Edit: Yann
Beta: Kim Hằng
---
Tư Cẩn cởi áo khoác, xách đồ ăn trong tay tiến vào phòng bếp.
Trừ Cố Nguyễn, anh đối xử với ai cũng lãnh đạm, kể cả Nghê An là bạn cùng phòng của Cố Nguyễn, anh cũng chỉ đơn giản chào hỏi: "Xin chào."
Nghê An cũng không cảm thấy xấu hổ, đối với dáng vẻ này của Tư Cẩn cô ấy đã tập thành thói quen, gật đầu: "Quấy rầy rồi."
Tư Cẩn gật đầu: "Ừ."
Cố Nguyễn: "......"
Cô nâng bánh kem trong tay vẫy vẫy nói với Nghê An: "Nghê Nghê, mau lại đây ăn bánh kem."
Bánh kem được đóng gói rất tinh xảo, là của một cửa hàng rất nổi tiếng của thành phố H, lượng khách hàng đến rất đông nhưng họ lại không nhận đặt hàng trên mạng, hơn nữa mỗi người chỉ có thể mua một phần, sách lược marketing rất tốt, mỗi ngày đều có nhiều khách tới.
Ngày hôm qua Nghê An định đi mua với Thẩm Tư Ngôn, ai ngờ cửa hàng quá đông mà Nghê An không phải là người kiên nhẫn, không nghĩ tới hôm nay ở chỗ này lại có cơ hội nếm thử.
Cố Nguyễn đưa muỗng cho cô ấy, sau đó tự múc một muỗng lớn, lạch cà lạch cạch chiếc dép lê chạy vào phòng bếp.
Tư Cẩn đang xử lý nguyên liệu nấu ăn mới mua về: "Em ra ngoài nói chuyện với bạn là được, nơi này không cần em."
Cố Nguyễn nâng tay đút cho anh: "Cho anh bánh kem."
Trong tay Tư Cẩn vẫn đang cầm rau xà lách để rửa, Cố Nguyễn cố ý chơi xấu, đưa muỗng chạm vào môi anh làm cho trên môi anh toàn vị bơ.
Sau đó tự mình cầm muỗng cười ha ha.
Tư Cẩn buông đồ ăn trong tay, cúi người lại gần muốn hôn cô, Cố Nguyễn đẩy ngực anh ra cự tuyệt: "Nghê Nghê còn đang ở ngoài mà."
Mắt Tư Cẩn tối lại, quả nhiên là bị động tình, không nhịn được nóng nảy, giọng nói khàn khàn dụ dỗ câu người: "Nguyễn Nguyễn ngoan, đừng nhúc nhích, cô ấy không nhìn thấy đâu."
Nghê An đang nghe điện thoại, là Thẩm Tư Ngôn gọi tới, khó có khi bạn trai kết thúc huấn luyện gọi cho cô ấy.
Nghê An nói mình đang ở nhà Cố Nguyễn, Thẩm Tư Ngôn bảo sẽ đến đón cô ấy ngay lập tức.
Nghê An nghĩ dù sao cũng nên nói một tiếng với Cố Nguyễn, nhưng chờ uống xong một ly trà sữa mà Cố Nguyễn vẫn chưa ra, Nghê An mím môi, vẫn phải đứng dậy đi qua, nhưng cô ấy không đến gần mà cách một khoảng nói: "Nguyễn Nguyễn, Thẩm Tư Ngôn gọi điện thoại cho tớ, tớ phải đi trước, đêm nay bọn họ thi đấu, vé vào cửa tớ để trên bàn. Nếu hôm nay hai người có thời gian thì có thể tới xem."
Cố Nguyễn bị Tư Cẩn ấn trong lòng ngực, gương mặt đỏ bừng vì thiếu dưỡng khí, toàn thân nhũn ra, cánh tay gắt gao ôm lấy cổ anh.
Cố Nguyễn lùi lại, nhưng Tư Cẩn nào có buông tha cho cô, một bước công thành đoạt đất, thẳng đến lúc giọng nói của Nghê An vang lên, thấy cô sợ đến run tay làm cái muỗng rơi trên mặt đất, phát ra một tiếng "Đinh".
Cả người Cố Nguyễn chôn trong lòng ngực Tư Cẩn, anh cười đến nỗi lồng ngực chấn động hòa với tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực, cực kỳ quyến rũ.
Cố Nguyễn thật sự không còn mặt mũi đi ra ngoài, đẩy đẩy anh: "Anh đi tiễn Nghê Nghê."
——
Nghê An đi rồi, Tư Cẩn càng không kiêng nể gì, nếu không phải sợ Cố Nguyễn đói bụng, Cố Nguyễn hoài nghi anh chắc chắn sẽ lăn lộn đến buổi tối.
Hai người ăn phần của ba người, ăn xong Cố Nguyễn không muốn cử động, đội của Thẩm Tư Ngôn thi đấu lúc 7 giờ tối, hai người không có gì làm nên ra chỗ cửa sổ ngồi.
Móng tay Cố Nguyễn đã dài, khoảng thời gian trước cô có làm móng tay, hiện tại phía dưới đã mọc ra móng mới màu hồng nhạt, nhìn rất kỳ quái.
Cố Nguyễn ngồi tẩy sơn móng tay cho cô, sau đó Tư Cẩn giúp cô sửa lại, Cố Nguyễn dựa vào lồng ngực Tư Cẩn lười nhác không muốn động đậy.
Máy sưởi trong phòng mở vừa đủ, anh mặc chiếc áo len trắng rộng thùng thình, vì cổ áo hơi lớn, lộ ra chiếc cổ trắng ngần và xương quai xanh tinh xảo.
Cố Nguyễn hơi ngồi thẳng, cắn một cái lên cổ anh.
Động mạch chủ trên cổ nhảy lên kịch liệt lại vui vẻ, nơi yếu ớt mẫn cảm bị tập kích, thân thể của anh bất giác cứng đờ.
Cảm xúc từ đôi mềm ướt át của cô lan tràn đến tận đầu ngón tay.
Trong tay anh vẫn đang cầm bấm móng tay, lo sợ cô bị thương, anh thận trọng nắm chặt trong lòng bàn tay.
Vì khắc chế mà giọng nói của anh khàn khàn: "Nguyễn Nguyễn, đừng nháo."
Cố Nguyễn không sợ, đầu chôn ở hõm cổ anh, âm thanh nhẹ nhàng mềm mại, giống như động vật nhỏ cầu hoan.
"A Cẩn, để em cắn một cái nữa." Cô nói.
Đôi mắt lãnh đạm của Tư Cẩn che giấu mây đen, cưỡng chế bản năng dục vọng của con người.
Anh khẽ quay đầu đi, toàn bộ cổ đều lộ ra khỏi không khí, tùy ý để Cố Nguyễn đùa nghịch.
Đàn ông trưởng thành không thể trêu chọc, yết hầu khẽ động, hô hấp nặng nề.
Anh kéo tay cô, ấn cả người con gái vào lồng ngực, dùng sức xoa eo cô.
m thanh trầm thấp, khó chịu: "Nguyễn Nguyễn, đừng bắt nạt anh."
Cố Nguyễn ở trong lòng anh, cảm thụ rõ ràng: "A Cẩn, nếu anh muốn, không cần nhẫn nhịn, chúng ta có thể..."
Cô chưa kịp nói xong, Tư Cẩn đã áp bờ môi nóng rực xuống, chặn những lời cô muốn nói lại.
Nụ hôn mãnh liệt, mang theo sự trừng phạt.
Cuối cùng, Tư Cẩn nói: "Anh cũng muốn nhưng không phải bây giờ."
Anh chậm rãi phả hơi thở nóng rực vào mặt Cố Nguyễn, trong lòng lại nói——
Chờ kết hôn xong, anh nhất định sẽ không tha cho em.
Sau 4 giờ, di động của Tư Cẩn vang lên —— là Tư Kình.
Tư Cẩn không muốn nghe, ấn tắt âm đặt ở một bên.
Tư Kình lại bám riết không tha, gọi hết lần này đến lần khác, Cố Nguyễn nói: "Nếu không thì anh nghe đi, không chừng lại có chuyện gì quan trọng."
Chờ đến lần thứ năm chuông điện thoại vang lên, Tư Cẩn ấn nghe, tay mở loa ngoài ra, chuyển cuốn sách trên tay sang một bên.
Đầu bên kia, giọng nói cẩn thận của Tư Kình vang lên: "Tiểu Cẩn, năm nay có trở về ăn tết không?"
Trả lời ông chính là tiếng lặng im.
"Ba không có ý khác, ba biết tình cảm của con và con gái của Cố gia rất tốt, nhưng hai người vẫn chưa kết hôn, ở lại nhà người ta không quá thích hợp, sẽ bị người ta xem nhẹ, nghe ba nói, trở về ăn tết đi, được không?"
Hiện tại Tư Kình xem như hiểu rõ, cũng suy nghĩ cẩn thận, ông vì ân oán với vợ mà liên lụy tới Tư Cẩn, xúc phạm tới anh nhiều năm như vậy, ông cũng muốn đền bù nhưng lại không đủ tự tin.
Năm nay Tư Cẩn xảy ra chuyện, ông mới đột nhiên nghĩ kỹ, đứa nhỏ này mới là huyết mạch tương liên với ông chứ không phải Thẩm Nam Chi.
Tư Cẩn vẫn không nói chuyện, nhưng mà Cố Nguyễn nhìn vẻ mặt của anh trong lòng cảm thấy rất thương Tư Cẩn.
Tư Kình nói tiếp: "Con muốn kết hôn với Cố Nguyễn, bên này chúng ta cần phải chuẩn bị sính lễ, dù sao con vẫn phải dẫn bạn gái về Tư gia giới thiệu, người mà con thích, nghi lễ cũng phải làm đầy đủ, con nói có đúng hay không?"
Tư Cẩn nhấp môi, rốt cuộc cũng mở miệng: "Ăn tết tôi sẽ trở về."
Bên kia tiếng than thở, tựa hồ cực kỳ vui vẻ: "Vậy được, con có muốn ba đi đón không?"
Có lẽ sợ Tư Cẩn cự tuyệt, Tư Kình vội vàng nói: "Tết đến rất nhiều người về quê, ba đón con cho tiện..."
"Được." Tư Cẩn thực sự cảm thấy ông ta mở miệng ra, ngậm miệng vào đều ba này ba nọ, cực kỳ chói tai.
Tắt điện thoại, cảm xúc của Tư Cẩn không tốt, Cố Nguyễn nhìn cũng khó chịu, giơ tay nhéo nhéo một ít thịt trên mặt anh: "Anh không muốn về thì không cần về, em không để bụng mấy cái nghi lễ xã giao đó, chỉ cần anh thích thì thế nào cũng được."
Chàng trai có chút bực bội, ngón tay thon dài nắm lấy tay của cô gái đang tác oai tác quái trên mặt anh, giống như trừng phạt mà nhéo má cô.
"Anh muốn cho em."
Người khác đều có, em cũng phải có.
Người khác không có, chỉ cần em muốn, anh sẽ nỗ lực cho em.
Quan điểm tình yêu của Tư Cẩn không phải đặc biệt đúng, lúc anh hiểu được thích là gì anh sẽ cùng Cố Nguyễn ở bên nhau, anh thích Cố Nguyễn, Cố Nguyễn cũng thích anh, trên mặt không hề lộ ra tí buồn bực nào.
Anh chỉ biết Cố Nguyễn muốn cái gì, anh sẽ cho cô cái đó.
Ngay cả Cố Nguyễn muốn anh đi tìm chết, anh có thể đâm ngay con dao vào ngực mình.
Đương nhiên.
Anh biết Cố Nguyễn sẽ không làm như vậy.
Thời điểm chạng vạng trời càng thêm lạnh, gió lạnh thấu xương, trên bầu trời từng mảng mây tối sầm, không còn nhìn thấy bóng dáng của một ngôi sao nào.
Bọn họ vẫn tính sẽ đi ra ngoài xem Thẩm Tư Ngôn thi đấu.
Ngồi ở nhà dễ nghĩ nhiều, đi ra ngoài chơi mới có thể thả lỏng.
Địa điểm thi đấu là sân vận động, bên ngoài vây đầy người, thậm chí giống hệt theo đuổi thần tượng, có nhiều người cầm bảng đèn để cổ vũ.
Đây là lần đầu tiên Cố Nguyễn xem thi đấu thể thao điện tử, nói thật ra cô xem không hiểu, nhưng khí thế tại hiện trường đang dâng cao làm cô tự giác bị cuốn theo.
Ngay cả huyết mạch cũng trở nên phấn chấn, xương cốt cũng không nhịn được khua chân múa tay.
Chiến đội của Thẩm Tư Ngôn là chiến đội rất nổi tiếng, giải quán quân cầm đến mỏi tay, mấy thanh niên tuổi còn trẻ đã cầm về cho quốc gia vài cái cup.
Là ông vua chân chính không cần ngai vàng.
Chưa bắt đầu thi đấu, màn hình máy quay đã quét qua đội của Thẩm Tư Ngôn, đội đầu tiên là Chiến đội G của Thẩm Tư Ngôn.
Một đội khác là hắc mã mới ra hồi mùa xuân năm nay, RW.
Màn quay quét tới, đột nhiên Cố Nguyễn nhìn thiếu niên quen thuộc ở giữa, mặt mày có vài phần quen thuộc, vẻ mặt vô cảm, khóe mắt hạ xuống giống hệt người nào đó.
Là Đinh Tư Hòe.
Hiện trường rất ồn, Cố Nguyễn nhéo nhéo đầu ngón tay Tư Cẩn, anh cúi đầu nói chuyện với cô: "Làm sao vậy?"
Cố Nguyễn chỉ chỉ trên sân khấu: "Là Đinh Tư Hòe."
Tư Cẩn gật đầu, tỏ vẻ đã biết, không có phản ứng nào đặc biệt.
Cố Nguyễn nhẹ nhàng dậm chân, gia hỏa này không phải đang học khiêu vũ sao, lại đi thi thể thao điện tử cái gì!
Các tuyển thủ tự mình chuẩn bị con chuột và bàn phím, rốt cuộc cũng phải chẻ củi phải mài đao sao.
Trên đài, Đinh Tư Hòe sửa sang lại đồ vật của mình, lúc đeo tai nghe ngẫu nhiên ngước mắt nhìn dưới sân khấu, kết quả trông thấy một người quen thuộc.
Trong đám người, người con trai cùng cô gái đứng chung một chỗ vô cùng chói mắt, ngũ quan, khí chất khiến anh nhìn một lần đã thấy.
Là Tư Cẩn.
Anh trai của cậu.
Anh trai tới xem cậu thi đấu sao? Mắt của bạn nhỏ Đinh Tư Hòe sáng rực lên, đầu ngón tay trắng nõn nắm lấy con trỏ, cậu nhất phải cố lên!
Sau khi thi đấu, nhìn tiết tấu của Đinh Tư Hòe giống hệt chó điên.
Đánh một đợt tấn công đã đi tới chỗ AD.
Sau đó lại một đợt tấn công mới, đánh chết một tướng của đối thủ.
Tiếp theo da rắn tiếp tục đánh, bắt được một tướng bên kia không dám ra khỏi trụ.
Phụ trợ của bọn họ là tiểu mập mạp mi thanh mục tú, lúc chơi game ép gần lại.
"Oa, hôm nay trạng thái của A Hòe xịn quá."
"Oa, A Hòe tấn công thật đẹp."
"Oa, tuyệt đối A Hòe sẽ là MVP!"
"Oa ——"
Tai nghe thấy được nhưng Tư Hòe vẫn lãnh đạm như cũ, nhưng nghe cẩn thận có thể nghe ra ít vui mừng: "Câm miệng, mau lại đây, bọn họ ở bụi cỏ."
Một trận tiêu diệt toàn bộ.
RW nhanh chóng đánh trụ của đội G, trực tiếp đẩy trụ, Thẩm Tư Ngôn vừa sống lại một giây ——
Trụ bị phá.
Mặt Thẩm Tư Ngôn trầm như nước, Đinh Tư Hòe bên kia gương mặt trắng nõn hồng hồng, ánh mắt không dấu vết nhìn lên khán đài tìm bóng dáng của anh.
Kết qua anh trai không để ý mình, cúi đầu nói chuyện với cô gái bên cạnh, cậu phồng hai má, có chút mất mát.
Tác giả có lời muốn nói: Chính xác! Đinh Tư Hòe của chúng ta che giấu thuộc tính huynh khống!!!
Ha ha ha ha ha ha, toàn thế giới anh trai quan trọng nhất!