Edit: Kim Hằng
Bởi vì kỉ niệm ngày thành lập nước cho nên trường học tổ chức tiệc mừng, Cố Nguyễn là người chuyển đến từ Hiệp hội vũ đạo quốc gia nên bị kéo đi biểu diễn.
Ngoại trừ tiết mục của cô, Cố Nguyễn còn phải múa dẫn đầu cho một nhóm múa của các học muội, cho nên vừa đến lớp cô đã bị giáo viên kéo đến phòng vũ đạo.
Tư Cẩn ngừng bút trong tay, trên tờ giấy nháp đã bị anh vô thức để lại hàng chục cái tên Cố Nguyễn.
Anh quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, lớp học thể dục phía dưới đang chơi bóng rổ, dáng vẻ đầy sức sống, thật khiến cho người ta hâm mộ.
“Cậu đang nhìn gì thế?” Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, là Cố Nguyễn.
Tư Cẩn lắc đầu, “Không có gì, sao cậu lại trở lại?”
Cố Nguyễn khẽ thở dài trong lòng, ngồi xuống vị trí của mình, đè đè bụng nhỏ, có chút không thoải mái.
Cô đưa bình nước qua cho Tư Cẩn, sắc mặt có chút tái nhợt: “Có chút không thoải mái, cậu có thể giúp tớ đi lấy nước ấm không?”
Tư Cẩn lo lắng nhìn cô, cầm lấy bình nước cô đưa, “Cậu không sao chứ? Muốn đến bệnh viện không?”
Cố Nguyễn cười cười: “Không có việc gì, uống chút nước ấm là tốt rồi.”
Cố Nguyễn ghé vào bàn, vừa lúc thấy được bản giấy nháp của Tư Cẩn, có thể thấy rõ ràng tên cô trên đó, tâm tình khó chịu bởi vì dì nguyệt đến cũng tốt lên một chút.
Máy lọc nước trong lớp hai ngày nay bị hư chưa kịp sửa, Tư Cẩn phải đi đến phòng lấy nước công cộng ở tầng dưới.
Anh tráng bình nước bằng nước nóng cẩn thận mới đổ nước vào, sau khi vặn kĩ nắp bình lại, còn dùng khăn giấy lau khô nước dính bên ngoài bình.
Anh lo lắng Cố Nguyễn không thoải mái, bước chân đi rất nhanh, lại bị người chặn lại trước cửa phòng lấy nước.
Một nam sinh đỏ mặt bị các nam sinh khác đẩy lại đây, đám người phía sau không ngừng ồn ào: “Nói đi, mau nói ra.”
Nam sinh này biết Tư Cẩn, học thần lớp 1 cao nhị, cao lãnh làm cho các nữ sinh khác không dám thổ lộ.
Nhưng chỉ có anh, nhìn qua có quan hệ rất tốt với học tỷ Cố Nguyễn.
Nam sinh tiến về phía trước, giọng điệu cẩn thận nói với Tư Cẩn: “Chào học trưởng Tư Cẩn, em là Lâm Tầm của lớp 10 cao nhất. Em muốn nhờ anh chuyển lá thư này cho học tỷ Cố Nguyễn.”
Lâm Tầm cúi mình, đưa hai tay ra, “Học trưởng, xin anh giúp em.”
Hai tay Tư Cẩn nắm gắt gao bên người, trước sau không có nhận lấy, lại hơi lui xuống: “Tự cậu đưa cho cô ấy đi.”
Lâm Tầm nóng nảy, cậu ta cho rằng loại việc nhỏ này, loại học sinh chỉ biết học tập như Tư Cẩn sẽ cảm thấy đây chỉ là việc nhỏ, lại không nghĩ được rằng Tư Cẩn thật sự không cho cậu ta mặt mũi.
Tư Cẩn đã xoay người muốn rời đi, Lâm Tầm lại nhất định không buông tha, “Học trưởng Tư Cẩn, xin anh giúp em, chủ nhiệm giáo dục không cho phép chúng em lên lầu.”
Nói xong liền nhét thư vào trong tay Tư Cẩn, sau đó chạy như bay rời khỏi đây: “Làm ơn, học trưởng.”
Ngắn ngủn mấy bậc thang lầu, Tư Cẩn lại đi vô cùng gian nan, anh thật sự không muốn đưa lá thư này cho Cố Nguyễn.
Ngón tay thon dài dùng sức, lá thư bị anh nắm chặt nổi lên vài vết nhăn.
Anh nhịn rồi lại nhịn, vốn muốn ném bỏ nó, nhưng khi Lâm Tầm đưa lá thư này cho anh có rất nhiều người nhìn thấy, sợ là giấu không được, nếu như Nguyễn Nguyễn biết được lại trách anh tự làm chủ mà không hỏi ý kiến của cô thì hai người sẽ có mâu thuẫn mất.
Trong lòng anh rối rắm lại hoảng hốt, cuối cùng vẫn cầm theo lá thư trở lại lớp, đưa nó và bình nước cho Cố Nguyễn.
“Sao lâu vậy cậu mới trở lại?” Cố Nguyễn nhìn đồng hồ, đã sắp hết 30 phút nghỉ trưa, hiện tại sắp vào lớp học rồi, ánh mắt cô dừng lại trên lá thư màu hồng phấn phía dưới bình nước, ánh mắt lạnh lẽo, “Đây là cái gì?”
Tư Cẩn dán sát vào tường, không nói gì.
Cố Nguyễn mở ra, chỉ nhìn phần mở đầu: Chào học tỷ Cố Nguyễn, em rất thích chị…
Lại nhìn xuống phần cuối cùng: Lâm Tầm lớp 10 cao nhất.
Cô bỏ lá thư vào trong ngăn bàn, nhìn Tư Cẩn đang không nói lời nào, ngữ khí có chút lạnh: “Cậu hy vọng tớ chấp nhận sao?”
Tiểu nhân trong lòng Tư Cẩn điên cuồng lắc đầu, anh đương nhiên không muốn, nhưng anh cũng không thể nói ra.
Anh cúi đầu, giọng nói có chút khàn khàn: “Nếu cậu thích cậu ta, tớ sẽ không nói cho giáo viên.”
Cố Nguyễn tức đến bật cười, anh đều đã viết tên cô đầy trên bản nháp như vậy, ngày thường cô khen nam sinh khác một câu thôi anh đã buồn cả một buổi sáng, hiện tại lại giúp nam sinh khác tỏ tình cô, cô thật sự không thể hiểu được anh đang suy nghĩ cái gì.
Còn sẽ không nói cho giáo viên, thật sự con mẹ nó chứ không nói cho giáo viên.
Cô quay đầu không để ý đến anh nữa, trong lòng Tư Cẩn lại khó chịu, anh biết mình làm sai, chỉ là anh không biết nên giải thích thế nào.
Cố Nguyễn chờ anh tới giải thích với cô, kết quả anh lại thất thần nửa ngày không có động tác gì, cô càng thêm tức giận.
Phía sau bàn Đàm Thanh Thanh dùng khuỷu tay chọc chọc Mục Tinh Hàn, bĩu môi với hai người phía trước, nhỏ giọng nói: “Bọn họ đang cãi nhau sao? Muốn khuyên nhủ một chút không?”
Mục Tinh Hàn dùng bút gõ đầu cô ấy: “Chuyện của người khác, cậu tốt nhất đừng xen vào.”
Đàm Thanh Thanh nga một tiếng, viết hai chữ, lại thò lại gần: “Chuyện này học thần làm không ổn xíu nào, làm Nguyễn Nguyễn tức giận rồi kìa.”
Ánh mắt Mục Tinh Hàn nhìn lướt qua bầu không khí quỷ dị của hai người phía trước, cậu đã sớm nhìn ra được, Tư Cẩn nhìn như lạnh lùng xa cách, kỳ thật lại đơn thuần muốn chết, Cố Nguyễn thích cậu ta, chỉ sợ tâm tư của cậu ta cũng rất nặng với Cố Nguyễn, kết quả lại làm ra chuyện đưa giúp thư tình ngu ngốc này cho Cố Nguyễn.
Cậu nếu là Cố Nguyễn chỉ sợ là sắp tức chết rồi.
Sau khi tan học, Cố Nguyễn đứng dậy rời khỏi phòng học, Tư Cẩn vẫn sợ cô thật sự chấp nhận Lâm Tầm, chạy nhanh theo phía sau cô.
Cố Nguyễn đi đến lớp 10 cao nhất, kêu tên Lâm Tầm, Lâm Tầm thấy được nữ thần của mình, khuôn mặt tuấn tú nhanh chóng đỏ lên.
Cố Nguyễn siết lá thư: “Cậu muốn tôi nói ở chỗ này, hay là đổi một chỗ khác.”
Mặc Lâm Tầm càng đỏ hơn, nữ thần nói chuyện với cậu, tuy có chút lãnh đạm, nhưng nữ thần của cậu quả thật xinh đẹp.
Cậu có chút nói lắp: “Học..học tỷ Cố Nguyễn, chị đi theo em.”
Cố Nguyễn cùng cậu ta đi đến hoa viên nhỏ sau trường học, đi thẳng vào vấn đề: “Tôi không thích cậu, thư tình này trả cho cậu.”
Lâm Tầm có chút mất mát, bất quá cậu đã dự kiến được khả năng này, cậu vẫn là muốn tranh thủ một chút: “Học tỷ, em thật sự rất thích chị, chị suy xét lại một chút được không?”
Tư Cẩn trốn ở phía sau lùm cây nhẹ nhàng thở ra, may mắn Nguyễn Nguyễn không đáp ứng cậu ta.
Cố Nguyễn suy nghĩ một chút, vì ngăn chặn loại tình huống này lại lần nữa phát sinh, cô dứt khoát cự tuyệt: “Không được, tôi có bạn trai rồi.”
Lâm Tầm: “……”
Nữ thần thế nhưng đã có bạn trai?
Cậu nhớ lại thái độ hôm nay của học trưởng Tư Cẩn, trong lòng cậu lạnh đi, mất mác hỏi ra: “Sẽ không phải là học trưởng Tư Cẩn chứ?”
Cố Nguyễn ngẩn người, kinh ngạc khi cậu ta nói vậy, bất quá cô không muốn nói cho cậu ta, hơn nữa đối với thái độ vừa rồi của Tư Cẩn cô có chút bất mãn, trong lòng lại càng tức giận, anh đều đã giúp người khác đưa thư tình cho cô, bây giờ nếu cô thừa nhận anh là bạn trai cô thì quá không biết xấu hổ rồi.
Cô hít vào một hơi: “Không phải, anh ấy cách nơi này rất xa.”
Đều cách cả đời, có thể không xa sao.
Lâm Tầm đã hiểu rõ, hẳn là ở trường học trước kia của cô, cậu thả lỏng, còn xin lỗi: “Thật xin lỗi, học tỷ, em không biết chị có bạn trai, đã tạo phiền toái cho chị rồi.”
Sau đó xoay người rời đi, lại đụng phải một người không nên xuất hiện ở đây.
“Học trưởng Tư Cẩn, sao anh lại ở đây?”
Cố Nguyễn thầm kêu không xong rồi, quay người lại, quả nhiên bên cạnh lùm cây có một người đang đứng.
Sắc mặt Tư Cẩn rất khó xem, môi không còn giọt máu, hiện tại trong lòng anh đang quay cuồng, tất cả đều là lời nói vừa rồi của cô, “ Tôi có bạn trai”, “ Không phải, anh ấy cách nơi này rất xa”…
Cố Nguyễn bước nhanh tới, cô không nghĩ tới Tư Cẩn sẽ nghe được, cô nói với Lâm Tầm: “Cậu đi trước đi.”
Lâm Tầm ngoan ngoãn gật đầu, chuyện của hai người cậu tốt nhất vẫn không nên xen vào.
Tư Cẩn trong lòng khổ sở, “Thật xin lỗi vì tớ tự tiện đi theo cậu, trong khoảng thời gian này đã làm phiền cậu rồi, đêm nay tớ sẽ dọn ra ngoài…”
Anh còn tưởng rằng, còn tưởng rằng…
Anh cho rằng Cố Nguyễn thích anh nên mới đối tốt với anh như vậy, thì ra chỉ là do anh nghĩ nhiều.
Anh cười khổ, anh không xứng được cô thích.
“Đừng nói nữa, đó là do tớ lừa cậu ta, tớ không có bạn trai gì cả.”
Cố Nguyễn muốn giải thích, nhưng phát hiện Tư Cẩn căn bản nghe không vào.
Quả nhiên giải thích là vô dụng nhất, Cố Nguyễn thở dài, nhón mũi chân nhẹ nhàng chạm vào môi anh, vừa chạm vào liền hôn ngay lập tức.
Cảm nhận được thân thể của anh cứng đờ, cô mới lui lại, tươi cười kiều diễm: “Cảm giác được chưa? Em đã mơ ước anh rất lâu, đừng hiểu lầm.”
Chờ đến khi Tư Cẩn ở tiết toán cuối cùng đã nhìn trộm cô đến lần thứ tám, cô mới không thể không thừa nhận, cô trêu chọc quá mức rồi.
Sau khi tan học, bọn họ cùng đi siêu thị, khi mua đồ ăn Cố Nguyễn vừa đẩy xe vừa nghịch di động, Tư Cẩn thì đang chọn đồ để làm bữa tối.
“Nguyễn Nguyễn, em muốn ăn đậu ve hay là đậu tương?” Tư Cẩn cầm hai túi đựng đậu hỏi cô.
“Đậu ve đi, đậu tương rất phiền toái.”
“Được. Sau đó lại làm cánh gà, còn canh thì canh bí đao xương sườn có thể chứ?”
“Có thể nha, anh quyết định là được.”
Bên cạnh có một đôi vợ chồng già, tóc hai cụ đã bạc, nhưng tinh thần vẫn rất tốt, ông cụ cẩn thận so sánh hai quả bí đỏ, cùng Tư Cẩn đang so sánh hai quả bí đao bên cạnh rất giống nhau.
Bà cụ đứng bên cạnh Cố Nguyễn, khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn tươi cười vui vẻ: “Cháu gái à, kia là bạn trai cháu sao?”
Cố Nguyễn thu hồi di động, nhẹ nhàng hỏi lại: “Sao bà nhìn ra được vậy ạ?”
Bà cụ cười nói: “Cái bộ dáng của thằng bé đó với ông cụ của bà giống nhau như đúc.”
Khi trả tiền, Tư Cẩn lại bỏ thêm hai túi đồ vào giỏ hàng, Cố Nguyễn nhìn lướt qua, không để ý.
Buổi tối, Tư Cẩn ở phòng bếp nấu ăn, một khuôn mặt xinh đẹp dịu đi rất nhiều trong làn khói, thân hình cao ráo mảnh khảnh đang mặc một chiếc tạp dề kẻ sọc màu xanh vừa mua sau khi anh đến, một chiếc tạp dề khác treo bên cạnh tủ lạnh.
Cố Nguyễn ngồi xếp bằng trên sô pha, ôm sữa chua xem phim hài, cười đến ngửa tới ngửa lui.
Tư Cẩn nghe được tiếng cười của cô, khóe miệng nhếch lên cao, đáy mắt một mảnh mềm mại.
Tư Cẩn nhìn canh, hướng bên ngoài kêu: “Nguyễn Nguyễn, xong rồi, rửa tay chuẩn bị ăn thôi.”
Sau đó là âm thanh Cố Nguyễn đạp dép lê đi vào phòng vệ sinh.
Chuông cửa lúc này vang lên, Tư Cẩn tắt lửa, lấy khăn giấy lau khô tay rồi đi mở cửa.
“Nguyễn Nguyễn, xem ba mang đến cho con……” Ngoài cửa, ba Cố nâng con cua lớn lên trước mặt, vẻ mặt phải làm cho con gái bất ngờ, sau khi thấy rõ người mở cửa, sắc mặt nhanh chóng biến thành đen.
Ba Cố lui về sau một bước, mắt nhìn biển số nhà, không sai mà, sau đó lại tiến lên một bước, ba Cố tức giận: “Cậu là ai?”
Tư Cẩn từ câu đầu tiên đã phán đoán được thân phận của ông —— Ba của Cố Nguyễn.