Edit: Yann
----
Hôm nay nhiệt độ mùa hè của thành phố B cao khác thường, Cố Nguyễn lại sợ nóng, sau khi được nghỉ cô liền ở nhà không chịu ra ngoài.
Vốn dĩ buổi tối ngẫu nhiên hai người sẽ xuống lầu đi dạo, nhưng thời tiết càng ngày càng nóng, ngay cả tản bộ Cố Nguyễn cũng không muốn đi.
Còn Tư Cẩn sau khi nghỉ hè, bắt đầu học tập quản lý công ty, mà tính cách của anh với Lâm Huấn Thừa rất hợp nhau, trong lúc học tập, mối quan hệ của hai người vừa là thầy trò vừa là bạn.
Ngày đó Tư Cẩn tan ca, vội đi mua bánh kem mà Cố Nguyễn thích cho cô.
Lúc anh đẩy cửa ra, không còn cô gái nằm dài trên sô pha xem TV như mọi khi, phòng khách không có một bóng người, chỉ có âm thanh điều hòa vẫn kêu sột soạt.
Nhiệt độ điều hòa mở hơi thấp, cảm giác chênh lệch nhiệt độ nóng lạnh làm Tư Cẩn cảm thấy không thoải mái.
Tư Cẩn tiện tay đặt bánh kem trên bàn, đẩy cửa phòng Cố Nguyễn.
Trong phòng ánh sáng tối tăm, cô gái quấn chăn nằm co ro trên giường.
Tư Cẩn đi tới, nhẹ nhàng vén mái tóc ướt đẫm mồ hôi của cô, nhíu mày: "Nguyễn Nguyễn, em sốt rồi."
Cố Nguyễn nghe được thanh âm quen thuộc, rầm rì muốn ôm, Tư Cẩn ôm cô, hô hấp của cô phả lên gáy của anh, vì bị bệnh nên hơi thở nóng rực.
Giọng nói của cô cũng yếu ớt khàn khàn: "A Cẩn, em khó chịu quá."
Tư Cẩn ôm cô, gian nan mở tủ đầu giường lấy nhiệt kế: "Nguyễn Nguyễn, tới đây đo nhiệt kế."
Vừa mới chạm vào làn da mới thấy nó nóng đến dọa người.
Cô cả ngày nằm ở nhà, cũng không yêu thích vận động, sức đề kháng cũng vì vậy mà giảm xuống, anh không ở nhà cô lại bắt đầu tham lạnh, điều hòa hạ thấp, lúc trước cũng bị cảm nhẹ, nhưng kéo dài vẫn không thấy khỏi.
Hôm nay trực tiếp bị sốt nặng.
"Nguyễn Nguyễn, chúng ta đến bệnh viện nha, em sốt cao quá." Tư Cẩn đau lòng mà sờ sờ gương mặt đỏ bừng của cô, nói.
Cố Nguyễn lắc đầu, làm nũng: "Không muốn đi, anh lấy thức ăn cho em, ăn xong rồi uống thuốc là được."
Tuy rằng bình thường Tư Cẩn rất chiều cô, nhưng loại chuyện như sinh bệnh này không thể chiều cô, đầu tiên anh đi tới phòng khách tìm miếng dán hạ sốt dán lên đầu cô, sau đó trực tiếp bế người mang đi bệnh viện.
Sau khi lấy số khám, Cố Nguyễn được truyền nước, nước thuốc có khả năng hơi kích thích mạch máu, cả người Cố Nguyễn nóng đến choáng váng, bây giờ lại thêm tay đau.
Tư Cẩn dựa ngồi ở trên giường bệnh, ôm cô vào trong ngực, đau lòng hôn hôn cái trán của cô, hận không thể chịu đựng thay cô.
"Nguyễn Nguyễn, hai ngày nữa anh đưa em đi chơi tránh nóng có được không?" Tư Cẩn hỏi cô.
Cố Nguyễn mở mắt ra, trong mắt như có sương mù mênh mông, cô không phản ứng lại, giọng nói khàn khàn: "Anh không bận sao?"
Tư Cẩn nhớ tới trong khoảng thời gian này anh không có thời gian ở bên cô, có chút áy náy, sờ sờ mặt cô: "Không bận."
Anh đặt cằm tựa trên trán cô, mặc dù là mùa hè mà thân thể anh lại như cái điều hòa mát lạnh, thân nhiệt của anh giống như thấp hơn cô một ít.
Thân thể Cố Nguyễn nóng bỏng, nhịn không được cọ cọ trên cằm anh: "Được nha, vừa hay lúc trước nói muốn đi nghỉ phép, sau đó vẫn chưa hoàn thành được."
Nói xong cô nâng đầu lên, đôi mắt sáng lấp lánh: "A Cẩn, chúng ta tâm sự đi."
Cố Nguyễn ngủ cả ngày, hiện tại tuy rằng cô không thoải mái, nhưng lại rất có tinh thần.
Tư Cẩn lên tiếng: "Được."
Bản thân anh rất ít nói, cả hai người ở bên nhau nhưng chưa bao giờ trò chuyện quá lâu.
Tư Cẩn còn đang suy nghĩ đề tài, Cố Nguyễn đã đã mở miệng: "A Cẩn, anh thích máy tính từ khi nào?"
Tư Cẩn im lặng, giống như đang hồi tưởng: "Đại khái là lúc mười hai tuổi."
"Khi đó trong lớp học có rất nhiều bạn học thích xem điện ảnh, mỗi ngày giữa giờ nghỉ trưa sẽ giấu giáo viên chủ nhiệm mở điện ảnh chiếu lên máy chiếu của lớp, anh... Mỗi ngày anh cũng không trở về nhà, vậy nên cũng xem theo."
"Ngày đó chiếu bộ phim The Matrix, anh thấy bộ điện ảnh đó thật tuyệt vời."
"Khi đó cảm thấy, nếu trở thành hacker lợi hại như vậy, có thể muốn làm gì thì làm, nói không chừng còn có thể trở thành một tên hacker mạng bị FBI truy nã."
Cố Nguyễn cười rộ lên, lông mi dài cũng theo đó mà rung động: "Không nghĩ tới A Cẩn cũng sẽ có lúc ấu trĩ như vậy."
Tư Cẩn tùy ý để cô cười đến vui sướng, kỳ thật nào có nguyên nhân buồn cười như vậy, anh xác thực đã xem bộ điện ảnh kia, bất quá khi đó trong đầu anh lại nghĩ là, làm cái này hẳn là có thể kiếm được tiền, anh có thể thoát khỏi cái gia đình như địa ngục kia.
Tư Cẩn nhìn người con gái của mình, nhớ tới những ngày đó anh cũng không hề cảm thấy khổ sở, trong ánh mắt cũng nổi lên ý cười, giống như nhiễm phải tinh quang.
Chờ cô cười xong, anh nói: "Vậy còn em? Vì sao lại thích khiêu vũ?"
"Cái này à, A Cẩn, em đã nói với anh về mẹ em chưa?"
Tư Cẩn lắc đầu, bởi vì từ nhỏ anh đã bị cha mẹ đối xử lạnh nhạt nên coi cũng ít khi nói về cha mẹ mình trước mặt anh.
Cố Nguyễn nghịch cúc áo trước ngực anh, nhìn như không chút để ý, kỳ thật trong giọng nói tràn đầy đều tiếc nuối cùng tưởng niệm: "Mẹ em là một vũ công rất lợi hại, à, bà ấy là bạn học với giáo viên của em, chính là cô giáo Thẩm."
"Nhuwng mà bởi vì em, bà ấy ra đi khi mới 23 tuổi, bằng không bà ấy nhất định sẽ lợi hại như cô giáo Thẩm."
Tư Cẩn sờ sờ đầu cô, nói: "Không trách em."
Cố Nguyễn nói: "Em cảm thấy rất có lỗi với ba, anh đừng nhìn ngày thường ông ấy hay bày ra bộ dáng tổng tài, thật ra ông ấy rất yếu ớt, thường xuyên một mình nhìn ảnh của mẹ em lau nước mắt."
"Ngay từ đầu em cũng không thích vũ đạo như vậy, chính là cảm thấy, nếu em giống mẹ một chút, ba hẳn là sẽ bớt khổ sở? Nhưng sau này thì thật sự thích." Cố Nguyễn nói.
Nói đến khiêu vũ, Cố Nguyễn còn nhớ tới lúc trước đáp ứng với Tư Cẩn sẽ khiêu vũ cho anh xem.
Chờ đầu hết đau cô nhất định sẽ nhảy cho anh xem.
Cố Nguyễn nói chuyện với Tư Cẩn, có bác sĩ lại đây đổi nước thuốc: "Chờ truyền xong bình nước này thì có thể về nhà, nếu buổi tối không giảm sốt thì ngày mai lại tới đây."
Cố Nguyễn thở dài, buồn vô hạn.
Tư Cẩn nói: "Lần sau còn dám ăn lạnh ngồi lạnh không?"
Chờ Cố Nguyễn giảm sốt, nghỉ ngơi hai ngày là đủ, hai ngày này Tư Cẩn vẫn luôn ở nhà làm người giúp việc.
Hai người tính toán đi một nước nhỏ ở Malta Địa Trung Hải.
Đi ra ngoài chơi, ăn cái gì uống cái gì chơi cái gì ở nơi nào, nếu như suy xét không tốt sẽ trở thành thất bại lớn trong chuyến đi này.
Lúc trước Cố Nguyễn đi chơi không ít nơi với ba Cố, dù sao ba Cố cũng rất thích diễn vai tổng tài, mặc kệ cái gì, bao nhiêu tiền cũng tiêu.
Chỉ là cô có cảm giác chơi không quá tận hứng.
Nhưng Tư Cẩn lại khác, anh sẽ chuẩn bị chu đáo, ăn, mặc, ở, đi lại, mọi chuyện chu toàn, bao gồm Cố Nguyễn thích ăn gì, thứ gì không thể đụng vào, anh đều rõ ràng.
Cố Nguyễn còn nói muốn chụp ảnh, quay vlog, kết quả cô thấy trong danh sách của anh có ghi các thiết bị chụp ảnh.
Hơn nữa anh chỉnh sửa, cắt nối video rất chuyên nghiệp.
Quả thực hoàn mỹ.
Cố Nguyễn ngồi ở trên sô pha rung cẳng chân, cảm thấy thật hạnh phúc.
Tư Cẩn đang gọi điện thoại đặt phòng trước, giọng tiếng anh của Tư Cẩn rất tiêu chuẩn, không biết anh học khi nào, tự nhiên mang theo giọng anh thuần khiết, nghe rất ấm áp, thân sĩ.
Cố Nguyễn nhàn nhã không có việc gì làm, dựa vào bên cạnh lắng nghe, càng ngày càng cảm thấy bạn trai nhà mình có thể phát sáng.
Cô không chịu ngồi yên, tay nhỏ đi nhéo eo anh.
Thân thể Tư Cẩn cứng đờ, anh liếc nhìn Cố Nguyễn, ngữ khí vẫn cứ không có gì biến hóa, vẫn nghiêm túc, đứng đắn nói chuyện với chủ nhà.
Cố Nguyễn cảm thấy thú vị, lại nhéo một cái, kết quả Tư Cẩn trở tay bắt lấy tay cô, đặt ở trên môi hôn một cái rồi kéo loa ra xa.
Có chút bất đắc dĩ lại sủng nịch: "Đừng nghịch ngợm."
Nếu quyết định muốn đi ra ngoài chơi, bọn họ tự nhiên còn phải xin phép ba mẹ hai bên, Tư Cẩn bên này không có việc gì, tuy rằng quan hệ của anh và Tư Kình đã hòa hoãn, nhưng vẫn không lạnh không nóng.
Hai người còn phải trở lại thành phố H thăm ba Cố và bà nội Cố.
Nhưng trước một ngày đi thành phố H, Cố Nguyễn phát hiện Tư Cẩn dậy rất sớm.
Cô mặc áo ngủ xoa mắt ra khỏi phòng đi uống nước, thấy Tư Cẩn đã làm xong bữa sáng.
"Sao hôm nay dậy sớm như vậy?" Bình thường lúc này anh mới chạy bộ về.
Tư Cẩn vào phòng bếp rót cho cô một ly nước ấm, nhìn cái miệng nhỏ của cô uống từng ngụm nhỏ, không tự nhiên: "Giữa trưa chúng ta đi tới nhà ông ấy ăn một bữa cơm được không?"
Cố Nguyễn làm bộ không nhìn ra, ngoan ngoãn gật đầu: "Được nha."
Nếu đã quyết định ra cửa, Cố Nguyễn không muốn mặt trời lên cao nóng mới xuất phát.
Nhanh chóng đánh răng rửa mặt, ăn sáng, sau đó trang điểm nhẹ sao cho trông thật thục nữ, thích hợp đi gặp ba mẹ.
Sau đó đứng ở trước tủ chọn quần áo.
Rõ ràng trong ngăn tủ đầy các loại quần áo váy, nhưng đến khi ra cửa lại không biết nên chọn cái nào.
Tư Cẩn đẩy cửa tiến vào, trong tay xách theo một cái túi giấy.
Vẻ mặt thong dong, dường như Cố Nguyễn chắc chắn sẽ thích.
"Thử cái này xem?" Anh nói.
Cố Nguyễn lấy quần áo từ trong túi giấy ra, là một chiếc váy suông.
Cô giũ váy, toàn thân một màu trắng, trên mặt vải có nhiều lấp lánh ánh sao, không nhìn kỹ sẽ không nhìn thấy.
Chiều dài của chiếc váy đến cẳng chân cô, nửa người trên chỗ eo còn gắn dây xích nhỏ cùng hình ngôi sao lấp lánh.
Cô nhìn thoáng qua đã thấy rất thích.
Không có nhãn mác.
Chất lượng lại rất tốt.
Cô vui vẻ nhìn Tư Cẩn: "Anh làm lúc nào vậy?"
Tư Cẩn thấy cô thích, trong mắt ý cười càng rõ ràng: "Làm xong mấy hôm trước, vốn dĩ định chờ tới sinh nhật mới đưa cho em."
Cố Nguyễn a một tiếng: "Thì ra là quà sinh nhật," dừng một chút, cô lại nhìn Tư Cẩn: "Vậy hiện tại anh đưa cho em, quà sinh nhật của em phải làm sao bây giờ? Sẽ không có quà sao?"
Tư Cẩn bất đắc dĩ sờ tóc cô: "Sao lại không có, đến lúc đó sẽ có quà khác. Đi thay đi, để anh nhìn xem."
——
Cố Nguyễn cùng Tư Cẩn đến Tư gia đã là hơn 10 giờ, nhiệt độ không khí đã tăng rất cao.
Cố Nguyễn được Tư Cẩn dắt tay đi vào cửa, mới cảm thấy mình như được sống lại.
Mới sáng sớm Tư Kình đã ngồi thản nhiên ở phòng khách uống trà, thực ra lực chú ý của ông đều đặt lên cửa.
Cố Nguyễn thấy hai người vừa vào cửa chưa kịp nói chuyện, cố tình ngồi xuống.
Tư Kình ho khan che giấu sự xấu hổ, tận lực mang khí thế của trưởng bối nói: "Đã trở lại?"
Tư Cẩn một tay khác xách theo một ít trái cây cùng lá trà gì đó, trên mặt anh không có gì biểu tình, cũng không nói chuyện.
Tốt xấu gì quản gia mới tới trong nhà cũng hiểu ánh mắt của người khác, chạy nhanh lại đây tiếp nhận đồ vật, trên mặt tươi cười dào dạt: "Cẩn thiếu gia thật có mắt nhìn, mua hoa quả tươi thật."
Cố Nguyễn cũng chạy nhanh tới cười cười: "Chào chú Tư."
Tư Kình hòa ái mà 'Ai' một tiếng, lúc trước thời điểm ông có mâu thuẫn với Tư Cẩn, chỉ cảm thấy bạn gái của con trai mình thật sự không có giáo dưỡng, không xem ông như một trưởng bối gì cả.
Hiện tại ông chỉ cảm thấy cảm thấy Tư Cẩn nơi nào cũng tốt, chỉ tiếc quan hệ giữa hai người vẫn chưa thân cận.
Nhưng đối với con dâu tương lai hiện tại ông cảm thấy thuận mắt hơn nhiều, khách khí nói chuyện với ông, trông rất xứng đôi với con trai ông, hơn nữa gia thế cũng tốt, khí chất lễ nghi so với những cô gái mà ông nhắm trúng hồi ở thành phố B tốt hơn nhiều.
Càng nhìn càng thấy càng vừa lòng, ngữ khí cũng hòa ái: "Mau ngồi đi, nghỉ ngơi nghỉ ngơi, một lát là có thể ăn cơm."
Một bữa cơm còn tính hài hòa, tuy vẻ mặt của Tư Cẩn vẫn luôn nhàn nhạt, nhưng thời điểm trở về nhà, cô có thể cảm giác được tâm tình anh rất tốt.