Bạn học Cố Nguyễn, đợt huấn luyện này có cường độ rất cao, sợ em chạy tới chạy lui sẽ chậm trễ thời gian, quan trọng là hiệp hội phải quan sát thể trọng của em, bất cứ lúc nào chúng tôi cũng có thể sắp xếp cho các em một vài loại thi đấu nhỏ, cho nên em không thích hợp ở lại nhà.”

Cố Nguyễn cúp điện thoại, không khí phòng khách có chút trầm mặc, vẫn là Tư Cẩn nói chuyện trước: “Cơ hội này rất tốt, em hãy đi huấn luyện đi, đến lúc đó anh sẽ đến xem em thi đấu, sau đó đưa em về nhà, được không?”

~ END ~