Edit: Yann
Beta: Kim Hằng
---
Dự báo thời tiết của Tư Tư rất chính xác, bọn họ chưa kịp về nhà thì mưa đã bắt đầu rơi.
Hơi nước mơ hồ bốc lên từ cửa kính xe, cảm giác vừa lạnh vừa ẩm ướt.
Cố Nguyễn ngồi ở ghế phụ, quấn chiếc khăn dày do Tư Cẩn quàng cho, ngồi xem cách làm bánh, hình như cũng không khó lắm.
Tư Cẩn cứ rảnh là lại làm đồ ăn cho cô nên mấy công cụ gì đó trong nhà đều có.
Cố Nguyễn gật đầu, cảm thấy cô có thể thực hiện được.
Trời mưa đường trơn ướt, hơn nữa Cố Nguyễn đang ở trên xe nên Tư Cẩn lái xe rất thận trọng, thỉnh thoảng lại nhìn hai bên kính chiếu hậu, gương mặt nghiêm túc thật đẹp trai.
Cố Nguyễn nói: "Bảo bảo, buổi tối anh muốn ăn gì? Chúng ta có đi siêu thị mua đồ không?"
Tư Cẩn bật xi nhan trái, rồi nói: "Không, buổi tối chúng ta gọi đồ ăn ngoài được không? Lần trước không phải em nói muốn ăn đồ Chiết Giang sao. Có một nhà hàng Chiết Giang không tệ, mà họ cũng giao hàng bên ngoài."
Cố Nguyễn "Ồ" một tiếng, cẩn thận xem xét ngữ khí của anh, hình như không tức giận.
Chợt cô cảm thấy có gì đó không đúng: "Bảo bảo, hôm nay là sinh nhật anh, anh muốn ăn gì, không cần nghe theo em đâu."
Lông mày Tư Cẩn nhíu lại, anh nói: "Anh cũng muốn ăn đồ Chiết Giang."
Cố Nguyễn gật đầu, không nói chuyện.
Xe chạy thẳng vào bãi đậu xe dưới tầng hầm, bọn họ từ tầng một đi vào thang máy.
Tư Cẩn lúc đi không tắt điều hòa, vừa mở cửa ra, một luồng hơi nóng xộc thẳng vào mặt, Cố Nguyễn cởi áo khoác ngoài, bên trong chỉ còn mỗi bộ váy len bó sát.
Vòng eo thật thon gọn, tinh tế.
Tư Tư là một người máy không thành thật, có lẽ đã tự chơi đến hết pin, bây giờ đang sạc ở trong góc phòng khách.
Tư Cẩn xoa đầu nó, người máy nhỏ kêu lên: "Chào buổi tối ba mẹ!"
Nó thực sự giống như đứa con của cả hai.
Tư Cẩn mở di động, ngồi trên ghế sô pha gọi giao hàng của nhà hàng Chiết Giang.
Anh cảm thấy Cố Nguyễn có thể làm nổ tung nhà bếp vì âm thanh linh đinh, leng keng vang lên đều đặn truyền từ trong bếp ra.
Anh vừa bước vào, thấy Cố Nguyễn đang nhào bột, cô thực sự không thể nấu ăn. Vừa rồi trên người cô còn sạch sẽ, bây giờ cả thân phủ đầy bột.
Tư Cẩn hỏi: "Em muốn làm gì? Anh gọi đồ ăn rồi."
Cố Nguyễn đang cố gắng khuấy bột, cảm thấy hình như hơi khô, cô lại đổ thêm nước vào.
Sau đó, cô lại thấy nhão mất rồi, đành phải đổ thêm bột.
"Làm bánh kem cho anh, sinh nhật sao có thể thiếu bánh kem được."
Tư Cẩn không nói gì, đứng lẳng lặng trong bếp nhìn cô.
Anh không nhúng tay vào, để chính cô chậm rãi nếm thử.
Cô nướng được ba cái bánh ngọt, đến cái thứ tư thì hơi quá sức, nhưng miễn cưỡng có thể sử dụng được.
Lúc nướng bánh, cô bôi một lớp bơ lên vỏ ngoài, vì không biết dùng máy đánh trứng nên cô dùng đũa khuấy nửa ngày cũng không thành công.
Tư Cẩn lấy máy đánh trứng trong tủ ra làm mẫu cho cô một lần.
Cuối cùng cũng xong một chiếc bánh kem, tuy gập ghềnh nhưng dù sao cũng thành hình, cô trang trí cho nó một bông hoa rất dị dạng.
Cuối cùng phát hiện quá xấu, dứt khoát đổi thành trái cây.
Hương vị bánh kem không ngon lắm, cô cho quá nhiều đường, ngọt đến phát ngấy, cô ăn không hết một đĩa nhỏ.
Tư Cẩn đưa cho cô chiếc bánh nhỏ vừa mua: "Em ăn cái này đi."
Còn anh đi ăn bánh kem cô làm, cô nhìn có chút áy náy, đang định ném đi.
Tư Cẩn không cho, anh đem nó bỏ vào tủ lạnh rồi nói: "Ngày mai buổi sáng anh sẽ ăn."
"Đây là em làm cho anh, anh định đoạt."
Một khúc nhạc đệm này cũng không ảnh hưởng lớn, thậm chí lúc Cố Nguyễn đi ngủ, đại não của cô vẫn đang lên kế hoạch để bồi thường những gì cô chưa hoàn thành được.
---
Sáng sớm ngày hôm sau, Cố Nguyễn bị Tư Cẩn đánh thức, tối qua cô không ngủ ngon cứ ăn vạ trên người anh như người không xương: "Lạnh quá, em không đến công ty với anh đâu."
Tư Cẩn hôn lên trán cô: "Không đi công ty, chúng ta đi đăng kí kết hôn."
Cơn buồn ngủ của Cố Nguyễn đột nhiên bay đi, cô một lăn một vòng rồi bật dậy: "Đăng... Đăng kí kết hôn?"
Tuy rằng đã chờ mong rất lâu, anh cũng đã cầu hôn, nhưng ngày hôm qua anh không hề nhắc tới, không lên kế hoạch liệu có đột ngột quá không.
Ngày hôm qua vừa mới là sinh nhật của anh, mới sáng sớm đã đi đăng kí kết hôn làm cô thật sự bất ngờ.
Tư Cẩn "Ừ" một tiếng: "Em không muốn sao?"
Con ngươi của anh hơi rũ xuống, bộ dáng thoạt nhìn rất mất mát: "Ngày hôm qua, em còn quên cả sinh nhật anh..."
Cố Nguyễn vốn chột dạ, nghe anh nhắc tới cái này, cô như bị giẫm phải đuôi mèo: "Đâu phải em không muốn, chỉ là đang suy nghĩ xem hôm nay nên mặc gì thôi."
Tư Cẩn mở tủ quần áo lấy ra một chiếc áo sơ mi trắng, anh chỉ vào trên người mình: "Bên trong mặc cái này, sau đó khoác áo lông vũ bên ngoài như vậy sẽ không lạnh."
Cố Nguyễn "Dạ" một tiếng, nhận lấy rồi chạy đến nhà tắm thay áo.
Tư Cẩn nhìn bóng dáng của cô, khóe môi cong lên, rốt cuộc anh cũng chờ đến sinh nhật, nhiều thêm một ngày cũng không được.
Cố Nguyễn rửa mặt rồi ngồi vào bàn trang điểm, sau đó tự nhiên phát hiện ra một vấn đề lớn ——
"Hình như chúng ta chưa nói cho ba em và chú đâu!" Cố Nguyễn nói.
Tư Cẩn lấy ra hai quyển sổ hộ khẩu, nói: "Anh đã nói với ba Cố rồi, sổ hộ khẩu là ông ấy gửi sang đây, ba em đã đồng ý rồi, còn ba anh thì em không cần để ý."
Cố Nguyễn: "Ồ."
Một lát sau, cô lại nói: "Nhưng mà chúng ta chưa hẹn trước."
"Anh đã hẹn lúc 11 giờ rồi."
"Ồ."
"Chúng ta cũng chưa chụp ảnh nữa."
"Ảnh chụp hôm tốt nghiệp anh đã đem đi chỉnh rồi."
"Ồ."
......
Cô đem những vấn đề có thể xảy ra hỏi cho hết, mà Tư Cẩn đều đã chuẩn bị tốt, hơn nữa kiên nhẫn nói cho cô.
Tư Cẩn thật sự chuẩn bị vô cùng đầy đủ, suy xét đến khả năng Cố Nguyễn muốn chụp ảnh hoặc quay video, thậm chí anh còn liên hệ với nhiếp ảnh gia và chuyên viên trang điểm.
Còn có một bó hoa.
Nếu lúc anh ra khỏi cửa mà không đeo nhầm giày thì Cố Nguyễn thật sự cho rằng anh đã chuẩn bị tốt mọi việc, tất cả đều tính toán ở trong lòng nên không chút kích động.
Ngày hôm qua mưa rất to, hôm nay trời lại bừng nắng, không khí thành phố B vốn chẳng ra gì, bầu trời hôm nay thế mà lại lấp ló bóng dáng của cầu vồng.
Từ lúc ra cửa Tư Cẩn vẫn nắm chặt tay Cố Nguyễn.
Cô có chút buồn cười: "Anh làm gì vậy, em có chạy đâu."
Tư Cẩn cười nói: "Anh chỉ là... có chút lo lắng."
Ngay từ đầu Cố Nguyễn cho rằng anh nói chơi, sau mới phát hiện tay anh ướt đẫm mồ hôi, lúc này cô mới sờ tóc của anh an ủi: "Chỉ là đi đăng kí kết hôn thôi mà, em đã sớm là của anh rồi."
Thời điểm Tư Cẩn điền bảng biểu, khuôn mặt đặc biệt nghiêm túc, không chút cẩu thả, thái độ giống như đang nghiên cứu thuật toán trên máy tính.
Làm nhân viên công tác nghi ngờ không biết có phải anh bị Cố Nguyễn ép tới hay không.
Quá trình đăng kí kết hôn rất ngắn, hơn mười phút đã kết thúc.
Bọn họ xếp hàng đóng dấu, Tư Cẩn còn lấy ra kẹo mừng, chia cho nhân viên công tác mỗi người một phần.
Mọi người nhận xong lại nhìn về phía anh chúc phúc, nói linh tinh gì mà "Bách niên hảo hợp" "Sớm sinh quý tử", Tư Cẩn nghiêm túc mà nói cảm ơn với bọn họ.
Bình thường một người lạnh lùng như vậy, bây giờ nụ cười trên mặt anh vẫn chưa biến mất.
Nhân viên công tác nói với Cố Nguyễn: "Tiên sinh nhà cô thật sự rất yêu cô."
Cố Nguyễn gật đầu nói: "Đúng vậy, anh ấy rất yêu tôi."
Bọn họ đăng kí kết hôn xong thì trở lại trong xe, Tư Cẩn vẫn cầm giấy đăng kí kết hôn xem, sau đó cẩn thận mà sờ vào gương mặt tươi cười của Cố Nguyễn trên bức ảnh, nụ cười rạng rỡ thêm vài phần.
Anh đem hai tờ giấy đăng ký kết hôn cẩn thận đặt ở trong túi, trân trọng vô cùng.
Cố Nguyễn nhìn bộ dáng này của anh như thế lại muốn trêu chọc: "À, giấy đăng ký của em đâu, mau đưa cho em."
Tư Cẩn cẩn thận nhìn cô: "Anh giữ giúp em."
Sau khi trở về anh nhất định sẽ cất nó trong két sắt.
"Em không cần anh giúp, em có thể tự mình giữ tốt." Nói xong liền vươn tay về phía anh.
Tư Cẩn không cho cô, anh nắm chặt lấy tay cô, nói lảng sang chuyện khác: "Ba anh bảo chúng ta về nhà ăn cơm."
Cố Nguyễn "Ồ" một tiếng, biết anh coi trọng, không trêu chọc nữa, chỉ nói: "Vậy anh giữ cho tốt, chúng ta còn phải dùng cả đời."
Tư Cẩn cười: "Đương nhiên."
Lãnh chứng xong, ăn cơm với người lớn trong nhà đều mang ý nghĩa chúc phúc.
Hôm nay ăn ở chỗ Tư Kình, ngày mai trực tiếp quay trở lại thành phố H.
Quan hệ của Tư Cẩn và Tư Kình đã sớm hòa hảo. Cố Nguyễn cũng sớm sửa miệng, hai người vừa tới cửa nhà đã gọi "Ba".
Tư Kình cười buông văn kiện trong tay xuống: "Đều chuẩn bị tốt rồi?"
Tư Cẩn gật đầu, giơ giấy hôn thú ra trước mặt như muốn khoe khoang, sau đó nhanh chóng lại thu hồi lại giống như sợ người khác đoạt mất: "Đã chuẩn bị tốt."
Cố Nguyễn và Tư Kình đều có chút dở khóc dở cười.
Tư Kình cười mắng một câu: "Tiểu tử thúi."
Trên bàn cơm, Tư Cẩn và Tư Kình hứng thú uống vài chén.
Đàn ông uống say đều thích nói luyên thuyên, tuy rằng Tư Cẩn không phải loại người nói nhiều, nhưng khó tránh khỏi vì cồn làm nóng đầu mà nói nhiều thêm hai câu.
Quá trình uống rượu vừa lâu vừa nhàm chán, tối hôm qua Cố Nguyễn ngủ không tốt, ăn xong đã đi lên ngủ bù.
Tư Kình nói với Tư Cẩn: "Đăng kí kết hôn, khi nào thì tổ chức hôn lễ?"
Tư Cẩn trả lời: "Chờ đến tháng tư."
Khi đó thời tiết ấm lại không quá nóng, mặc hỉ phục sẽ không bị nóng hay lạnh.
Tư Kình nói tiếp: "Thiếu cái gì thì nói cho ba, không thể thiếu gì làm Cố gia bên kia không hài lòng."
Tư Cẩn gật đầu: "Con biết rồi."
Tư Kình giơ ly lên cao: "Được, lại uống một chén nào."
Tư Cẩn: "Được."
Cố Nguyễn ngủ một mình rất nhàm chán, đầu tiên là chơi game, sau đó lại nằm lướt vòng bạn bè.
Đồng chí Tư Cẩn vạn năm không đăng bài thế mà lại có đổi mới, cô click mở xem, là ảnh chụp giấy đăng ký kết hôn, còn có ảnh chụp chung vừa rồi ở Cục dân chính.
Anh nói: 【 Tìm nửa đời mùa xuân, em cười là được. 】
Phía dưới một đám bình luận:
Nghê An: 【 Đăng kí kết hôn rồi sao? Nguyễn Nguyễn thật xinh đẹp. 】
Mục Tinh Hàn: 【 Ngày hôm qua sinh nhật, hôm nay đã đăng kí kết hôn? Đại ca quá đỉnh. 】
Mộc Cam: 【 Chúc hai người bách niên hảo hợp, vĩnh kết đồng tâm. 】
Khai Nguyên: 【 Tư tổng tân hôn vui vẻ! 】
Giang Hải: 【 Đại ca kết hôn vui vẻ! Chào chị dâu! 】
Thẩm Tư Ngôn: 【 Tân hôn vui vẻ! 】
Thẩm Tư Ngôn tag Nghê An: 【 Em cũng rất xinh đẹp. 】
Cố Nguyễn: "......"
Bạn bè dù quen thân hay không đều chúc phúc ở bên dưới.
Sau một lúc bình tĩnh lại, cô nhấn like cho anh, sau đó cũng phát một bài đăng mới.
【 Núi sông trước mắt không thể chống đỡ thiếu niên tuyệt sắc của tôi. 】
~~Hoàn~~
22/06/2021
---
Tác giả có lời muốn nói: Văn án đến khi kết chính internet.
Đây là tiểu thuyết đầu tiên của tôi, một đường viết gập ghềnh, vốn là rất thích giả thiết ngay từ đầu, hai người sống trong bóng tối cứu rỗi lẫn nhau, nhưng lại không thể kiên trì viết tiếp, vậy nên đơn giản thay đổi đại cương.
Hành văn đến tận đây, tình yêu của Cố Nguyễn và Tư Cẩn đã đạt tới mức hoàn mỹ, cho nên chính văn đến đây là kết thúc, còn có phiên ngoại về hôn lễ và cuộc sống sinh hoạt sau đó.