Xuyên Về Thay Nguyệt Lão Se Duyên

Chương 83: Chương 83





Khiết Anh bên này vẫn còn chưa biết là mình đi lạc vì nàng vốn dĩ là bị mù đường lại thêm khi đi lại ngồi trong xe ngựa nên căn bản khung cảnh có điều khác lạ cũng chẳng biết.

Tiểu Mai nhìn xung quanh dường như phát
hiện ra gì đó khẽ nói: “Cảnh vật này dường như…..”
Khiết Anh nghe vậy liền quay đầu lại hỏi: “Tiểu Mai, muội sao vậy?”
Tiểu Mai nhìn nàng đáp: “Con đường này dường như khác với con đường mà chúng ta đi thì phải đó tiểu thư.”
Khiết Anh nghe vậy có chút giật mình, vội đưa mắt tìm kiếm Khiết An nhưng chẳng thấy ai ngoài bốn người mình và một rừng cây tối đen.

Khiết Anh quay lên nhìn Tử Hàn, hắn vậy mà lại không một chút lo lắng.

Đi thêm một chút thì hắn dừng ngựa lại, đỡ nàng xuống rồi đứng quan sát xung quanh xong lại thản nhiên phán một câu xanh rờn: “Dường như chúng ta lạc đường rồi, tối nay chúng ta ở đây vậy.”
Khiết Anh đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn hắn một lúc rồi nàng bước lên về phía trước ngắm xung quanh, Tiểu Mai cũng vội vàng chạy đến đỡ lấy nàng nhưng Khiết Anh vẫy tay ý bảo không cần nên cô đành lui về sau.
Tử Hàn cười khổ nói: “Mặt bổn vương không đáng tin như vậy sao?” Trình Ẩn đứng bên cạnh rất muốn nói “Mặt ngài bây giờ rất là không đáng tin có được không” nhưng y căn bản không dám nói ra a! Ai biết nhị vương gia sẽ
làm gì y chứ? Y còn phải cưới thê sinh hài tử nữa nha.

Tử Hàn phất tay cho Trình Ẩn cùng Tiểu Mai chuẩn bị nơi ngủ rồi đi theo hướng nàng vừa rời đi.

Khiết Anh bước đi xa một chút thì thấy có một con suối nhỏ, Khiết Anh vì sức khỏe còn yếu cộng thêm đi suốt một ngày nên cơ thể có chút mệt mỏi, nàng từ từ ngồi xuống ngắm dòng suối vì bầu trời đêm nên cũng hóa thành một
dải lụa đen tuyền huyền bí.

Khiết Anh ngồi im lặng thì nghe tiếng bước chân.

Nàng chầm chậm mở miệng: “Bảo Bảo, mi nói xem hoàng thượng phái ta theo để làm gì chứ? Võ công không có, bản lĩnh tra án càng không, ngoài cái tài ăn rồi ngủ thì ta còn làm gì được nữa chứ?” Nàng im lặng một chút rồi nói tiếp: “Ta biết cơ thể yếu ớt này đã gây không ít phiền phức cho An An.

Lần trước vì ta bị dọa sợ mà An An phải mất tập trung chiến đấu, nếu không nhờ có hai vị vương gia thì e ta và muội ấy được uống trà với Hắc Bạch Vô Thường luôn rồi.

Lần này vì muốn
làm anh hùng nào là đỡ cái gì ám khí rồi cú chưởng như trời giáng khiến bản thân cũng suýt được đi diện kiến tiên nhân từ đường làm cho An An và mọi người phải lo lắng không yên, còn khiến thời gian hồi kinh của mọi người chậm trễ chỉ vì ta.

Mi nói xem có phải bản thân ta vô dụng lắm không?”
Khiết Anh thở dài từ từ đứng lên vừa xoay người vừa nói: “Bảo Bảo, cho ta ôm mi một cái để……….” Câu nói nửa chừng thì im bặt, đôi mắt mở lớn nhìn cứ như là thấy quỷ vậy, hai tay giang rộng cũng quên thu lại.

Mất tầm một
lúc thì Khiết Anh mới mở miệng lắp bắp: “Nh….nhị…vương…gia? S….sao lại….”
Tử Hàn khi nãy tìm nàng thì thấy Khiết Anh đang ngồi bên bờ suối, hắn lo lắng sợ nàng bị phong hàn mà bước đến gần.

Thế nhưng nàng lại tưởng hắn là Hắc Bảo mà nói ra những suy nghĩ trong lòng.

Đến khi hắn đứng sau lưng
nàng thì đột nhiên nàng lại xoay người lại muốn ôm nhưng khi phát hiện ra hắn thì ánh mắt nàng lại kinh hãi như vậy.
Tử Hàn nhìn nàng hỏi: “Nàng có sao không?”
Khiết Anh tỉnh người nói: “Không….không sao.” Đôi tay cũng được thu về ra sau lưng.
Tử Hàn nhếch môi nói: “Sao vậy? Khi nãy còn muốn một cái ôm an ủi mà giờ lại không cần sao?”
Khiết Anh trề môi nói: “Tôi muốn ôm là Bảo Bảo, ngài là ngựa sao?” Nói rồi nàng xoay lưng về phía hắn.

Tử Hàn có chút tiếc nuối, nếu hắn là ngựa thì sẽ được nàng ôm đúng không?
Hắn bước lên đứng song song với nàng hỏi: “Vì sao lại liều mạng như vậy? Nàng có biết lúc đó chỉ cần bổn vương đỡ nàng không kịp thì cả cơ thể nàng bị va đập với bức tường phía sau là mất mạng rồi không?” Vừa nói hắn vừa cởi ngoại y ra khoác lên cho nàng.

Khiết Anh nhận lấy quay mặt sang cười cười: “Vậy dân nữ đây phải tạ ơn vương gia cứu mạng rồi nhỉ?”
Tử Hàn nghiêng qua nhìn nàng, thấp giọng nói: “Bổn vương không cần nàng tạ ơn, chỉ cần nàng đừng để bản thân bị thương nữa là được rồi!”
Khiết Anh gật nhẹ, mắt hướng về khung cảnh phía trước nói: “Chuyện đó là đương nhiên, khó khăn lắm mới mang được cái mạng nhỏ này về từ tay Hắc Bạch Vô Thường nên tôi rất là yêu quý thân thể này đó."
Tử Hàn hài lòng: “Vậy thì tốt, đại phu nói cơ thể nàng không được để bị thương nữa nếu không dù thần tiên cũng không thể cứu.”
Khiết Anh cúi đầu nói: “Lúc đó chắc mọi người lo lắng lắm, nhất là An An, chắc chắn muội ấy khóc sướt mướt luôn rồi.”
Tử Hàn ngước mắt nhìn bầu trời thấp giọng: “Đúng vậy, lúc đó ai cũng lo lắng cả.

Nàng có biết lúc nàng bất tỉnh bổn vương đã lo lắng đến thế nào không? Khi bế nàng trên tay thì gương mặt nàng đã tái nhợt, hơi thở tựa có
tựa không, cơ thể thì lạnh dần khiến bổn vương lo sợ vì nàng có thể rời đi bất cứ lúc nào.”
Khiết Anh phì cười châm chọc: “Tôi chết thì chẳng phải khỏi chướng mắt ngài sao? Ngài cũng dường như rất ghét tôi mà.”
Tử Hàn nhìn nàng, ánh mắt lóe lên chút ngạc nhiên hỏi: “Bổn vương từ khi nào là ghét nàng?”
Khiết Anh nhìn thẳng vào mắt hắn không kiêng kỵ mà nói: “Lúc trước mỗi lần ngài gặp tôi không phải luôn gây chuyện với tôi sao?”
Tử Hàn nghe vậy có chút xấu hổ, hắn nghiêng đầu tránh né ánh mắt của nàng và nói: “Lúc đó là bổn vương hiểu lầm nàng, nhưng khi nàng bất tỉnh thì hoàng tỷ đã kể hết mọi chuyện cho bổn vương nghe.

Hóa ra là nàng vì hoàng tỷ và Lâm Mặc mới như vậy.

Là bổn vương đã hiểu lầm nàng.”
Khiết Anh giật mình: “Công chúa đã kể cho ngài nghe hết rồi sao?”
Tử Hàn gật đầu: “Đúng vậy, còn chuyện của thái tử và A Tuyết thì Khiết An tiểu thư cũng nói ra luôn rồi.”
Khiết Anh hốt hoảng: “Cái gì??? Chuyện đó An An cũng kể rồi sao? Chuyện này chưa chắc chắn mà An An đã kể ra rồi, nếu lỡ ngài ấy không chịu mang sính lễ đến thì Tuyết tỷ phải làm sao đây?”
Tử Hàn ngước xuống nhìn nàng nói: “Nàng yên tâm, bổn vương sẽ thay nàng chu toàn cho A Tuyết.”

Khiết Anh nghe vậy thì có chút an tâm: “Nếu nhị vương gia đã mở miệng thì tôi an tâm rồi.”
Tử Hàn đột nhiên đưa tay vuốt ái tóc đen mềm của nàng, giọng nói có chút trầm thấp: “Khi nàng xảy ra chuyện thì bổn vương mới biết được như thế nào là sợ hãi.

Cái cảm giác ấy bổn vương không muốn phải trải qua thêm lần
nào nữa nên từ nay bổn vương sẽ bảo vệ nàng an ổn cả đời”
Khiết Anh nhìn hành động này của hắn mà có chút hoài nghi, tên này có đúng là nhị vương gia Hàn mặt lạnh không vậy? Thật khiến người khác phải sợ hãi mà.

Tử Hàn thấy vẻ mặt có chút sợ hãi cùng hoài nghi nhìn mình thì hơi cau mày hỏi: “Bổn vương làm sao mà nàng lại nhìn bổn vương với vẻ mặt như vậy?”
Khiết Anh nghiêng đầu né tránh bàn tay hắn nói: “Từ lúc tôi tỉnh lại đã thấy ngài rất lạ.

Hết quan tâm chăm sóc đến lời nói thì trở nên dịu dàng còn cử chỉ lại hết sức ôn nhu.” Khiết Anh chớp chớp mắt nhìn hắn, dè chừng hỏi: “Vương gia, ngài có bị ngã ở đâu không vậy? Sao tự nhiên lại tốt với tôi như vậy?”
Tử Hàn tuy không cười nhưng ánh mắt lại hiện lên tia vui vẻ nói: “Sau này nàng sẽ biết.

Giờ chúng ta quay về thôi, cũng đã khuya rồi khí lạnh sẽ không tốt cho nội thương của nàng đâu.” Khiết Anh gật đầu rồi cùng hắn quay trở lại nơi cũ dừng chân.