Xuyên Về Thời Niên Thiếu Của Bạn Trai

Chương 1: Trở về




Edit: Kim Hằng

Beta: Đậu Xanh

Cố Nguyễn cảm thấy mình giống như vừa nằm mơ một giấc mơ thật dài.

Trong giấc mơ, Tư Cẩn còn sống, thân thể cũng rất tốt, tính cách cũng không u ám như vậy.

Anh đang cười với cô, trên mặt mang theo nụ cười tựa như tranh vẽ, anh nói: “Nguyễn Nguyễn, mau tỉnh lại!”

Trong giấc mơ, bà nội cũng vẫn còn sống, bà vẫn còn cười vui vẻ mà làm cho cô những món ăn cô thích.

Bà ôm Cố Nguyễn, nói: “Nguyễn Nguyễn ngoan, mau tỉnh lại đi.”

Cố Nguyễn liều mạng mở mắt ra, ánh đèn màu trắng đâm vào mắt cô, cảnh tượng trước mắt thật quen thuộc.

Đây là…… phòng của cô ở đến năm 18 tuổi.

Cố Nguyễn nâng tay lên, tay của thiếu nữ trắng nõn tinh xảo, được sơn bằng sơn móng tay trong suốt, móng tay có màu hồng nhạt khỏe mạnh.

Hoàn toàn không phải bàn tay của nhiều năm sau, khi đó cô đã quen làm việc nặng, một đôi tay tràn đầy vết chai, khớp xương thô to.

Cô lấy di động từ gối đầu phía sau, trên màn hình hiện lên rõ ràng thời gian hiện tại——ngày 20 tháng 7 năm 2009.

Cô năm nay 17 tuổi.

Có lẽ nói đúng hơn là, cô đã trở về năm 17 tuổi.

Cô nhịn không được che mặt khóc nấc lên, trong đầu cô bây giờ rất hỗn loạn, nhưng càng nhiều hơn là cảm thấy mình quá may mắn.

Ác mộng của cuộc đời cô chính là bắt đầu từ một năm này.

Cố gia bị kẻ nặc danh nào đó tố cáo nên phải phá sản, ba Cố bị vu oan hãm hại nên bị bắt vào tù và bị kết án chung thân.

Bà nội Cố, người luôn được ông nội Cố và ba Cố chăm sóc cẩn thận phải đi làm công việc dọn vệ sinh để kiếm tiền thuê luật sư.

Thế cho nên quá mức mệt nhọc, bệnh nặng mà sớm qua đời.

Cô lập tức biến từ đại tiểu thư của Cố gia được người người hâm mộ thành một cô bé mồ côi đến chuyện ăn cơm cũng là cả một vấn đề.

Câu chuyện lúc sau vô cùng bi thương nhưng lại khắc sâu trong tâm trí của cô.

Cô bị tất cả những người thân thích đá qua đá lại như một quả bóng, chú hai luôn được ba Cố chiếu cố ngày trước cũng chẳng đứng ra giúp đỡ, Cố Nguyễn chỉ mới vị thành niên bị bắt bỏ học, phải đến quán bar nhảy múa kiếm sống.

Sau khi thành niên cô vẫn phải làm việc khắp mọi nơi, cô không có bằng cấp, không có tay nghề, sinh hoạt vô cùng gian nan.

Ngày sinh nhật 29 tuổi đó, sau một ngày làm việc mệt mõi, cô lết cái thân mệt mõi của mình trở về nhà thì phát hiện Tư Cẩn bị ngất xỉu trước đó, đó là người đàn ông đẹp nhất mà cô từng gặp qua trong đời.

Người đàn ông mặc một cái áo khoác trắng, gương mặt trắng như sứ, cái cằm tinh xảo rõ ràng, mặt mày tựa như tranh vẽ, cổ tay áo lộ ra một đoạn xương cổ tay gầy ốm trắng nõn, thuần tịnh mà lại yếu ớt.

Cô không có tiền dẫn người đi bệnh viện, đành phải mang người về phòng cho thuê hạn hẹp u ám của mình.

Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm có người cùng cô ăn sinh nhật, cho dù người này vẫn luôn hôn mê.

Sau khi Tư Cẩn tỉnh lại, anh đi không một lời từ biệt, thẳng đến khi anh quay trở lại tìm cô, cô mới biết được anh chính là tổng tài của tập đoàn Tư thị, anh đưa cô cùng trở về Tư gia, dốc lòng chiếu cố, cuộc sống của cô lúc đó mới tốt lên một chút.

Hai con người đã rất lâu chưa cảm nhận được ấm áp nhanh chóng tiến vào sinh hoạt tình cảm, chẳng qua khi đó Tư Cẩn đã bệnh rất nghiêm trọng, anh không muốn cùng Cố Nguyễn đăng kí kết hôn, Cố Nguyễn cho rằng anh ghét bỏ mình nên trộm rời khỏi Tư gia.

Cô không biết rằng sau khi mình rời đi, Tư Cẩn đã phát điên lên đi tìm cô, thế cho nên thân thể yếu ớt của anh lại lần nữa suy bại, chờ đến khi thư kí của anh thật vất vả mới tìm được cô trở về thì Tư Cẩn đã suy yếu đến mức không thể xuống giường được.

Khuôn mặt xinh đẹp của anh gầy hẳng đi, thân thể ốm yếu dọa người, nhưng anh vẫn còn muốn sử dụng hết phần sức lực còn lại nâng cánh tay gầy gò của mình để lau nước mắt cho cô.

Cố Nguyễn đem bàn tay của anh dán vào gương mặt mình, lúc này anh mới gian nan nở nụ cười yếu ớt, trong giọng nói của anh không mang theo một chút khổ sở nào, giống như chỉ đang nói những lời âu yếm với Cố Nguyễn như những ngày trước kia.

Anh nói: “Nguyễn Nguyễn, đời này việc anh tiếc nuối nhất là không thể kết hôn cùng em, anh nằm mơ cũng muốn kết hôn với em, cho em mặc được bộ áo cưới xinh đẹp nhất, mua một chiếc nhẫn kim cương thật lớn, sau đó…… Sau đó sinh một đứa con, một đứa con giống cả anh với em. Cả đời này anh sẽ luôn yêu em, đau lòng em, chờ đến khi chúng ta già rồi, chúng ta nhất định phải chôn cùng nhau, khụ khụ khụ, như vậy, kiếp sau chúng ta nhất định sẽ còn gặp lại…… Nguyễn Nguyễn, thực xin lỗi, ở trong mơ anh đã thấy được cảnh chúng ta cùng nhau trải qua cả đời, nhưng hiện thực, anh không thể đi cùng em nữa rồi.”

Tư Cẩn ho kịch liệt một trận, Cố Nguyễn khóc lóc khẽ vuốt miệng anh, “Đừng nói nữa, A Cẩn, anh đừng nói nữa.”

Tư Cẩn lắc đầu, khuôn mặt tái nhợt do bệnh nặng mang theo vài phần bướng bỉnh, “Nguyễn Nguyễn, nghe anh nói hết, em không phải sợ, anh đã an bài hết mọi chuyện, cuộc sống sau này của em sẽ không có bất luận vấn đề gì, em phải sống thật tốt.”

Thân thể Tư Cẩn đột nhiên cuộn tròn, phun ra một ngụm máu, Cố Nguyễn dùng tay lau đi, nhưng lau như thế nào cũng không sạch sẽ, Tư Cẩn nắm lấy tay cô, thanh âm rất nhẹ: “Đừng, Nguyễn Nguyễn, rất dơ. Đời này được chết ở trong lòng em, là chấp niệm cuối cùng của anh.”

Tay Tư Cẩn đột ngột dừng lại, vô lực mà rũ ở một bên, thanh âm cuối cùng của anh hóa vào hư vô, nhưng Cố Nguyễn vẫn nghe thấy, anh nói: “Nguyễn Nguyễn, anh yêu em.”

Cố Nguyễn dán mặt mình vào mặt anh, nhẹ nhàng mở miệng: “ Em cũng yêu anh, A Cẩn của em.”

Không cần bất luận kẻ nào hổ trợ, thân thể của Tư Cẩn đã nhẹ đến mức cô bế lên dễ như trở bàn tay.

Cô đem Tư Cẩn cả người đầy máu tắm rửa sạch sẽ, mặc cho anh bộ áo sơ mi trắng mà anh thích nhất, chính cô lại mặc vào bộ áo cưới mà Tư Cẩn đã chuẩn bị rất lâu, trang điểm cho mình trở thành cô dâu thật xinh đẹp, nhưng Tư Cẩn lại không còn cơ hội nhìn thấy cô vì anh mà mặc áo cưới nữa rồi.

Cố Nguyễn ôm thân thể anh ngồi suốt đêm, nước mắt đều chảy khô, cô rốt cuộc cũng khóc không được nữa.

Cô để lại cho thư kí của Tư Cẩn một số tiền, dặn dò hắn hãy hỏa táng cô với Tư Cẩn cùng nhau.

Sau đó quyên góp hết toàn bộ số tiền còn lại, cuối cùng cô nhẹ nhàng hôn vào đôi môi lạnh lẽo tái nhợt của Tư Cẩn, uống vào rất nhiều thuốc ngủ, rồi nằm xuống bên cạnh Tư Cẩn.

Khi ý thức chậm rãi tan rã, cô mới chậm chạp gợi lên khóe môi, cô nghĩ, như vậy cũng khá tốt, sinh không cùng ngày nhưng lại chết cùng với nhau.

Sau đó tỉnh lại lần nữa đã về đến năm 17 tuổi, hết thảy mọi chuyện còn chưa diễn ra.

Cô hiện tại rất muốn gặp anh.

Hiện tại cô đang ở thành phố H, mà Tư Cẩn lại ở thành phố B xa xôi.

Thế cho nên cô mới mất nhiều năm như vậy để gặp được anh, tại thời điểm cả hai đều bi thương.

Nhưng sự việc trong nhà còn chưa giải quyết xong.

Cô biết, người hãm hại ba của cô là thư kí của ba Cố, hắn ta trộm động tay động chân vào văn kiện mà ba Cố đã kí.

Người tố cáo nặc danh chính là chú hai của cô, em trai ruột của ba cô, ông ta động tay động chân vào các tài khoản của công ty, thế cho nên khi bị kiểm tra thì chứng cứ hoàn toàn xác thực.

Chờ cô xử lý tốt những việc này, cô sẽ đi tìm anh.

Tư Cẩn của cô.

“Cố tiểu thư tỉnh rồi!” Cố Nguyễn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình thì bị giọng nói ngoài cửa làm cho hoảng sợ.

Cô nâng mắt lên, cô y tá đứng trước cửa trong tay cầm một lọ thuốc, chắc là tới tiêm dinh dưỡng cho cô.

Biểu tình của cô y tá rất bất ngờ, hướng về phía dưới lầu kêu to, sau đó chính là một trận tiếng bước chân vội vã.

Bà nội Cố và ba Cố cùng xông vào, một người trong tay cầm nến hương, một người khác cầm một lá bùa chưa cháy.

Khóe miệng Cố Nguyễn giật giật, trong lòng lại là không thể ức chế  được mềm mại.

Đây là người thân của cô, bà nội và ba sống sờ sờ trước mặt.

Bà nội Cố đi đến ôm lấy Cố Nguyễn, miệng liên tục kêu ‘ tâm can bảo bối của bà’.

Bà đau lòng mà vỗ về cái trán đang quấn băng gạc của Cố Nguyễn: “Nguyễn Nguyễn bảo bối của bà chịu khổ rồi, lần này bà nội đã nghiêm khắc trừng phạt nhà chú hai con rồi, Nguyễn Nguyễn phải nhanh chóng khỏe lại a.”

Cố Nguyễn lúc này mới nhớ ra, hiện tại cô đang chuẩn bị cho cuộc thi đấu trong trường học.

Cô tự mình đi thi cấp tỉnh, bước tiếp theo đó là thi đấu trong cả nước.

Trong nhà có đến hai người đi thi, một người là cô, một người khác là con gái của chú hai cô, cũng là chị họ của cô—— Cố Tiệp.

Cô giữ khuôn phép mà chuẩn bị thi đấu, tập luyện suốt một tháng.

Ba ngày trước, Cố Tiệp gọi cô đến cầu thang trường học, nói là có vài vấn đề về cuộc thi muốn nói với cô, kết quả cô ta lại đẩy cô từ trên cầu thang xuống.

Trên cầu thang không có camera theo dõi, không có chứng cứ chứng minh, Cố Tiệp lại luôn phủ nhận, nhưng bà nội Cố không nhiều lời mà trực tiếp bắt cô ta quỳ trước sảnh tổ tiên ba ngày.

Điều này đã trực tiếp dẫn đến sự bất mãn của gia đình chú hai và hàng loạt chuyện sau này.

Đời trước, cô bởi vì chuyện này mà từ bỏ đi cơ hội thi đấu, mà lúc này đây, đáy mắt cô xẹt qua một tia lạnh lẽo, ba ngày này, còn không biết trạng thái của ai tốt hơn đâu.

Huống hồ, chỉ cần thắng lần thi đấu này, cô sẽ có thể đến thành phố B tập huấn.

Cho nên, cuộc thi này, cô nhất định phải thắng.

Bà nội Cố nhìn sắc mặt của Cố Nguyễn biến hóa không ngừng, bà cảm thấy có điều gì đó khác lạ ở đứa cháu gái thông minh nhưng ngây thơ này của mình.

Nhưng nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của cháu gái, lại đau lòng: “Nguyễn Nguyễn, có phải khóc hay không?”

Cố Nguyễn đang suy nghĩ không biết nên nói với ba cô như thế nào về sự việc ở công ty, nên khi thấy bà nội Cố hỏi vậy, cô lập tức bắt lấy cơ hội.

Cô chớp chớp đôi mắt đỏ hoe vì khóc, nhào vào trong ngực bà nội Cố: “Bà nội, con gặp ác mộng.”

Những gì cô muốn nói quả thật là một cơn ác mộng.

Bà nội Cố vuốt ve đầu cô, thanh âm hiền từ: “Làm sao vậy? Ác mộng gì mà đem Nguyễn Nguyễn của bà dọa thành như này?”

Cố Nguyễn vừa khóc vừa nhỏ giọng nói: “Con mơ thấy chú hai động tay động chân vào các tài khoản của công ty, còn có thư kí của ba sửa lại hợp đồng, sau đó……” Cô liếc mắt một cái, nhìn vào ba Cố đang cau mày đứng ở đó, “Sau đó bọn họ còn báo cảnh sát, ba thì bị bắt lại……”

“Nguyễn Nguyễn, con đang nói bậy bạ gì đó?” Ba Cố vẫn là không nhịn được lên tiếng trách cứ.

Cố Nguyễn vốn biết, ba cô đối với người chú hai này vô cùng tín nhiệm, cô nói như vậy, ông ấy nhất định không tin tưởng.

Vậy thì cô chỉ còn cách phá hủy sự tín nhiệm này.

Cố Nguyễn co rúm lại trong lòng bà nội Cố, làm bộ mình bị dọa sợ: “Bà nội, ba hung dữ với con.”

Bà nội Cố thương cô nhất, huống chi cô chỉ vừa mới tỉnh lại.

Bà nội Cố lập tức lấy uy nghiêm của mình ra mắng ba Cố: “Nếu Nguyễn Nguyễn đã nói vậy thì con hãy đi kiểm tra đi, mặc kệ có chuyện gì hay không, làm cho Nguyễn Nguyễn an tâm là tốt.”

“Còn nữa, Nguyễn Nguyễn bị thương nhưng trong lòng vẫn nhớ đến con, con còn hung dữ với con bé? Con làm ba như thế sao?”

Trước kia ông nội Cố giáo dục ông bằng gậy, trong đó nguyên nhân ông bị đánh nhiều nhất là do không đủ kính trọng bà nội Cố, cho nên ông liền sợ hãi khi bà nội Cố lớn tiếng.

Lời nói của bà nội Cố nghiêm khắc như vậy, ông cũng không dám phản bác, rụt cổ nói: “Nguyễn Nguyễn đừng nóng giận a, ba sai rồi, ba lập tức đi kiểm tra.”

Sau đó vội vàng chạy nhanh đến công ty.

Không tra không biết, tra ra rồi mới hoàn toàn nhảy dựng, ba Cố đi qua đi lại trong văn phòng, các tài khoản và hợp đồng của công ty nằm rải rác trên bàn làm việc, bên trong là một mớ hỗn độn.

Trong lòng ông lạnh lẽo, không nghĩ tới người em trai ruột của ông sẽ làm ra loại chuyện này.

Chỉ là hiện tại trong lòng còn chứa vài phần may mắn, ông ép xuống ý niệm muốn gọi người qua nói chuyện trực tiếp.

Khuôn mặt ông âm trầm đem đồ vật trở về nhà.

Cố Nguyễn lúc đó đang ngồi ở phòng khách, bị bà nội Cố ép ăn một số đồ dinh dưỡng.

Nhìn khuôn mặt như vừa trải qua gió bão của ba Cố liền biết ba cô chắc đã tra được rồi.

Hiểu con không ai bằng mẹ.

Bà nội Cố cũng đã nhìn ra, hỏi một câu: “Tra được rồi?”

Ba Cố gật đầu, đem văn kiện trong tay đưa cho bà nội Cố.

Bà nội Cố nhìn thoáng qua, liền giận đến phát run, bà miễn cưỡng kiềm chế lại, nhỏ giọng nói với Cố Nguyễn: “Nguyễn Nguyễn, con lên lầu chơi một lát đi.”

Cố Nguyễn cũng không cưỡng ép, ba cô làm trong lĩnh vực này nhiều năm như vậy, thủ đoạn tất nhiên là lợi hại, đời trước bất quá là bởi vì cái gọi là tín nhiệm với người em trai mới rơi vào cái kết cục kia.

Lúc này ông ấy đã hiểu được âm mưu của chú hai, cũng không cần cô quá mức lo lắng.

Chỉ là, bà nội…

Cô kéo tay áo của bà nội Cố: “Bà nội, bà đừng tức giận.”

Cô sợ bà nội Cố tức giận sẽ hại thân thể, anh em tranh chấp, tổn thương nhất vẫn là người mẹ.

Bà nội Cố vỗ vỗ đầu cô: “Bà nội không giận, con mau lên lầu đi.”

Cố Nguyễn ngoan ngoãn lên lầu, chỉ là cửa phòng không có đóng chặt, cô nghe được thanh âm tức giận của bà nội Cố: “Nó làm sao dám?! Nó làm sao dám!”

Ba Cố vội trấn an bà, đem kế hoạch của mình nói ra.

Cố Nguyễn nghe xong thật sự muốn chạy xuống cho ba Cố một like, không hổ là ba Cố, nhanh như vậy đã có biện pháp.