Xuyên Về Năm 80 Làm Tiểu Kiều Thê

Chương 10: 10: Đột Ngột Trở Thành Phú Bà





Khúc Mộng Mộng muốn nói Giang Vệ Dân là Giang Vệ Dân, cô ta là cô ta, Giang Vệ Dân thích làm công việc bẩn thỉu, làm công việc mệt nhọc, còn cô ta thì không thích.

Nhưng lời nói đến miệng, cô ta buộc phải nuốt xuống.Buối trưa nay cô ta mới từ trong tay của Giang Vệ Dân xin được nửa cái bánh màn thầu, nửa tháng trước thì nhờ cậu ta mua hộ lọ Tuyết Hoa cao, giờ sắp dùng hết rồi còn chưa trả lại tiền cho cậu ta nữa.Còn lần trước trước nữa...."Được rồi! Chuyện này cứ quyết định nhưa vậy đi, sau này cô thay thanh niên tri thức Giang nuôi lợn, còn đồng chí ấy thì đi thu hoạch lúa mạch"Triệu Trí Viễn nói xong câu này, chắp hai tay sau lưng bỏ đi.


Khúc Mộng Mộng chưa bao giờ phải chịu ấm ức lớn như vậy, bắt đầu khóc lóc thảm thiết hơn.Tô Hưng Hoa nhìn thấy những giọt lệ của Khúc Mộng Mộng thì tim như bị vỡ nát, nhưng công việc của bản thân hắn còn chưa làm xong, muốn an ủi thì cũng phải đợi bản thân đem công việc làm xong hết rồi tính sau.Gần lúc tan làm, đài phát thanh của đội sản xuất phát ra một loạt khẩu hiệu, đều là cỗ vũ mọi người làm việc chăm chỉ, nổ lực làm việc:"Đoàn kết một lòng, không sợ gian khổ!""Gấp rút thu hoạch, gấp rút gieo hạt, người người tranh nhau làm đồng chí tốt!""Giao nộp đầy đủ cho quốc gia, lưu lại cho tập thể, còn lại mới là của cá nhân!""...."Triệu Hương Vân ở nhà nghe một loạt khẩu hiệu của đài phát thanh, suy nghĩ về tương lai.

Giảm cân chỉ là một trong số những mục tiêu của cô ấy thôi, ở đây cô ấy muốn ăn cơm cần phải có phiếu lương thực, muốn ăn thức ăn dầu mỡ thì phải có phiếu dầu, muốn đứng vững ở thời đại này.

Không thể để cho người khác chọc cột sống, nói cô ấy chỉ dựa vào ông bố đội trưởng.

Mặc dù thực tế đúng là cô ấy dựa vào bố mình và người mẹ cực phẩm này, nhưng cuộc sống là vậy luôn có rất nhiều mặt, của người khác, thì cuối cùng cũng sẽ là của người khác, còn của mình thì cuối cùng sẽ là của mình!Trần Ngũ Nguyệt đẩy cửa phòng bước vào thì thấy, con gái mình Triệu Hương Vân hai tay chống cằm, một bộ dáng nhân sinh không còn gì phải luyến tiếc.

Bà ấy nghĩ rằng, cô ấy lại muốn đi tìm cái chết, gấp gáp chạy đến."Hương Vân, con thích cái gì? Mẹ đều đưa cho con được không? Tiền? Hay là phiếu? Hay là quần áo đẹp? Hay là ngày mai mẹ đưa con lên cục tiêu xã cắt vài thước vải tốt, mẹ may quần áo cho con nhé?"Triệu Hương Vân: "????"Trần Ngũ Nguyệt nói xong thì đột nhiên đứng dậy, một bộ dạng thần thần bí bí đi đến cạnh bức tường trong gian phòng của Triệu Hương Vân, sau đấy vặn cái núm bằng gạch, từ trong đó lấy ra một quyển sách.Đây là quyển sách phiếu lương thực bà ấy cất dấu cho Triệu Hương Vân, để sau này khi Triệu Hương Vân xuất giá thì làm của hồi môn, bên trong có đủ loại phiếu.


Đặt quyển sổ lên tay Triệu Hương Vân, nói"Con xem xem, thích tấm phiếu nào thì lấy tấm phiếu đó, nhưng không được phép nói cho bất kỳ ai, kể cả ba người anh trai của con."Triệu Hương Vân có ba người anh trai, hai người thì đã kết hôn rồi, còn một người thì đang đọc sách ở trong thành, mười ngày nửa tháng cũng không về nhà lấy một lần.Khi đại ca, nhị ca cô lấy vợ, Trần Ngũ Nguyệt cũng không lấy ra cho họ dù chỉ một đồng, có thể nói là keo kiệt nổi khắp cả đội.

Không có cách nào khác, ai bảo chồng bà ấy là đội trưởng đội sản xuất.

Có thanh danh đội trưởng đội sản xuất, thì không phải người vợ hiện tại, thì sẽ có những người khác sẽ vì thân phận mà đồng ý gả cho con trai bà ấy.Triệu Hương Vân bị kinh ngạc vì những động tác của Trần Ngũ Nguyệt.


Bà mẹ cực phẩm của cô ấy, đối xử với ai cũng đều keo kiệt, chỉ có đối với cô ấy là hào phóng.

Có điều may mắn là sau khi cô ấy đến đây thì bà ấy mới lấy ra, nếu là nguyên chủ còn, thì Triệu Hương Vân có thể thề, những tấm phiếu này cuối cũng cũng sẻ thuộc về tay Tô Hưng Hoa."Mẹ, con không cần những thứ này""Cái gì, không cần? Hương Vân có phải bởi vì không có tiền, nên con mới không cần những tấm phiếu này? Con yên tâm lát nữa mẹ lấy tiền đưa cho con, nhưng vẫn là câu nói đó, đưa cho con thì chỉ mình con được dùng, không được phép đưa cho người khác, cũng không được phép nói cho người khác!".