Xuyên Về Năm 70

Chương 53: Chương 53





“Mẹ, Gia Thành, làm sao vậy? Sao mọi người đều đứng ở cửa?” Con dâu Triệu Thúy Anh nhận được điện thoại của mẹ chồng, dẫn con gái đến ăn cơm.

Kết quả vừa tới cửa, cô chỉ thấy cưa lớn rộng mở, vào nhà xem, chồng cô và mẹ chồng đều đỏ mắt nhìn bố chồng, chuyện gì xảy ra vậy? Nhà chồng cô là gia đình hài hòa nhất mà cô từng gặp qua, chồng cô hiếu thuận, bố chồng mẹ chồng khai sáng, cô gả đến đây nhiều năm như vậy, chưa từng xảy ra chuyện tương tự thế này.
“Ba ba, ông nội mắng ba ba à? Không khóc không khóc, có sai thì ba cứ nhận sai với ông nội là được, ông nội sẽ tha thứ cho ba ba.” La Đình Đình đi đến bên cạnh La Gia Thành, ngửa đầu ngây thơ nhìn cha bé.

Mỗi lần cô bé phạm sai lầm, chỉ cần thừa nhận sai lầm ba ba đều tha thứ cho bé, ông nội tốt như vậy, cũng sẽ tha thứ cho ba ba.
Tha thứ? La Gia Thành nhìn con gái bé bỏng trước mắt, nước mắt lại rơi xuống.

Con gái anh năm nay bảy tuổi, ở nhà không cần làm gì hết, năm đó Gia Tề còn chưa lớn bằng Đình Đình, thằng bé vượt qua như thế nào? Tha thứ, làm sao anh tha thứ được? Chẳng những không thể tha thứ cho cha dượng, anh cũng không thể tha thứ cho chính mình, Gia Tề thì sao, thằng bé có thể tha thứ cho anh không? Đây là việc nhận sai thì có thể giải quyết à?
“Gia Thành, làm sao vậy anh?” Triệu Thúy Anh thật sự hoảng, chồng cô khóc ư?
La Gia Thành nhắm mắt lắc lắc đầu, vuốt đầu con gái, giọng khàn khàn nói: “Chúng ta về nhà, về nhà.” Nhiều năm như vậy anh suýt nữa đã quên, đây không phải nhà của anh.
“Gia Thành?” Nhìn chồng cô không nói gì dẫn con gái đi ra ngoài, Tiểu Anh nhìn về phía mẹ chồng yên lặng khóc bên cạnh, “Mẹ, mẹ làm sao vậy? Là Gia Thành chọc mẹ và ba tức giận à? Có cái gì sai thì con sẽ nói anh ấy, hai ông bà đừng nóng giận chắn chắn không phải anh ấy cố ý.” Tuy rằng cảm thấy chồng cô là người con cực kì hiếu thuận, nhưng mẹ chồng cũng khóc, bố chồng cũng đỏ mắt không nhịn được hút thuốc, cô chỉ có thể an ủi cha mẹ chồng trước.
Vương Tú Liên vỗ vỗ con dâu đang lo lắng, nghẹn ngào nói: “Gia Thành con đợi chút, mẹ đi cùng con.” Làm sao bà có thể ở lại căn nhà này nữa? Bà cũng không biết mình còn mặt mũi nào gặp cậu con trai út đây?
“Mẹ?” Lúc này Triệu Thúy Anh thật sự sợ hãi, hóa ra không phải chồng cô cãi nhau với bố mẹ chồng, là mâu thuẫn gia đình bùng nổ? Trời ạ, chuyện gì xảy ra vậy?
Diệp Trường Hưng nhìn chằm chằm vợ mình, quên cả dụi tàn thuốc trong tay, song ông không nói gì, bởi vì ông không biết mình còn có thể nói cái gì, chuyện lúc trước quả thật ông sai lầm rồi.
Vương Tú Liên lau nước mắt vào nhà thu thập vài bộ quần áo, không nhìn chồng bà lấy một lần, xoay người đi cùng con trai đứng đợi ngoài cửa.
“Ba, chuyện gì thế? Ba thực sự để mẹ đi cùng bọn con à?” Triệu Thúy Anh quen biết bố chồng từ nhỏ, tự nhiên cảm tình rất sâu đậm, lúc này thấy mẹ chồng đi rồi mà bố chồng không có tiếng? Cô bèn nóng nảy, nếu bình thường, mẹ chồng đi nhà cô ở bao lâu cô cũng không có ý kiến, nhưng hiện tại đang cãi nhau, mẹ cứ thế đi luôn thì làm sao bây giơ?
“Tiểu Anh, con chăm sóc mẹ thật tốt, đúng rồi, trong ngăn kia có thuốc của mẹ con, con cầm đi cho bà ấy, trái tim bà ấy không tốt, buổi tối đừng quên nhắc mẹ con uống thuốc.” Dặn dò xong câu này, rốt cuộc Diệp Trường Hưng không nói nên lời nữa.

Ngôi nhà ban nãy còn ấm ấp, hiện tại trống trơn, chẳng còn gì cả.
Triệu Thúy Anh gặp tình hình này không còn cách nào nữa, cầm theo thuốc của mẹ chồng, xoay người đuổi theo chồng cô.

“Mẹ, mẹ đi đâu vậy? Mẹ đừng đi, mẹ về nhà với con đi, không phải ba cố ý, chắc chắn không phải ba cố ý, con đi hỏi ba, con trở về hỏi ba.” Trên đường về, Diệp Uyển Oánh cuối cùng đã hiểu, ba cô phạm phải sai lầm nghiêm trọng cỡ nào.

Mỗi lần sinh nhật anh Hai, mẹ cô đều lén lút rơi nước mắt.

Tuy rằng cô không có tình cảm với người anh trai này, hai người vẫn là cùng mẹ khác cha, nhưng nếu đổi thành đại ca cô có thể cảm nhận được, nếu người lúc trước bị vứt bỏ là đại ca, trong lòng cô sẽ đau lòng cỡ nào.

Nhưng cho dù sai lầm lớn cỡ nào, cô cũng không muốn mình đánh mất gia đình hạnh phúc?
“Uyển Oánh, ba đứa các con đều do là mẹ sinh ra, mẹ đau cả ba đứa, nhưng mà con và đại ca con đều sống bên cạnh mẹ, mặc kệ cuộc sống như thế nào, các con đều có mẹ, có người dựa vào, nhưng mà anh Hai con, mẹ thật sự không còn mặt mũi gặp nó.

Con cũng đã lớn, tự chăm sóc mình thật tốt đi.” Nói xong, Vương Tú Liên xoay người vào xe con trai, ôm lấy cháu gái nhỏ, không nhìn con gái không ngừng khuyên bên ngoài xe nữa.
Lưu Nhược Tuyên và Diệp Uyển Oánh khuyên can vô dụng, cứ như vậy nhìn mẹ mình đi theo anh trai, hai người không nói gì, có phải cái nhà này tan nát rồi hay không?
—— tôi là đường ranh giới ——
Lúc này tâm tình La Gia Tề khỏi cần nghĩ cũng biết là hỏng bét.

Nha Nha đau lòng anh trai, làm bốn món ăn ngon, còn thuận tiện cầm bình rượu, chuẩn bị để anh cô mượn rượu tiêu sầu.
Vốn dĩ tâm trạng La Gia Tề khá tệ, nhưng nhìn Nha Nha lấy rượu ra, anh lại không nhịn được nở nụ cười: “Nha Nha, em xác định em muốn mượn rượu tiêu sầu với anh trai à?” Với tửu lượng một ly rượu nho kia, rượu đế này không biết cô có thể uống mấy ngụm?
“À, em thấy anh cần mượn rượu tiêu sầu, chờ anh uống say, cũng nên có người thu dọn bát đũa chứ.” Vô tội nhìn anh trai, Nha Nha tự giác sửa miệng.
La Gia Tề cười, bưng lên chén rượu mà em gái rót đầy cho mình uống một ngụm, Nha Nha hiếm khi cho anh uống rượu đế ở nhà, là nhờ những người đó, thật sự không biết nên vui hay buồn.
Nhìn anh trai uống hết ngụm này đến ngụm khác, Nha Nha tò mò, chẳng lẽ rượu đế này không nặng lắm? Mặt anh trai chưa đỏ kìa?
Cô vụng trộm cầm lấy bình rượu, ôm miệng bình nhấp một ngụm, ừm, hơi cay, có điều vẫn uống được, hết cay rồi là vị hơi ngọt.
La Gia Tề giơ tay đi lấy bình rượu, đã thấy em gái bảo bối của anh còn đang uống, anh cuống quít đoạt lấy bình rượu lắc lắc: “Nha Nha, em uống bao nhiêu?” Con bé không sao chứ?

“Hì hì, anh, không uống mấy ngụm, em chỉ nếm thử, chỉ nếm thử…” Nha Nha cười tủm tỉm an ủi anh trai, trên mặt mang theo sự thỏa mãn như con mèo được ăn no.
Làm anh trai bất đắc dĩ cười, con bé lại say rồi.
Cuối cùng mượn rượu tiêu sầu lấy việc Nha Nha uống nhiều mà chấm dứt, người chuẩn bị thu dọn bát đũa thì ngủ khò khò, người nên tiêu sầu thì ở trong phòng bếp dọn dọn rửa rửa.

Thật ra anh cũng nghĩ thông suốt, vì hai người này anh đã thương tâm bao năm qua, hiện tại nên thương tâm là bọn họ, mình khổ sở cái gì? Bây giờ công ty của anh phát triển tốt, tiền mặt trong két rất nhiều, chờ Nha Nha tốt nghiệp, hai người sẽ là một gia đình nhỏ, sinh vài đứa con, rất hạnh phúc, thương tâm vì bọn họ có đáng không? Ừm, không nghĩ nữa.
Ngày hôm sau, Lưu Nhược Tuyên với đôi mắt biến thành màu đen trông thấy La Gia Tề mặt mày hớn hở.

Trong lòng cô thầm than, là đối phương quá mức mạnh mẽ hay người nhà mình quá mức yếu ớt chứ? Nhà cậu bởi vì anh mà nháo long trời lở đất, vị này lại như không có việc gì?
Cô đang định nói chuyện ở nhà, đã thấy La Gia Tề cười hỏi cô: “Quản lý Lưu, có việc?”, anh gọi là quản lí tức là nói cho cô, ngoại trừ chuyện công việc thì không nên nói nữa.
“Không có việc gì.” Khó khăn nặn ra nụ cười, cô còn có thể nói gì đây?
“Không có việc gì là tốt rồi, tôi đi làm việc, ngày hôm qua bỏ bê công việc một ngày, nếu không làm việc, Đại Lực sẽ giận dữ trách móc nữa.”
Nhìn đối phương cười tủm tỉm nói đến đây, mặt mày Lưu Nhược Tuyên ủ dột, ô ô, cô cũng bỏ bê công việc, cô cũng không làm việc đàng hoàng.

Ông chủ, anh xác định những lời này đang nói anh à?
Gặp đối phương đi rồi, La Gia Tề cười lạnh lùng, chuyện nhà bọn họ liên quan đếch gì đến mình? Nháo ngất trời thì đã sao? Anh biết đối phương sẽ không bỏ mặc như vậy, xem tình hình còn tìm đến anh, muốn anh nhận lại họ.

Nhưng anh sẽ không nhận họ đâu, nhiều năm như vậy không xuất hiện, bây giờ mới nghĩ đến đền bù lại thân tình? Quá muộn.

Trong cuộc đời của anh đã có người để bù đắp khoảng trống, không cần bọn họ.
La Gia Thành không xuất hiện ngay ngày hôm sau giống như trong tưởng tượng của anh, bởi vì anh muốn đi tìm hiểu quá trình trưởng thành của em trai, tuy rằng hiện tại mới hiểu biết thì hơi muộn, nhưng còn tốt hơn không làm gì hết.


Từ nhỏ tính cách Gia Tề đã quật cường, lần này muốn nhận lại em trai, chắc chắn sẽ không đơn giản, anh đã làm tốt chuẩn bị trường kỳ kháng chiến, chỉ cần em trai còn sống thì đã tốt lắm rồi.
Vương Tú Liên muốn gặp con đều mức phát điên, La Gia Thành lái xe cùng với mẹ mình chờ ở cửa công ty Gia Thần, để bà lén lút trông thấy Gia Tề đã trưởng thành.

Anh lại tìm người lén chút một số ảnh để bà ngắm ở nhà, rồi sau đó anh xin phép ở đơn vị, rốt cục bước trên lộ trình về nhà.
Thôn Ngũ Liễu, anh không có ấn tượng sâu sắc với nơi này, dù sao lúc ấy anh còn nhỏ, nhưng mà người trong thôn có vẻ khá quen thuộc với anh.
“La Gia Thành? Cậu là anh trai của Gia Tề, cháu trai lớn của ông La?” Người trong thôn bị anh ngăn lại để hỏi tin tức, giọng điệu rất ngạc nhiên.
“Chú à, không ngờ chú còn nhớ rõ cháu? Bao năm qua chưa quay về, trong thôn biến hóa quá lớn, cháu không tìm thấy nhà cháu ở đâu.” Anh muốn về nhà nhìn một lần, song đổi tới đổi lui không tìm thấy hướng đi, nơi này hoàn toàn không giống với trong trí nhớ của anh.
“Ồ, ăn mặc bảnh quá nhỉ, chứng tỏ sống không tệ đâu?” Người đàn ông kia nhìn cách mặc của La Gia Thành từ trên xuống dưới, rồi sau đó dường như bừng tỉnh nói, “À, cậu bảo làm sao tôi còn nhớ rõ cậu? Ha ha, người trong thôn này ai chẳng biết nói cậu, cậu đi ra ngoài đầu thôn xem đi, bia mộ Gia Tề làm cho cậu thật to đẹp, cậu đi xem đi, đi xem thử xem.” Nói xong, ông chú kia vỗ vỗ mông đi rồi.
Còn nhiều năm không trở về? Tôi nhổ vào, ăn mặc có vẻ giống con người đấy, cũng không biết trước đây em trai cậu ta sống thế nào? Còn đi tìm nhà? Thôn bọn họ thôn không có người vong ân phụ nghĩa như vậy.
Người trong thôn có ấn tượng khá tốt với La Gia Tề, càng đừng nhắc đến sau khi La Gia Tề phát đạt còn trải lại xi măng con đường bùn đất trong thôn.

Tuy nói thôn bọn họ nhỏ, sửa con đường không đáng bao nhiêu tiền, nhưng đây là một loại thái độ, thuyết minh La Gia Tề không quên nguồn cội, so sánh lại, ai nhìn thấy La Gia Thành ngoài miệng không nói, trong lòng đều vô cùng khinh thường.
Sờ sờ cái mũi, anh bị người ta ghét sao? Tự giễu cười, La Gia Thành đứng dậy đi ra ngoài thôn…
Mấy ngày nay, ngày tháng của La Gia Thành vô cùng không tốt, ai trông thấy anh đều nói cho anh lúc trước Gia Tề sống không dễ dàng ra sao.

Một đứa bé nho nhỏ suýt nữa chết cóng, nếu không có bà nội nhà họ Đoàn cứu cậu, mấy chục năm trước người đã không còn.

Kết quả đứa nhỏ kia có tình có nghĩa, bà nội nhà họ Đoàn không còn, cậu còn nuôi dưỡng cháu gái của bà cụ… Đứt quãng, nhiều vô số, tổng hợp lại, anh rốt cục biết lúc trước em trai mình sống ra sao.
Mỗi ngày đi tảo mộ trước mộ phần, đừng nói người trong thôn, anh đều cảm thấy cái bia mộ hoành tráng kia châm chọc cỡ nào.

Xem xem anh em trai thật tốt với anh? Nhất định bia mộ này tốn không ít tâm sức, làm sao thằng bé ngờ được anh trai mình không chết?
Ở thôn Ngũ Liễu năm ngày, ở trong ánh mắt hèn mọn của mọi người anh rời đi, tuy rằng con đường này bị rất nhiều trào phúng, anh đã có càng nhiều hiểu biết về cuộc sống của em trai.


Mong muốn nhận lại em trai cũng có chút rõ ràng, anh biết, điểm mấu chốt, nằm ở trên người Nha Nha, sống nương tựa lẫn nhau với Gia Tề.
Tuy rằng cảm thấy Nha Nha xuất hiện gia tăng gánh nặng cho em trai, nhưng anh không thừa nhận cũng không được.

Nếu không có áp lực từ Nha Nha, khả năng cũng không có Gia Tề hôm nay, bởi vì có trách nhiệm mới có động lực, càng bởi vì có cô nhóc kia, mới bù đắp nội tâm trống rỗng của Gia Tề, cho nên anh vẫn rất cảm kích Nha Nha.
Trở về kể cho mẹ một số chuyện, lại khiến Vương Tú Liên khóc ròng, cuối cùng mọi người nghĩ kế, cần làm tốt quan hệ với Nha Nha, mới có thể làm cho Gia Tề đổi mới nhận thức với bọn họ.
Cứ như vậy, vừa mới khai giảng, khi tan học, Nha Nha bị La Gia Thành chặn lại.
“Nha Nha, anh có thể nói chuyện với em không?” Mấy ngày nay ở trong thôn nghe được đều là Nha Nha, La Gia Thành cũng không tự giác được gọi là Nha Nha.
“Dường như chúng ta không có gì cần nói.” Biểu cảm Nha Nha bình thản từ chối.

Không ngờ đối phương đi tìm mình trước? Không hổ là người anh có cùng huyết thống với anh trai, quả nhiên IQ cao.
“Như thế nào không có? Em kêu Gia Tề một tiếng anh, thì là em gái của anh, hơn nữa bằng quan hệ của hai người, sau này chúng ta chính là người một nhà, cùng nhau ăn một bữa cơm vẫn là có thể.” Trên mặt La Gia Thành mang cười, hoàn toàn không thèm để ý đối phương cự tuyệt.
“Anh tôi còn chưa nhận lại các người đâu.” Hơn nữa xem ra anh cũng không chuẩn bị nhận thức, gọi thân mật như vậy làm cái gì? Nha Nha không có gì ấn tượng tốt đối với người anh cả của anh trai, cho dù lấy cớ nhiều cỡ nào, đều không che giấu được sai lầm đã qua.

Tuy rằng không có La Gia Tề có lẽ mình sẽ rất thảm, nhưng cô càng hy vọng anh trai hạnh phúc.
La Gia Thành cười đau khổ, cô nhóc này thật sắc bén, rốt cuộc là ai nói cô bé rất dịu dàng hiểu lòng người?
“Nếu không có chuyện, tôi muốn về nhà.” Nói xong, Nha Nha xoay người bước đi.

Học kỳ này cô đã bắt đầu học ngoại trú, chủ yếu là cảm xúc của anh trai khiến cô lo lắng, dù sao cũng không xa, vẫn là về nhà thì tốt hơn.
“Nha Nha, Gia Tề không muốn gặp anh, nhưng em xác định nó không muốn biết cha bọn anh chết như thế nào à? Bây giờ mộ thật sự của cha anh ở đâu?” Không có biện pháp, La Gia Thành đành giở trò.

Mặc dù thôn Ngũ Liễu có mộ, nhưng đều là rỗng không, giống như mộ của Gia Tề và ông nội ở tỉnh B, bên trong đều là giả, buồn cười anh không biết đem tro cốt của ai làm như thân nhân, tế bái suốt bao năm qua?
Nha Nha dừng bước, quay đầu nhìn về phía La Gia Thành, có chút không cam lòng nói: “Anh thắng.”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: o(n_n)o~