Xuyên Về Năm 70

Chương 79: Chương 79





Edit: Linh Lan
Thiên Thiên đã sáu tuổi, ngày mai là ngày cuối cùng cậu đi nhà trẻ, cho nên, giáo viên dắt tất cả trẻ con đi công viên chụp ảnh chung lưu niệm.
Nhìn một túi to đồ ăn vặt trong tay ba mình, Nha Nha có phần bất lực, cô giữ chặt con trai nóng lòng đòi ăn bất đắc dĩ nói: “Ba, mấy đứa trẻ đi công viên chụp ảnh chung, không phải tổ chức đại hội thể thao, ba cầm ít đồ uống là được.” Nhiều đồ ăn như vậy, làm sao con cô cầm nổi?
“Vậy sao được? Người khác đều có đồ ăn, chẳng lẽ cháu ba đứng nhìn hả? Không được, kiên quyết không được.” Tiêu Trung Thần liên tục lắc đầu, sau đó nhìn nhìn mắt cháu trai tròn xoe xem mình, ông cụ vui mừng nói, “Nếu Thiên Thiên không cầm được, ngày mai ông ngoại vác giúp con……”
“Dừng lại, ba, đây là hoạt động của trường học, không cho phụ huynh tham gia.” Thấy con trai vui vẻ gật đầu, Nha Nha vội ngăn cản.

Còn để ông ngoại vác? Nếu tất cả học sinh đều để ông ngoại cầm đồ giúp, thế đâu còn là sinh hoạt ngoại khóa của trẻ con nữa? Kiên quyết không được.
“Vậy con không thể để cháu ba không có đồ ăn chứ?” Ông ngoại rất tức giận, ai làm cháu trai ông chịu khổ, ông nổi giận với người đó.
“Ba ngài yên tâm, con đã hỏi cô giáo, mọi đứa trẻ đều chỉ mang bình nước nhỏ, không ai được mang đồ ăn, đối xử bình đẳng.” Việc này chắc chắn phải làm nền tốt, hiện tại đã khác biệt với đứa trẻ khác, về sau làm sao bây giờ?
Nhìn ánh mắt con gái nghiêm túc, Tiêu Trung Thần hầm hừ thỏa hiệp, ngày mai không cho ăn hiện tại ăn, ông cụ lôi kéo Thiên Thiên chuẩn bị đi ăn đồ ăn vặt.
“Hiện tại cũng không cho ăn.” Nha Nha lạnh mặt, cướp lấy đồ ăn vặt.
Tiểu Thiên Thiên trông thấy đồ ăn ngon đến miệng không còn, không dám nhìn mẹ, ấm ức dụi vào người ông ngoại.
“Con có quản quá rộng không? Ngày mai không cho ăn hôm nay còn không được ăn à, có phải con định ngược đãi cháu trai ba không?” Ông cụ giận dữ, con gái làm sao vậy? Hiện tại có cháu trai, con gái phải đứng sang một bên.
“Cháu trai ba do con sinh, con ngược đãi thằng bé cái gì? Sắp ăn cơm, ăn mấy thứ này còn ăn cơm được không? Cơm nước xong lại nói.” Mắt Nha Nha trợn trắng, tức giận xoay người đi.

Hiện tại chỉ số thông minh của ba cô đã hoàn toàn tương đương với Thiên Thiên.

Thằng nhóc thối kia muốn gì cũng không lên tiếng, ngầm ám chỉ ông ngoại nó, quá xấu tính.
Tiêu Trung Thần bị lời con gái nói làm nghẹn lời, ông chỉ lo đau lòng cháu trai, quên mất giờ ăn cơm.

“Ông ngoại, con sợ mẹ bởi vì mẹ là mẹ con, sao cả ông cũng sợ, ông không phải là cha của mẹ ạ? Ông lấy ra phong thái của người làm cha đi?” Thiên Thiên hận sắt không thành thép nhìn ông ngoại, cả túi đồ ăn vặt của cậu đấy, đều bị mẹ già tịch thu.
Phong thái? “Khụ khụ, Thiên Thiên, mẹ cháu nói có lý, chúng ta đi ăn cơm, ăn cơm mới là việc chính, cơm nước xong nếu mẹ cháu không cho cháu ăn, ông không để yên cho mẹ cháu đâu.” Xoa mồ hôi lạnh trên trán, Tiêu Trung Thần cảm thấy hiện tại mình đã cố gắng hết sức, trước khi có cháu trai, ông chính là người cha quốc dân, làm gì từng nói chuyện với con gái như thế?
“Aizz, được rồi, đến lúc đó xem biểu hiện của ông.” Đối với lời ông ngoại bảo đảm, Thiên Thiên không mang theo hy vọng thở dài.
Quả nhiên, ăn cơm xong, nhìn túi đồ ăn vặt trong tay co cụm lại bốn phần năm, Thiên Thiên đợi mẹ đi khuất, bực tức nhìn ông ngoại: “Ông ngoại, phong thái đâu, không phải ông không để yên cho mẹ cháu à?” Cả túi to đùng còn sót lại một tí.
“À, Thiên Thiên à, mẹ cháu nói có lý, mấy thứ này ăn nhiều không tốt, chúng ta ăn ít đồ ăn vặt sẽ tốt cho cơ thể hơn, ngày mai ông ngoại mua cho cháu quả dưa hấu to, chúng ta ăn nhiều trái cây được không?” Cẩn thận dỗ cháu trai, Tiêu Trung Thần cảm thấy mình bất đắc dĩ, con gái nói với mình một đống tác hại của đồ ăn vặt, ông không thể hại cháu trai chứ?
“Aizz, ông ngoại, ông để cháu nói gì bây giờ đây? Uổng công cháu kỳ vọng vào ông nhiều như thế, thôi, ngày mai ông nhớ mua dưa hấu cho cháu đấy, phải ngọt.” Thiên Thiên bất đắc dĩ mở cái thạch trái cây trong tay, cảm thấy ba đấng nam nhi nhà họ đều rất đáng thương, ai bảo cậu có người mẹ đanh đá chứ?
Trong một căn phòng khác, Nha Nha dựa vào ngực chồng, hớn hở nhai bim bim tôm, vừa ăn, cô không quên nhét vào miệng La Gia Tề: “Hồi nhỏ chúng ta không có mấy thứ này, không nghĩ tới hiện tại nhờ phúc của con cái, rảnh rỗi có thể ăn ngon? Ừm, bim bim tôm này ngon hơn loại lần trước.”
“Ba có mua snack khoai tây không? Anh tương đối hứng thú với món đó.” Lấy cái túi, La Gia Tề tự cầm một gói snack khoai tây, sau khi mở ra, cắn răng rắc răng rắc, không quên đút cho vợ một miếng, hai người ăn vô cùng hài hòa.
Buổi sáng hôm sau, Nha Nha chuẩn bị sẵn cho con trai bình nước nhỏ, đưa con đến cổng trường cô không ngừng dặn dò: “Thiên Thiên, lát nữa con nhớ đi cùng cô giáo, ngàn vạn lần đừng tự mình đi chơi, biết không? Có nhiều bạn nhỏ như thế, lại không phải ở nhà trẻ, nếu thật sự đi lạc, con sẽ không còn được gặp mẹ.” Đây là lần đầu tiên con trai được người khác dắt ra bên ngoài, cô thật sự không yên tâm, nhưng ngẫm lại cô không thể không buông tay, con đã lớn, chẳng lẽ cô suốt ngày kè kè bên cạnh?
“Mẹ à, mẹ yên tâm, Thiên Thiên nhất định sẽ ở cạnh cô giáo, tuyệt đối không đi lạc.” Tiểu Thiên Thiên cười tủm tỉm hôn chụt lên mặt mẹ, sau đó xoay người chạy vào lớp.

Cậu là nam tử hán nho nhỏ, phải học cách tự mình cố gắng tự lập.
Một lớp có hơn hai mươi bạn nhỏ, không quá đông, do ba giáo viên dẫn dắt, xếp hàng đi đến công viên.

Dưới sự chỉ dẫn của cô giáo, các bé tham quan phong cảnh ở công viên.
Đối mặt với các loài thực vật không quá quen thuộc, Tiểu Thiên Thiên cảm thấy rất hứng thú.

Một lúc sau, cậu xoa xoa cái bụng căng căng, giơ tay xin đi vệ sinh.
“Đi vệ sinh à?” Cô giáo trẻ nhìn Thiên Thiên, sau đó nói với tất cả học sinh, “Các bạn nhỏ, còn bạn nào muốn đi vệ sinh không? Muốn đi thì giơ tay để cô Tôn dẫn các em đi.” Biện pháp tốt nhất chính là tất cả cùng đi, bằng không ba giáo viên phân tán, thật sự không dễ quản lý.
Có mấy bạn nhỏ vừa nghe đi vệ sinh? Bất luận thật sự muốn đi hay theo phong trào, các bé đều giơ tay tỏ vẻ mình cũng góp đủ quân số.

Cứ như vậy, do cô giáo Tôn đồng dạng rất trẻ dẫn mười mấy đứa bé xếp hàng đi vệ sinh.
Mấy đứa trẻ chẳng phân biệt nam nữ, bạn đi vào WC xong đến lượt mình, rất nhanh lại xếp thành hàng, đợi giáo viên dẫn mình quay về, duy độc Tiểu Thiên Thiên, cậu còn ngồi xổm ở trong WC.
“Tiểu Thiên, bao lâu nữa con mới xong?” Cô Tôn hơi sốt ruột, nhiều đứa trẻ như thế, trong lòng một giáo viên trẻ mới đi dạy như cô thật sự không chắc chắn.
“Cô giáo, bụng con rất đau, có lẽ con phải ngồi một lúc nữa.” Tiểu Thiên bất đắc dĩ, cậu không biết vì sao bụng mình đau như thế? Cậu cảm thấy giờ phút này mình không đòi đi tìm mẹ đã là một đứa bé kiên cường.
Nhìn mấy đứa trẻ bắt đầu chạy khắp nơi, cô Tôn bàn với Tiểu Thiên: “Tiểu Thiên, con cứ ngồi trong đây nhé, cô đưa các bạn quay về, sau đó lập tức về đón con, có được không?” Tiểu Thiên là đứa bé nghe lời, chuyện đã đồng ý cậu sẽ làm được.
“Vâng ạ.” Thiên Thiên ngồi trong WC tiếp tục xoa bụng, bụng nhỏ thật sự đau quá.
“Nếu đi vệ sinh xong con nhớ đứng chờ cô, đừng chạy nhé.” Căn dặn hết lời, cô Tôn dẫn một hàng dài đứa bé đi về.

Cô muốn mấy đứa trẻ đi nhanh hơn, nhưng những cô cậu nhóc này không nghe lời, trong chốc lát chạy đến bên này, trong chốc lát chạy đến bên kia, khi quay về tập hợp với cả lớp đã là chuyện rất lâu sau.
Lại nói đến Tiểu Thiên Thiên, cậu nhăn mày, dùng sức, lại dùng lực…… Hô, cuối cùng thoải mái.

Cầm giấy trước đó cô giáo đưa cho, cậu lau lau cái mông, sau đó đứng dậy kéo quần.
“Chú ơi, chúng ta đều là nam sinh, chú nhìn cái gì thế?” Tiểu Thiên bé nhỏ, đứng lên một hồi lâu mới kéo xong quần.

Mặc dù cậu chăm chú kéo quần nhưng vẫn phát hiện ở gần đó có một người đàn ông luôn nhìn cậu.

Cùng là nam sinh, cái cậu có chú ta cũng có, có gì tò mò mà nhìn?
“Ha ha, chú thấy cháu đáng yêu mà, anh bạn nhỏ, cháu tên gì? Hôm nay cháu đi cùng cô giáo đến à?” Trần Quảng Lợi rất hưng phấn, ban nãy ở bên ngoài hắn đã trông thấy đứa bé này.
Thân phận đứa bé này không đơn giản, ba nó là tổng giám đốc xí nghiệp Gia Thần, mẹ nó là con gái nhà họ Tiêu, mấy năm nay quy mô công ty Gia Thần càng lúc càng lớn, nghĩ đã biết trong nhà nó có bao nhiêu tiền, nếu hắn bắt được cậu vàng này…… Ha ha, nghĩ đến tương lai tốt đẹp, Trần Quảng Lợi phấn khích đến độ quên hết tất cả.

Thật đáng yêu? Thiên Thiên nhíu mày: “Chú à, cháu là nam sinh, đáng yêu là từ hình dung bé gái.” Cậu cảm thấy mình không có tiếng nói chung với chú này, WC hôi mù, cậu nên ra ngoài chờ cô giáo.
“A a, đừng đi, anh bạn nhỏ à, chú dẫn cháu đến chỗ này chơi rất vui, công viên này làm gì có nơi nào chơi vui chứ, cô giáo không biết, chú dẫn cháu đi chơi?” Trần Quảng Lợi cảm thấy trẻ con ở tầm tuổi này dễ lừa nhất, lừa thằng nhóc không khóc không nháo ra bên ngoài, gọi một chiếc xe là xong việc.
Tiểu Thiên Thiên hiện tại có thể xác định, cậu gặp phải bọn buôn người trong truyền thuyết, cha mẹ và ông ngoại nói cho cậu rất nhiều trường hợp kẻ buôn người bắt cóc trẻ con, bình thường nhất cũng không có hàm lượng kỹ thuật nhất chính là loại trước mắt này.
Mẹ già đã cố ý dặn dò, gặp phải loại người này phải chạy đến chỗ đông người, sau đó kêu cứu mạng.

Nhưng cậu cảm thấy phương pháp này quá mất mặt, cho nên, cậu chuẩn bị dùng phương pháp của ba.
“A, chú à, đằng sau chú là cái gì?” Tiểu Thiên ngạc nhiên mở to hai mắt, nhìn phía sau Trần Quảng Lợi.
Trần Quảng Lợi vừa quay đầu lại, định nói gì đã cảm thấy dưới chân không còn cảm giác, ngã rất mạnh xuống đất……
“Thiên Thiên, con có sao không? Cô giáo đến đón con.” Cô Tôn đưa các học sinh quay về, vội chạy chậm đến đây, rất sợ thực sự xảy ra chuyện, cô có bán mình cũng không thể gánh vác nổi trách nhiệm này.

Cô thầm quyết định, lần sau không bao giờ đưa bọn trẻ ra ngoại thành chơi, quá đau khổ.
“Cô à, con vẫn ổn.” Tiểu Thiên cười hì hì chạy ra ngoài, nháy mắt quên người vừa xong ra sau đầu.

Đến cùng cậu đã chơi chán trong không gian của mình, hiện tại cậu tò mò về thế giới hiện thực, năm ngoái cậu mới được phép ra ngoài, nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ.
Lại nói đến Trần Quảng Lợi, lần này hắn ngã rất mạnh, sau một lúc lâu, choáng váng đứng lên.

Ngẩng đầu nhìn, hả, đây là nơi nào? Trước mặt là một dòng suối nhỏ, nơi xa còn có rừng cây? Công viên có mấy thứ này à?
Không đúng, hắn ở trong WC định bắt cóc thằng nhóc kia, sau đó nó nói đằng sau mình có cái gì? Nhưng chỉ chớp mắt sau hắn đã tới đây, chẳng lẽ?
Hắn đứng lên, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, phấn khích vì ý tưởng trong lòng, chẳng lẽ hắn xuyên qua?
Ông trời ạ, nghĩ đến các tiền bối xuyên qua trong tiểu thuyết, Trần Quảng Lợi tức khắc eo không mỏi, chân không đau, toàn thân đều có lực lực, hắn cất bước chuẩn bị cho chặng đường tranh bá thiên hạ đầu tiên của mình.
Nhưng đi mãi đến cuối cùng chân mềm nhũn, hắn cũng chưa thấy nửa bóng người.

Bất đắc dĩ nhìn vầng thái dương trên bầu trời, nó còn treo ở độ cao cũ, nhưng bụng hắn đã không chịu nổi, chạy đến bên dòng suối nhỏ uống miếng nước, bắt đầu nghĩ đến lộ trình sau này……

Cứ như vậy, đồng chí Trần Quảng Lợi bắt đầu cuộc sống nơi hoang dã, từ lúc bắt đầu ăn quả dại, ở nhà cỏ, sau đó dựng nhà, trồng loại cây thích hợp cho mình ăn, dù sao cuộc sống tạm coi như thú vị, rốt cuộc không có ai, hắn chỉ có thể tự mình tiêu khiển……
Một ngày của bốn tháng sau, Thiên Thiên nắm tay mẹ, lại đi đến công viên này.

Cậu đột nhiên nghĩ đến, hình như trong không gian của mình còn nhốt một người? Nhìn xem mẹ ở bên cạnh, cậu quyết định tiếp tục giấu giếm chân tướng, ai bảo lúc trước về nhà cậu đã quên mất chuyện này? Thời điểm rời khỏi công viên, cậu quay đầu lại nhìn nhìn hòn núi giả cách đó không xa.
Bùm, Trần Quảng Lợi đang bắt cá trống rỗng rơi ra ngoài……
“A —— có lưu manh.” Đã tháng 10, đột nhiên xuất hiện một người đàn ông cởi trần, mặc một cái quần cộc, không phải lưu manh là cái gì?
Bị không khí lạnh như băng kích thích, Trần Quảng Lợi lập tức bừng tỉnh chính mình ở đâu, bất chấp kêu lạnh, hắn gào khóc, mẹ nó, đã bao lâu? Cuối cùng hắn đã quay về.
Thấy nhân viên làm việc ở công viên xông tới, hắn kích động giải thích: “Tôi không phải lưu manh, tôi nói cho các người, tôi xuyên qua, tôi đã xuyên rất nhiều năm, giờ đã quay về……” Nơi đó không có ban đêm, thái dương luôn ở một chỗ, hắn chỉ cảm thấy sống một ngày bằng một năm, một lát đã đói, hoàn toàn không có thời gian khái niệm.

Có thể không đói bụng sao? Mỗi bữa ăn tí ti rau dại, nào đủ cho một người trưởng thành như hắn ăn?
Nhân viên công tác thấy hắn râu ria xồm xàm, đầu tóc bù xù thì chau mày, tìm một cái áo bông lớn phủ thêm cho hắn, quay đầu gọi 110 đưa người đến đồn cảnh sát.
Nghe nói, có một người xem tiểu thuyết tẩu hỏa nhập ma vào bệnh viện tâm thần.

Anh ta luôn nói chính mình xuyên qua, mặc dù đúng là con người này mất tích bốn tháng, nhưng mọi người hoài nghi hắn bị phần tử khủng bố bắt cóc, cho nên tinh thần có chút thác loạn.

Chàng trai đáng thương, bác sĩ sẽ trợ giúp anh, chắc chắn sẽ khiến anh một lần nữa trở lại vòng tay ôm ấp của nhân dân.
Về phần Tiểu Thiên Thiên, cậu đã sớm vứt con người râu ria này ra sau đầu.

Bây giờ cậu sắp trở thành một học sinh tiểu học, sau này trách nhiệm học tập trọng đại.

Vì tương lai tốt đẹp, cậu quyết định phải phấn đấu vùi đầu vào biển cả tri thức, trường tiểu học thân yêu, tôi tới rồi……