Xuyên Về Thời Niên Thiếu Của Bạn Trai

Chương 16: Nghỉ




Edit: Kim Hằng

- --

Cố Nguyễn ôm sữa chua đi vào phòng bếp, lắc lư bên cạnh Tư Cẩn vài vòng, anh giống như không phát hiện ra cô, hoàn toàn không để ý tới cô.

Lúc bình thường khi cô đi qua, trước tiên anh sẽ gắp thức ăn cho vào miệng cô, nhìn cô thở phì phò nói rất ngon, sau đó anh sẽ nở một nụ cười cưng chiều và bao dung.

Hôm nay cô rõ ràng thấy anh theo thói quen gắp một miếng sườn, nhưng sau đó lại đặt xuống rồi thản nhiên cắt rau.

Cô biết rằng anh đang cảm thấy mâu thuẫn.

Đây là lần đầu tiên Tư Cẩn giận cô lâu như vậy, thật ra cô thấy anh như thế rất đáng yêu nên cố tình không dỗ anh.

Cô thực sự hiểu rằng Tư Cẩn luôn thiếu tự tin vào mối quan hệ của họ và thiếu cảm giác an toàn quá mức.

Mặc dù lúc nãy cô đã nhanh chóng nói xong câu sau nhưng chúng đã chạm vào lôi khu của anh, khiến anh khó chịu.

Anh cố tình lạnh lùng với cô, thế thì cô sẽ để anh trút giận.

Hơn nữa... cô đã nghĩ ra cách dỗ dành anh rồi.

Tư Cẩn quả thật đang hờn dỗi, anh không thích Cố Nguyễn đôi khi nói đùa những chuyện này, nhưng anh không thể cãi nhau với cô, cũng không thể mắng cô, nhưng trong lòng anh cảm thấy khó chịu nên đành phải giữ im lặng.1

Anh nghĩ rằng khi từ siêu thị trở về, Cố Nguyễn sẽ thấy anh không vui mà đến dỗ dành anh, nhưng Cố Nguyễn không hề có ý đó.

Ăn khoai tây chiên và uống sữa chua, xem chương trình tạp kỹ rồi cười hớn hở.

Trong một lúc anh đã có cảm giác mình cưỡi trên lưng cọp nhưng khó xuống.

Khi ăn, anh cố ý chỉ lấy bát của mình, nghĩ rằng Cố Nguyễn sẽ hỏi anh nhưng Cố Nguyễn lại tự mình cầm lấy một cái bát, gắp mấy món rồi đi đến phòng khách, vừa xem TV vừa ăn.

Tư Cẩn càng cảm thấy khó chịu, ngực anh như nghẹn lại, không thể lên cũng chẳng thể xuống.

Cố Nguyễn ăn rất ít, tùy tiện ăn hai ngụm là đã no, cô đặt bát đũa xuống rồi đi vào phòng, đóng chặt cửa phòng, thậm chí không thèm nói một lời.

Tư Cẩn hoảng hốt, anh không nên nổi nóng với cô, là do anh được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.

Anh không nên thử thách cô, không nên kiểm tra khả năng chịu đựng của Cố Nguyễn dành cho anh.

Sau khi thu dọn nhà bếp, anh cầm túi rác đứng trên hành lang thất thần nhìn về phía cửa phòng của Cố Nguyễn.

Lúc này vốn dĩ là bọn họ định tranh thủ ném rác mà xuống lầu đi dạo, vốn dĩ đêm nay đáng lẽ hai người sẽ thật vui vẻ cùng đón sinh nhật của anh.

Chính vì anh mà bầu không khí trở nên khó xử.

Trái tim anh trống rỗng, như có một lỗ hổng lớn.

Anh xuống lầu, ngồi trong khu vườn nhỏ dưới lầu một lúc, nhìn ánh sáng hắt ra từ ban công nhà bằng đôi mắt ủ rũ.

Mùa đông đã bắt đầu đến, nhiệt độ không khí đã gần như đóng băng, gió lạnh phả vào mặt anh.

Nhưng anh lại không cảm nhận được lạnh lẽo.

Lúc này, đèn ở nhà đột ngột vụt tắt.

Đồng tử Tư Cẩn co rút lại, tim đau như bị kim châm, không dám đợi thêm nữa, anh phải đi xin lỗi Nguyễn Nguyễn, là lỗi của anh, là lỗi của anh....

Anh muốn xin cô, xin cô đừng không cần anh.

Thang máy dừng ở tầng cao nhất, anh không có thời gian chờ đợi mà chọn đi cầu thang bộ, nhà của anh và Cố Nguyễn ở tầng năm, anh chỉ mất chừng năm phút để chạy lên.

Bàn tay mở tung cánh cửa đang run rẩy.

Cánh cửa cuối cùng cũng được mở ra, bỗng có một thứ gì lao vào lòng ngực anh, Cố Nguyễn ngẩng mặt lên từ trong lòng ngực anh, chớp chớp đôi mắt to: "Bảo bảo, đừng tức giận nữa được không? Em sai rồi, em sẽ không nói bậy nữa, được không?"

Trong đầu Tư Cẩn vang lên một hồi chuông báo động, anh yếu ớt giải thích: "Không, là anh sai, anh sai rồi, em muốn làm gì cũng được, chỉ cần em đừng rời bỏ anh..."

Anh khổ sở nói: "Anh thấy đèn tắt đi, anh nghĩ rằng em không cần anh nữa..."

Cố Nguyễn lùi lại, đau lòng đem đôi tay lạnh cóng của anh dán vào mặt mình: "Nếu em không tắt đèn thì anh muốn ở dưới đó bao lâu nữa hả? Anh có ngốc hay không chứ, không biết trời rất lạnh sao?"

Tư Cẩn nhìn thấy cảnh tượng bên trong, có chút khác xa với vẻ lạnh lẽo mà anh tưởng tượng trong đầu, trên bàn có một cái bánh kem lớn, nhà không bật đèn nhưng nến được đặt khắp nơi, ánh nến đung đưa một cách nhẹ nhàng.

Giọng anh có chút ngớ ngẩn: "Nguyễn Nguyễn...."

Cố Nguyễn nắm lấy tay anh kéo anh đến trước bàn, để cho anh ngồi xuống: "Được rồi, sinh nhật thì phải cầu nguyện nha! Anh có thể cầu ba nguyện vọng."

"Nguyện vọng của anh đã thực hiện được." Tư Cẩn nhìn Cố Nguyễn, nói một cách nghiêm túc.

"Nào có ai lại chê có nhiều nguyện vọng, anh mau ước đi."

Tư Cẩn không tin điều này, nhưng nhìn ánh mắt chờ mong của Cố Nguyễn, anh vẫn nhắm mắt:

Đầu tiên, tôi mong quãng đời còn lại của Cố Nguyễn sẽ bình an vô sự, không bệnh tật và tai ương.

Thứ hai, tôi hy vọng rằng Cố Nguyễn có thể đạt được ước nguyện ấp ủ từ lâu và hạnh phúc cả đời.

Thứ ba, tôi hy vọng Cố Nguyễn có thể mãi mãi ở bên tôi, sống bên nhau đến hết đời và không bao giờ thay đổi.

Nguyện vọng trong cuộc đời anh không nhiều lắm, tất cả đều là em.

Làm xong chuyện này, hai người vẫn không buồn ngủ, nên quyết định đem đồ ăn vặt đặt trên bàn, rồi nằm trên sô pha xem TV.

Tư Cẩn không thích xem TV cho lắm, anh cũng không thích ăn vặt ngoại trừ sữa chua, nên Cố Nguyễn cũng không quản anh. Cô chọn một chương trình để xem rồi ôm khoai tây ăn đến hăng say.

Hai diễn viên đang nói chuyện kia Cố Nguyễn rất thích họ, họ có một đôi mắt rất đáng yêu, khi họ nói chuyện, Cố Nguyễn có thể cười ngã vào trong vòng tay của Tư Cẩn.

Dáng người của vai phụ rất béo, nhưng anh ta cũng không quan tâm lắm, anh ta thường tự bôi đen bản thân, trông rất đáng yêu.

Cô đang nói đến việc tối mai sẽ phải tập thể dục bao lâu nữa, thuận tiện nhét khoai tây chiên vào miệng, rồi lấy một miếng khác đưa lên miệng Tư Cẩn: "Cái này có vị dưa chuột."

Tư Cẩn cúi đầu cắn một cái, hương vị đặc biệt lan tỏa trong miệng, nó không giống với dưa chuột, nhưng cũng có thể gọi là dưa chuột.

Cố Nguyễn nhìn chằm chằm vào TV, thỉnh thoảng lại cười vui vẻ, nhưng cô không bao giờ quên quay đầu lại nói chuyện với anh.

Tư Cẩn rất thích bầu không khí hài hòa và sống động này, đơn giản nhưng rất chân thật.

Cuộc sống mà anh mơ ước đã ở trong tầm tay.

Chương trình trên TV vẫn đang chiếu, có lẽ Cố Nguyễn đã chọn hai chương trình khác nhau, nội dung lần lượt thay đổi, bối cảnh cũng thay đổi, nhưng diễn viên vẫn là hai người họ.

Cố Nguyễn dần chìm vào giấc ngủ, nghiêng nghiêng trong vòng tay anh, khuôn mặt đang ngủ của cô rất an tĩnh, không hề có chút phòng bị nào.

Mái tóc đen dài xõa xuống che gần hết khuôn mặt, đuôi tóc xõa trên đùi Tư Cẩn.

Tư Cẩn vuốt tóc cô ra sau tai rồi nhẹ nhàng hôn lên môi cô.

May mắn là Cố Nguyễn đã tắm trước đó, vì vậy anh đưa cô về phòng, đặt cô lên chiếc giường mềm mại.

Anh còn chưa buông tay, Cố Nguyễn đã tỉnh dậy, hai cánh tay mảnh khảnh của cô ôm lấy cổ anh.

Anh duy trì tư thế cúi người, Cố Nguyễn quỳ gối ở trên giường, nửa người trên thẳng tắp, gương mặt hai người kề sát vào nhau.

Ngữ khí của Cố Nguyễn mang theo chút lên án: "Bảo bảo, nếu sau này anh không vui thì hãy nói cho em biết, chúng ta không cần chiến tranh lạnh có được không? Hôm nay em cũng rất khó chịu, em nói chuyện với anh anh cũng không để ý đến em, em ở bên cạnh anh anh cũng không thèm nhìn em..."

Tư Cẩn cọ cọ cái trán của cô: "Anh biết rồi, hôm nay là anh sai rồi, sau này anh sẽ không như thế nữa." Giờ nghĩ lại, anh thấy mình đã quá mức câu nệ vào nửa câu đầu, rõ ràng nữa câu sau của cô đã khiến tim anh loạn nhịp.

Nguyễn Nguyễn, anh chờ em trở thành vợ thực sự của anh.

Hôm qua ăn quá nhiều đồ ăn vặt, hôm nay Cố Nguyễn phải dậy sớm để chạy bộ.

Tư Cẩn đang đánh răng, có chút kinh ngạc khi nhìn thấy cô dậy sớm như vậy: "Cuối tuần sao em không ngủ thêm một chút?"

Cố Nguyễn uống một ngụm nước, có chút oán niệm mà nhăn mặt lại, "Hôm qua ăn nhiều đồ ăn vặt quá, hôm nay em vừa tăng một cân."

Tư Cẩn không cho cô mặt mũi mà cười ra tiếng, đón nhận ánh mắt của Cố Nguyễn anh mới nhịn xuống, anh rửa mặt: "Đi thôi, anh đi cùng em."

Họ đều có thể lực tốt, chạy xong cũng không mệt lắm, Cố Nguyễn nhảy nhót vừa đi vừa nói chuyện bên cạnh Tư Cẩn.

Đột nhiên, Tư Cẩn dừng lại, đứng yên tại chỗ, sắc mặt của anh vô cùng khó coi.

Cố Nguyễn nhìn theo tầm mắt của anh, có một chiếc Mercedes-Benz đang đậu ở tầng dưới, bên cạnh là một người đàn ông trung niên...Ông ta là Tư Kình.

Tư Kình nhìn thấy hai người họ liền chủ động đi tới: "Cố Nguyễn tiểu thư, trò chuyện một chút được không?"

Cố Nguyễn cũng không chủ quan, nhưng Tư Cẩn đã cau mày nghiêm khắc, giọng điệu anh có chút chán ghét: "Không lẽ Tư tổng đã quên lúc trước tôi đã nói gì rồi sao? Ai cho phép ông đến?"

Tư Kình đang định tức giận nhưng nhớ ra Cố Nguyễn đang đứng bên cạnh, ông ta cố kìm lại, nở một nụ cười ngượng ngùng và có phần nịnh nọt: "Cố Nguyễn tiểu thư?"

Máu của Tư Cẩn đều đã muốn nhiễm lạnh, anh không biết rốt cuộc Tư Kình muốn nói cái gì với Cố Nguyễn, nhưng dù sao cũng không phải chuyện tốt, anh kéo cổ tay Cố Nguyễn lại: "Cô ấy không có gì để nói với ông cả, Nguyễn Nguyễn, chúng ta về nhà thôi."

Cố Nguyễn không động đậy, vốn dĩ cô cũng muốn tìm thời gian thích hợp để nói chuyện với cái vị được gọi là ba của bảo bảo nhà cô này, nhưng giờ ngoại trừ việc bị Tư Cẩn biết thì cũng khá thích hợp.

Cô lắc lắc cánh tay của Tư Cẩn, sau đó ngẩng đầu nói với anh: "Anh về nhà trước được không? Em nói mấy câu với Tư tổng sẽ lập tức trở về."

Tư Cẩn không hề dịch chuyển bước chân, vẫn đứng yên ở đó, trước khi đi theo Tư Kình, cô chạm vào anh: "Trời rất lạnh, anh về sớm đi. Nhất định phải ăn sáng đấy nhé."

Cố Nguyễn và Tư Kình đi đến cửa hàng nhỏ cô thường đến ăn, cô có thể nhìn thấy vẻ mặt chán ghét của Tư Kình khi bước vào đây, nhưng cô không thèm bận tâm, cô gọi món cháo và que bột chiên.

"Tư tổng gọi món đi, tôi mời khách. Cửa hàng này ăn rất ngon, tôi và Tư Cẩn thường đến đây ăn." Cố Nguyễn uống chén cháo đậu đỏ, nếm thử rồi thêm chút đường.

Cô và Tư Cẩn đều nghiện ngọt, hồi đó cô còn nói đùa là có thể cả hai sẽ mắc bệnh tiểu đường khi về già.

Kết quả là Tư Cẩn thực sự đã không cho cô ăn kẹo trong một tuần, làm cô nghẹn đến mức nửa đêm nửa hôm phải lẻn vào phòng anh để trộm kẹo, kết quả là bị anh bắt được, thậm chí anh còn hung hăng giáo dục cô.

Tư gia là gia tộc quyền thế, nhưng thế hệ của Tư Kình đã bắt đầu sa sút, Tư Kình khi còn trẻ chính là đại thiếu gia được gia tộc quý như ngọc, dù có vất vả mấy năm nhưng tốt xấu gì ông cũng có năng lực, chính ông là người đã sáng lập ra Tư thị.

Đây có lẽ là lần đầu tiên ông ta đến ăn ở một cửa hàng nhỏ không có một chút danh tiếng như thế.

Thấy ông ta mặc vest, đi giày da còn không dám chống tay xuống bàn chứ đừng nói là ăn uống gì.

Cố Nguyễn thu lại sắc mặt, dù sao ông ta cũng là trưởng bối, cô không thể quá thô lỗ.

Cô đứng dậy pha trà cho ông ta.

Nói thật ở kiếp trước cô không có liên hệ gì với Tư Kình, nhưng sau này cô đã cùng Tư Cẩn đến viện dưỡng lão để gặp ông ta.

Nhưng lúc đó ông ta đã bệnh nặng rồi, chỉ nằm trên giường trong tình trạng hấp hối, rốt cuộc tính cách của ông ta là như thế nào, cô cũng không biết rõ.

Ba mẹ có ơn sinh thành, nhưng đời trước ông ta đã làm quá nhiều việc xấu với Tư Cẩn, cuối cùng lại dẫn đến cái kết cục kia cũng coi như là quả báo.

Tuy rằng cô cảm thấy khi ông ta đến trường của Tư Cẩn để gây phiền toái cho anh thì đã vô phương cứu chữa.

Nhưng nếu có thể xóa bỏ hiềm khích quá khứ, cô tin rằng Tư Cẩn cũng sẽ hạnh phúc.