Xuyên Về Thời Niên Thiếu Của Bạn Trai

Chương 70: Cầu xin anh




Edit:Yann.

 

Thành phố H nổi danh là thành phố nóng nực, Cố Nguyễn vừa xuống máy bay đã cảm thấy bản thân sắp bị nướng chín.

 

Đường cao tốc tới sân bay vẫn bị tắc đường, tài xế đến đón bọn họ không thể di chuyện.

 

Cô và Tư Cẩn đành phải ngồi đợi, chưa được một lúc khuôn mặt của cả hai đã đỏ bừng.

 

Anh thuần thục vặn nắp bình nước đưa cho cô: "Nguyễn Nguyễn, uống nước trước rồi vào bên trong ngồi đi, đợi tài xế tới thì ra."

 

Cố Nguyễn uống một ngụm nước lớn mới đưa cho anh: "Anh cũng mau uống đi, đừng để bị nóng."

 

Cô nâng chiếc ô lên, cánh tay lộ bên ngoài của Tư Cẩn bị che khuất, một tay lau mồ hôi trên trán, âm thanh vì nóng mà mềm như bông: "Em muốn đứng cùng anh."

 

Cũng may là tài xế đã đi tới, giải thoát cho hai người đang nóng muốn chết.

 

Tư Cẩn dùng khăn ướt xoa mặt cho cô, than nhẹ: "Lần sau không cần như vậy."

 

Cố Nguyễn nhấp miệng: "Đâu thể mỗi lần có việc không thoải mái chỉ để một mình anh làm, sau này chúng ta sẽ kết hôn, hai vợ chồng thì phải ở bên nhau."

 

Tư Cẩn nở nụ cười dịu dàng, anh rất thích nghe Cố Nguyễn nhắc tới sau này.

 

Bác Ngô phía trước khẽ mỉm cười, tình cảm của tiểu thư và bạn trai thật tốt.

 

Không khí ở Cố gia so với Tư gia ấm áp hơn nhiều, tuy rằng chỉ có ba Cố và bà nội Cố ở, nhưng lại có không khí gia đình.

 

Bà nội Cố một thân sườn xám, nhìn qua rất tinh thần.

 

Cố Nguyễn bổ nhào vào lòng bà nội mà làm nũng.

 

Bà vuốt ve đầu tóc của cháu gái nhỏ, đau lòng nói: " Nóng quá à? Bà nội đã bảo dì đi nấu chè đậu xanh, còn không mau đi uống."

 

Nói xong nhìn về phía Tư Cẩn, ngữ khí hòa ái: "Tiểu Cẩn cũng mau ngồi xuống nghỉ ngơi đi, mau uống chè đậu xanh, tiêu giải khí nóng."

 

Tư Cẩn lễ nghĩa chu đáo: "Cháu biết ạ."

 

So với trước mặt Tư Kình thì tự nhiên hơn nhiều.

 

Cố Nguyễn đã nhìn ra, nháy nháy mắt với anh.

 

Ăn xong cơm trưa bọn họ ngủ tại Cố gia, chờ tới thời điểm chạng vạng mới cùng Tư Cẩn ra cửa.

 

Cố Nguyễn có mấy cái váy xinh đẹp đặt ở chung cư, cô muốn mang theo.

 

Thuận tiện còn có thể cùng bạn trai hẹn hò.

 

Bà nội Cố nói, buổi tối hôm nay thành phố H có lễ hội ẩm thực, vừa hay bọn họ có thể thành một cặp tham gia.

 

Mặt trời chiều đã ngã về tây, chân trời vẫn còn những ánh nắng chiều cuối cùng, chiếu sáng toàn bộ thế giới thật sáng lạn.

 

Tư Cẩn thay thành một chiếc áo T-shirt màu trắng và một chiếc quần jean màu lam nhạt, cả người đều thoải mái và tươi tắn như ánh mặt trời.

 

Cố Nguyễn thì mặc váy ngắn xếp ly cũng rất trẻ trung, xinh đẹp.

 

Hai người đi cùng một chỗ, phá lệ đẹp mắt.

Tư Cẩn thấy tiệm bánh ngọt, là một chuỗi cửa hàng mà Cố thích.

 

Anh cúi đầu, hỏi cô có muốn ăn bánh kem không.

 

Cố Nguyễn hai mắt sáng ngời, gật đầu: "Đương nhiên muốn."

 

Trước kia Tư Cẩn mua bánh kem này nhưng cô lại bị bệnh không ăn được, cô khổ sở thật lâu.

 

Cứ vui vẻ như vậy mà ăn xong bánh kem, Cố Nguyễn tự nhiên sờ sờ chút thịt ở bụng nhỏ, nhớ tới lần trước cô còn tính toán hứa sẽ nhảy cho Tư Cẩn xem.

 

Làm thế nào để có eo thon bây giờ.

 

Nó ảnh hưởng đến giá trị nhan sắc của cô trước mặt Tư Cẩn.

 

Cố Nguyễn suy nghĩ cái gì Tư Cẩn không biết, khóe môi cô không cẩn thận dính bơ, Tư Cẩn cười cười, giúp cô lau sạch: "Còn muốn ăn cái gì?"

 

Cố Nguyễn lắc đầu, không được, thật sự không thể tiếp tục ăn.

 

Sợ cô ăn bánh kem sẽ cảm thấy ngấy, Tư Cẩn lại mua thêm một ly nước chanh.

 

"Nếu không ăn nữa, chúng ta đi trạm tiếp theo." Tư Cẩn nắm tay cô đi dạo phố, tới trước cửa rạp chiếu phim thì dừng lại.

 

Hai người đến đúng lúc cao điểm, phim điện ảnh đẹp đẽ đều hết vé.

 

Nhưng mà bọn họ không phải tới vì xem phim điện ảnh, dù sao hẹn hò cũng cần có bầu không khí.

 

Hai người tùy tiện mua hai vé phim hoạt hình, đi vào trong ngồi xuống hàng cuối cùng.

 

Bộ phim này đã chiếu được một đoạn thời gian, những người đến xem lần thứ hai đều vô cùng nghiêm túc.

 

Cố Nguyễn chưa từng xem qua cũng bị nó hấp dẫn.

 

Tư Cẩn ở bên cạnh cho đút bắp rang bơ cho cô, tuy vừa cô nói không thể ăn, nhưng hương thơm ngọt ngào đã đưa đến miệng, không có đạo lý từ chối.

 

Cố Nguyễn nhìn nhân vật có sừng rồng xuất hiện trên màn hình, nhân vật anime một thân trường bào trắng, người lồng tiếng tuy không nổi danh, nhưng âm thanh rất từ tính, dễ nghe.

 

Xung quanh có không ít cô gái đang che miệng bày vẻ mặt mê đắm.

 

Cố Nguyễn cũng quay đầu, kích động nói với Tư Cẩn: "A Cẩn, anh mau nhìn đi, mau nhìn đi......"

 

Còn chưa nói xong, môi của anh ngăn lời nói của cô lại, nụ hôn của thiếu niên nhẹ nhàng rơi xuống, Cố Nguyễn ban đầu còn kinh ngạc nhưng lúc sau đã từ từ thả lỏng.

 

Cô nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.

 

Tư Cẩn ôm cô trong ngực, hơi thở ấm áp quen thuộc làm Cố Nguyễn rất vui vẻ.

 

Bộ phim đã tới lúc cao trào, đứa trẻ kiêu ngạo đã biến thành một tên hung dữ, phần lớn diện tích là hai màu xanh đỏ tạo cảm giác Cp không thể hiểu.

 

Cố Nguyễn lười nhác nằm trong lòng Tư Cẩn, anh đút cho cô một cái bắp rang, lúc cô há miệng không cẩn thận cắn phải tay anh.

 

Ngón tay anh hạ xuống, bắp rang rơi xuống đất, Tư Cẩn cúi đầu nhìn cô bằng đôi mắt sáng lấp lánh.

 

Cô từ hộp lấy bắp rang bơ đút cho anh, nhỏ giọng hỏi: "Ngọt không?"

 

 

Tư Cẩn lại hôn cô, hơi thở mang theo vị bơ ngọt, âm thanh lưu luyến dịu dàng: "Em ngọt hơn."

 

Nhìn thiếu niên lạnh lùng nói lời âu yếm, Cố Nguyễn cười rộ lên, núm đồng tiền hiện rõ trên khuôn mặt, từ hướng này có thể nhìn rõ chiếc cằm cương nghị của anh.

 

Sau khi hết phim, tốp năm tốp ba người đi ra, vừa cười vừa nói chuyện, có người thảo luận về tình tiết phim, có thì đang lên kế hoạch cho hành trình kế tiếp.

 

Tư Cẩn dắt tay Cố Nguyễn nắm tay ra ngoài.

 

Ở sảnh rạp có hai máy gắp thú bông cỡ lớn, bên trong có Pikachu và Doraemon mà Cố Nguyễn thích.

 

Có một đôi đang đứng trước đó, người bạn trai thử rất nhiều lần cũng gắp được một con Pikachu, người bạn gái vui vẻ ôm lấy, nhảy dựng lên hôn vào sườn mặt bạn trai mình.

 

Bạn trai bất đắc dĩ dịu dàng nhìn bạn gái: "Vui không?"

 

Cô gái gật đầu thật mạnh, chàng trai ôm lấy vai cô nàng: "Chúng ta đi ăn cơm thôi."

 

Tư Cẩn thấy ánh mắt hâm mộ của cô gái nhỏ nhà mình, nhẹ nhàng xoa bóp tay cô, Cố Nguyễn nhìn về phía anh, Tư Cẩn không nói chuyện, dắt cô tới chỗ máy gắp thú.

 

Anh dùng di động quét mã, từ tốn nhấn nút, cẩn thận quan sát vị trí một chút, một giây cuối cùng mới ấn xuống cái nút.

 

Cố Nguyễn nhìn máy gắp tinh tế quặp vào cổ Doraemon.

 

Cố Nguyễn hoan hô một tiếng, Tư Cẩn ngồi xổm xuống lấy Doraemon đưa cho cô, nói: "Không cần hâm mộ người khác."

 

Mặc kệ là đồ vật như thế nào, em muốn gì anh đều cho.

 

Cố Nguyễn cười rộ, đôi mắt cong như vành trăng non: "A Cẩn thật tốt."

 

Khuôn mặt của Tư Cẩn ôn nhu đầy ý cười, khó có khi nói ngọt: "Người khác có, anh cũng muốn."

 

Cố Nguyễn ôm thú nhồi bông màu xanh lam, nghe vậy sửng sốt một chút, sau đó phản ứng lại anh đang nói về nữ sinh lúc nãy hôn mặt bạn trai.

 

Cô cố ý trêu anh: "Cái gì nha?"

 

Đêm nay hôn bao nhiêu lần rồi, sao vẫn còn muốn hôn.

 

Thiếu niên cao gầy hơi hơi khom lưng, nghiêng mặt sang một bên, đầu ngón tay sạch sẽ gõ nhẹ lên má, hỏi cô: "Em nhớ không?"

 

Cố Nguyễn làm bộ không kiên nhẫn: "Biết rồi biết rồi."

 

Nụ hôn rất thành thật hạ xuống sườn mặt.

 

Bọn họ đi ra khỏi rạp chiếu phim là hơn 8 giờ tối, trời bây giờ đã tối hẳn, bóng đèn từ các cửa hàng chiếu sáng trưng, toàn cảnh phồn hoa hơn ban ngày nhiều.

 

Cố Nguyễn và Tư Cẩn chậm rãi đi tới chung đã 10 giờ, ngoài ý muốn xuất hiện một người dưới lầu.

 

Cố Nguyễn nhận ra đầu tiên, kinh ngạc: "Đinh Tư Hòe?"

 

Đinh Tư Hòe ngồi ở bồn hoa bên cạnh, lần trước gặp mặt vẫn còn mặc đồng phục của đội thể thao điện tử, dẫn dắt cả đội dành chức quán quân. Bây giờ hắn tùy tiện mặc chiếc áo thun đen, ánh mắt ảm đạm, tóc cắt có chút ngắn, dường như đã lâu không xử lý.

 

Nhìn thấy hai người, ánh mắt sáng lên, thấp giọng chào hỏi: "Anh, Chị Cố."

 

Tư Cẩn nhíu mày, làm như có chút ghét bỏ, nhưng kỳ thật quan tâm rõ ràng: "Sao lại thành như vậy?"

 

Đinh Tư Hòe ngượng ngùng chỉnh lại quần áo.

 

Cố Nguyễn nói: "Được rồi, chúng ta đi lên rồi nói."

 

Chung cư bởi vì không có ai ở, tuy rằng định kỳ có người tới dọn vệ sinh, nhưng vẫn tủ lạnh bên trong lại trống rỗng.

 

Bọn hộ vốn dĩ chỉ định tới đây lấy đồ rồi đi nên không chuẩn bị gì cả, bây giờ Đinh Tư Hòa tới đây, hai người không thể bỏ mặc.

 

Cố Nguyễn đặt Doraemon trên ngăn tủ ở huyền quan, còn yêu thích xoa nắn.

 

Sau đó nói với Tư Cẩn: "Anh nói chuyện với em trai trước đi, em đi mua đồ ăn."

 

Tư Cẩn nhấp môi, nhìn thoáng qua thiếu niên bụng đầy tâm sự ngồi ở sô pha: "Vậy có chuyện gì thì gọi cho anh."

 

Cố Nguyễn đáp lời, lấy di động rồi ra cửa.

 

Trong nhà không có cái gì, Tư Cẩn cũng chỉ có thể ngồi xuống, mở miệng: "Nói đi."

 

Đinh Tư Hòe do dự một lúc lâu, rốt cuộc nhấp môi nói ra: "Anh, anh có thể đi cứu cứu... mẹ hay không?"

 

......

 

Lúc Cố Nguyễn trở về Đinh Tư Hòe đã rời đi, trong phòng khách đèn vẫn mở, không có người.

 

Cố Nguyễn gọi lớn: "A Cẩn?"

 

Không có ai trả lời.

 

Cố Nguyễn đặt túi đồ ăn trên bàn, mở cửa phòng Tư Cẩn.

 

Bên trong tối om, không mở đèn.

 

Nhưng ánh đèn huỳnh quang bên ngoài lại đi vào phác họa hình dáng thiếu niên.

 

Thiếu niên ngồi ở phía trước cửa sổ, xuất thần nhìn những tòa nhà cao thấp không đồng đều.

 

Có sự áp lực và cô đơn không thể tả được.

 

Cố Nguyễn nhẹ nhàng đến gần, giơ tay xoa đầu Tư Cẩn, mái tóc của thiếu niên mượt mà, sạch sẽ như chính tính cách của anh.

 

Giọng nói của cô trong bóng tối vô cùng dịu dàng, đầy cưng chiều: "A Cẩn, em đã trở về."

 

Tư Cẩn khẽ động, xoay người lại, vòng qua vòng eo ấm áp mềm mại của cô, gương mặt vừa lúc dán trên bụng nhỏ.

 

Cánh tay Cố Nguyễn ôm lấy bờ vai đang dãn rộng ra của anh, nhẹ nhàng vỗ về an ủi.

 

"A Cẩn của chúng ta không khổ sở, em mãi ở bên anh."

 

Sau một lúc lâu, thiếu niên mở miệng, âm thanh ở trong bóng tối đặc biệt mờ mịt: "Vừa rồi, Đinh Tư Hòe nói với anh, mẹ... Thẩm Nam Chi, bà ấy bị bệnh bạch cầu."

 

Lời nói của Đinh Tư Hòe vẫn còn văng vẳng bên tai ——

 

"Em đã làm rất nhiều xét nghiệm, nhưng mà phản ứng đào thải rất mãnh liệt."

 

"Trong kho đã không có tủy thích hợp, em và mẹ hoàn toàn không phù hợp."

 

"Anh, cầu xin anh, hãy cứu mẹ."