Editor: Kim Hằng
Tư Cẩn: Động tác lui một bước của chú là nghiêm túc sao?
Tư Cẩn sửng sốt một lúc lâu, sau đó cung kính mà cúi chào ba Cố: “Cháu chào chú.”
Trong lòng ba Cố vô cùng tức giận, khuê nữ nhà mình mới học sơ trung thôi, lại cùng một thằng nhóc ranh ở chung, ông nhìn thoáng qua khuôn mặt như tranh vẽ của Tư Cẩn, càng cảm thấy Nguyễn Nguyễn nhà ông bị tên vô lại này lừa rồi.
“Tư Cẩn, không phải nói ăn cơm sao? Anh đứng ở cửa làm gì?” Cố Nguyễn dùng giấy xoa tay, vẻ mặt nghi hoặc.
Tư Cẩn nghiêng người, lộ ra khuôn mặt đen thui của ba Cố ngoài cửa.
Cố Nguyễn: “……”
Đây là tình huống gì, hiện trường bạn trai và ba ruột gặp mặt sao?
Tâm tư của Tư Cẩn mẫn cảm, ba Cố rõ ràng không thích anh, anh không muốn Cố Nguyễn vì anh mà không vui.
Sắc mặt ba Cố thực sự không được tốt lắm, Cố Nguyễn chạy nhanh kéo người vào, Tư Cẩn rất tự giác mà đi pha trà, khi anh bưng trà lên, ba Cố chỉ liếc mắt nhìn anh, không có nhận.
Ánh mắt Tư Cẩn ảm đạm, Cố Nguyễn nhanh chóng đem ly trà đặt xuống bàn, xách hộp cua lớn lại đưa cho anh: “Anh đem con cua này đi nấu được không?”
Tư Cẩn tiếp nhận: “Nhưng nơi này…”
Cố Nguyễn thở dài, thật ngốc mà, ba Cố sẽ tức chết nếu anh còn ở đây đó.
“Anh đi nấu đi mà, em muốn ăn.” Giọng nói Cố Nguyễn mang theo chút ý làm nũng.
Tư Cẩn vào phòng bếp, dựng lỗ tai lên nghe động tĩnh ở bên ngoài.
Nhìn bộ dạng bảo vệ tên nhóc kia của khuê nữ nhà mình, ông càng tức giận, Nguyễn Nguyễn còn chưa từng làm nũng với ông!
Tức giận đến mức ông bưng ly trà lên uống một ngụm lớn.
Cố Nguyễn ngồi trên sô pha, ngữ khí có chút lạnh: “Ba không phải không uống sao?”
Ba Cố: “……”
Bị con gái dỗi, ba Cố cảm thấy ông nên lấy uy nghiêm của người làm ba ra: “Con nói cho ba biết, con với thằng nhóc chết tiệt kia có quan hệ gì? Con nói muốn tới đây tập huấn ba cho con tới, phòng ở cũng mua cho con, kết quả con lại làm ra loại chuyện này.”
Bị chữ nào đó đạp trúng dây thần kinh, tâm tình Cố Nguyễn không tốt lắm, sắc mặt cũng không thể nói là có bao nhiêu tốt đẹp: “Ba, anh ấy là bạn trai của con, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì anh ấy sẽ trở thành chồng của con và là con rể của ba, con không thích nghe ba nói anh ấy như vậy.”
Ba Cố: “!!!”
“Đây là thái độ của con khi bị ba bắt quả tang yêu sớm sao? Ba không đánh gãy chân thằng nhóc kia đã là nể mặt con lắm rồi…… Ba nói cho con biết, blabla……”
Hai ba con tranh luận hồi lâu về vấn đề yêu sớm này, phần lớn đều là ba Cố nói, chỉ có lúc ông nói có chút quá đáng thì Cố Nguyễn mới lên tiếng phản bác lại, ba Cố cũng cảm thấy có chút mất mặt, dần dần dừng miệng.
Thái độ của con gái nhà ông rõ ràng là muốn ở bên tên vô lại kia, ông không thể ép buộc cô, con cái đều có tâm lí phản nghịch, nếu khiến mọi chuyện tồi tệ hơn thì không tốt.
Tư Cẩn từ khi nghe được Cố Nguyễn nói anh là bạn trai của cô liền vẫn luôn rất vui vẻ, đến nỗi ba Cố nói gì anh cũng không thèm để ý, dù sao rất rõ ràng, ba Cố không thay đổi được chủ ý của Cố Nguyễn.
“Chú, Nguyễn Nguyễn, cua xong rồi, mau ăn thôi.”
“Đi thôi ba, ăn cua thôi.” Cố Nguyễn đứng lên, mời ông vào ăn.
Ba Cố vẫn ngồi ở kia trừng mắt nói: “Ba không ăn!”
Mười lăm phút sau.
Ba Cố: Emma, thật ngon.
Không nói cái khác, canh bí đao xương sườn ông đã uống ba chén.
Cố Nguyễn ăn chậm, hơn nữa thích uống canh cuối cùng, nếu không phải Tư Cẩn sợ không còn cho Cố Nguyễn uống, tay mắt lanh lẹ mà để dành một chén cuối cùng cho cô, anh cảm thấy ba Cố còn có thể uống nữa.
Sau khi ăn uống no đủ, ba Cố nhìn Tư Cẩn thuận mắt hơn nhiều, không nói cái khác, tài nấu nướng này quả thật không tồi, về sau Nguyễn Nguyễn theo cậu ta ít nhất cũng có lộc ăn.
Ăn cơm xong, ba người ngồi trên sô pha xem TV, Tư Cẩn rất tự nhiên mà lột một quả cam cho Cố Nguyễn, Cố Nguyễn thuận tay lấy khăn giấy lau ngón tay dính nước cam của Tư Cẩn.
Không khí giữa hai người vô cùng hài hòa, ba Cố cảm thấy mình giống một cái bóng đèn 360W.
Ông cố tình ho một tiếng, Cố Nguyễn lúc này mới chú ý tới ông, nói: “Chúng ta nên nghỉ ngơi rồi, ngày mai còn phải đi học, buổi tối ba ở đâu? Khách sạn được không?”
Ba Cố bị hạ lệnh đuổi khách: “……”
“Cố Nguyễn, nhà này là do ba mua, con kêu ba ra khách sạn ở có thấy ổn không? Muốn đi ra ngoài cũng là cậu ta đi ra ngoài.” Ba Cố chỉ vào Tư Cẩn, lửa giận lại lần nữa bốc lên.
Ba à, ba có biết không? Ba hiện tại hoàn toàn không phải là tổng tài giá trị con người hơn trăm vạn nữa, mà giống như một đứa trẻ ấu trĩ đang tranh giành tình cảm hơn.
Đương nhiên Cố Nguyễn không có khả năng nói những lời này ra ngoài, ở trong lòng Cố Nguyễn, Tư Cẩn và ba Cố đều là sự tồn tại quan trọng.
Cho nên cô cũng không hy vọng rằng ba Cố không chấp nhận Tư Cẩn, như vậy cô sẽ cảm thấy rất khổ sở.
Bất quá còn tốt, tuy ba Cố mạnh miệng nhưng lại rất mềm lòng, sẽ không có khả năng đuổi Tư Cẩn ra ngoài.
Tư Cẩn chủ động đem phòng của mình nhường cho ba Cố, còn anh ngủ ngoài sô pha.
Buổi tối sau khi ba Cố tắm rửa xong, Tư Cẩn tự mình đi lấy máy sấy tóc cho ông, ba Cố ngồi trên mép giường, nhìn cách trang hoàng của căn phòng, hừ một tiếng: “Tiểu tử thúi, Nguyễn Nguyễn của tôi cũng thật để bụng đến cậu, cậu nhìn cách trang trí của căn phòng xem, nếu cậu dám làm gì có lỗi với con bé thì cậu chờ ông đây đến đánh gãy chân của cậu đi.”
Tư Cẩn nhớ lại lời nói trước kia của Cố Nguyễn: “Căn phòng này không phải chú trang trí cho Nguyễn Nguyễn sao?”
Ba Cố liếc mắt nhìn anh: “Nguyễn Nguyễn nói với cậu như vậy à?” Thấy anh gật đầu, sợ là con gái nhà ông thật sự thích thằng nhóc này rồi, cũng không biết con bé thích cái gì ở thằng nhóc này, bất quá ông cũng không thể phá hủy việc đại sự của con gái mình, ừ một tiếng, “Là tôi làm cho đấy, như thế nào, cậu có ý kiến gì?”
Tư Cẩn:…… Không dám có không dám có.
Nửa đêm, Cố Nguyễn mở cửa phòng ra, sô pha quá nhỏ, cô sợ khi Tư Cẩn ngủ chăn bị rớt sẽ cảm lạnh nên ra ngoài nhìn xem.
Ngoài cửa sổ ánh trăng đang sáng, chiếu vào trên người anh, làm anh giống như một thần tiên không có thực.
Chỉ là thần tiên vóc dáng 1m85 đang nép mình trên cái sô pha nhỏ hẹp, cặp chân dài ủy khuất cuộn tròn lại, chăn cũng không che được, đáng thương vô cùng.
Có thể là bởi vì không thoải mái, Tư Cẩn ngủ rất không an ổn, trong lúc ngủ mày anh cũng cau lại.
Cố Nguyễn đau lòng, nhẹ nhàng gọi anh: “Bảo bảo, tỉnh lại, đi vào phòng em ngủ nhé?”
——
Ngày hôm sau, hai người có tiết tự học sớm, vừa mới sáng sớm Tư Cẩn đã thức dậy làm bữa sáng, khi hai người rời khỏi nhà thì ba Cố còn chưa thức dậy.
Cố Nguyễn viết lời nhắn cho ba Cố rồi dán vào tủ lạnh: Tư Cẩn đã làm bữa sáng cho ba rồi, ở trong hộp giữ ấm, chúng con đi học đây.
Kỳ thật ba Cố đối với Tư Cẩn rất hài lòng, ông có thể nhìn ra tâm tư đứa nhỏ này rất đơn giản, quan trọng là đối với Cố Nguyễn rất tốt.
Nếu sau này Cố Nguyễn vẫn kiên trì, ông cũng sẽ không phản đối.
Ba Cố gần đây bận một số việc của công ty ở thành phố B, nên cũng không ở chỗ này quá lâu, haiiii, ông già rồi, sẽ dễ làm người khác cảm thấy phiền.
Giờ nghỉ trưa, Cố Nguyễn bị thầy giáo gọi đến văn phòng, khi trở về sắc mặt không được tốt lắm.
Tư Cẩn buông bút, hỏi cô: “Làm sao vậy?”
Cố Nguyễn uống nước bình phục lại tâm tình, mới mở miệng: “Trang phục biểu diễn cho lễ Quốc Khánh của em bị người nào đó cắt hỏng rồi.”
Tư Cẩn vừa muốn mở miệng, Đàm Thanh Thanh ở phía sau đã chọc chọc Cố Nguyễn: “Nguyễn Nguyễn, cậu nói cái gì thế?”
Cố Nguyễn lại kể lại cho cô ấy, Đàm Thanh Thanh nghe xong giống như bị pháo nổ: “Là ai chứ, thật khốn nạn quá đi.”
Đàm Thanh Thanh nghĩ nghĩ, nhỏ giọng nói với Cố Nguyễn: “Nguyễn Nguyễn, tớ nghi ngờ là bọn người ở lầu dưới, chính là bọn Lăng Nhiên.”
Mục Tinh Hàn ở phía sau túm cổ áo cô ấy kéo trở về chỗ ngồi: “Không có chứng cứ thì đừng nói lung tung gây chuyện thị phi.”
Đàm Thanh Thanh càng tức giận: “Mục Tinh Hàn, làm sao vậy, bởi vì Lăng Nhiên kia là bạn gái cũ của cậu nên mới che chở cho cậu ta thế à?”
Mục Tinh Hàn cũng không nói lời nào, chỉ như vậy nhìn cô ấy, lát sau Đàm Thanh Thanh mới hừ một tiếng giận dỗi ngồi xuống.
Lăng Nhiên là ai Cố Nguyễn cũng không biết rõ, cô cũng không thèm để ý, sau khi sống lại, cô đối với cái bọn hay gây chuyện này rất có nhẫn nại.
Việc cấp bách bây giờ là trang phục của cô, bộ trang phục kia là cô cố ý tìm người định chế, không nói đến giá cả, chỉ thiết kế kia thôi đã rất phù hợp với màn biểu diễn lần này của cô.
Hiện tại chỉ còn không đến một tuần, ý của trường học là đến lúc đó cứ tùy tiện mặc bộ trang phục nào đó, dù sao cũng không phải việc gì lớn, đây mới chính là nguyên nhân khiến Cố Nguyễn thật sự tức giận.
Đối với một người khiêu vũ mà nói, vũ đạo chính là linh hồn của bản thân, một trang phục phù hợp cũng giống như một vẻ ngoài xinh đẹp nhất.
Mà đại đa số mỗi người đều chỉ nhìn bề ngoài.
Tư Cẩn nhìn dáng vẻ trầm ngâm của Cố Nguyễn, xoa đầu cô, ôn nhu nói: “Đừng nóng giận, anh sẽ giúp em giải quyết.”
Cố Nguyễn cho rằng anh chỉ là an ủi mình, miễn cưỡng cười lên, không nói chuyện, bắt đầu suy nghĩ cách giải quyết.
Kết quả sau khi ăn cơm tối xong, Tư Cẩn đã hỏi cô hình ảnh của bộ trang phục kia và đi vào phòng của mình.
Thấy anh vẫn chưa ra ngoài, Cố Nguyễn rót cho anh một cốc sữa bò rồi đi vào phòng anh, Tư Cẩn đang viết viết vẽ vẽ gì đó ở trên bàn, Cố Nguyễn nhìn thoáng qua, bản thảo trên giấy dần hiện ra —— là trang phục của cô.
Ánh mắt của anh khi có khi không lướt qua người cô.
Chỉ nhìn bản thảo thôi còn chưa cảm giác được gì, chờ đến ba ngày sau, khi Tư Cẩn đem thành phẩm tới giao cho cô, cô cảm thấy anh thật sự là một thiên tài.
Đời trước cô còn không biết được anh có cái kỹ năng thiên phú này.
Phải biết rằng bộ trang phục này của cô không giống với những váy áo thông thường, không phải chỉ cần nhìn hình ảnh là có thể làm được.
Trang phục này của cô rất phức tạp, chỉ làm phần vạt áo thôi đã là cả một quá trình.
Hơn nữa bộ trang phục này cho dù là chất liệu hay tay nghề thì cũng tốt hơn bộ trang phục kia của cô.
Hai mắt Tư Cẩn đều thâm đi, chắc chắn do ba ngày này anh không được ngủ ngon, chóp mũi cô cay cay, Tư Cẩn nhà cô là thần tiên phương nào vậy chứ.
Như thế thì làm sao khiến cho người ta không thích được chứ.
Cô chạm vào bộ trang phục, nhìn môi của Tư Cẩn, cô muốn hôn nó.
Nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ, túm tay áo anh: “Anh vất vả rồi.”
Tư Cẩn giúp cô chỉnh lại mái tóc ngổn ngang do vừa rồi quá phấn khích: “Em vui vẻ là được, đi thử đồ đi, nhìn xem có hợp hay không, nếu không thì anh sẽ sửa lại.”
“Được!” Ánh mắt Tư Cẩn ôn nhu nhìn thân ảnh nhảy nhót chạy đi thử đồ của Cố Nguyễn.
Cố Nguyễn thay đồ, cô nhìn cô gái mặc trang phục trắng tinh trong gương.
Tư Cẩn đã cắt tỉa các chi tiết của trang phục, thu hẹp vòng eo hơi rộng ban đầu và tạo ra một vòng eo thon gọn và đẹp đẽ mà không ảnh hưởng đến các động tác của cô. Tay áo được nới rộng hơn một chút khiến cho cô thêm vài phần tiên khí.
Đến cả phần ngực cũng cực kì phù hợp.
Cố Nguyễn mở cửa phòng ra, xoay một vòng trước mặt Tư Cẩn, “Có đẹp không?”
Tư Cẩn gật đầu: “Rất đẹp.”
“Đúng rồi, nơi này sao có thể vừa đến như như vậy, em nhớ em không có cho anh số đo mà.” Cố Nguyễn nghi hoặc.
Cô thực sự tò mò nên không phát hiện lỗ tai Tư Cẩn đã đỏ lên, “Anh rất nhạy cảm với những con số, dựa vào…” Ánh mắt của anh như có như không liếc mắt qua chỗ nào đó một cái, sau đó lại nhanh chóng rời khỏi đó, từ lỗ tai đến xương quai xanh đều hồng cả lên.
“…… Nhìn bằng mắt rất chính xác.”
Cố Nguyễn: “…….”