Xuyên Về Năm 70

Chương 47: Chương 47





Nghe được bạn tốt mời, đương nhiên Trịnh Giai Giai gật đầu, trong số những người này chỉ có mình cô là không hề suy nghĩ, chỉ vui vẻ vì được đi chơi.
Mọi người hẹn nhau thời gian ngày mai, nhìn theo hai anh em La Gia Tề về trước.

Ngày mai quả là ngày khiến người ta chờ mong.
Ngày hôm sau, Chu Lang dậy gội đầu rửa mặt từ sớm, cậu lấy sẵn hai bộ quần áo đẹp ra xem, rốt cục chọn một bộ thuận mắt hơn để mặc trên người.
“Bạn học à, cậu chuẩn bị gặp nhạc phụ tương lai hả?” Một nam sinh cùng phòng ngủ ghé vào trên giường, cười nhìn cậu đi qua đi lại trên mặt đất.
“Phi, cái gì nhạc phụ tương lai? Bát tự còn chưa so sánh nữa, lần đầu tiên đến nhà người ta chẳng lẽ mình không thể ăn mặc sạch sẽ? Lôi thôi lếch thếch thì không lễ phép?” Với bạn bè xung quanh, cậu không hề che dấu mình có tình cảm tốt dành cho Nha Nha, như vậy mới là tuyên thệ chủ quyền, để cho những bạn có ý tứ với Nha Nha phải suy nghĩ lại.

Không bằng cậu ấy à, vui lòng đứng sang một bên.
“Ha ha, được rồi.

Đúng rồi, chỗ mình có kem dưỡng hoa tử lan la (1), cậu có muốn bôi một ít không?” Bạn thân cậu rất hào phóng, anh chàng cống hiến kem dưỡng da của mình ra cho bạn.
(1) Hoa tử lan la: tên khoa học: Matthiola incana.

Có xuất xứ từ Brazil, hoa tử la lan còn có rất nhiều tên gọi khác như hoa chuông, hoa tình yêu, hoa xiêm, hoa phú quý, mõm chó biển, đại nham đồng… Với những cánh mỏng, mượt mà, màu sắc rực rỡ, tử la lan được rất nhiều gia đình Việt ưa chuộng, thích hợp trồng trong chậu hoặc bồn để làm cảnh.
Nhìn kem bôi mặt trong tay, Chu Lang do dự một chút, nghĩ đến La Gia Tề ăn mặc gọn gàng, cậu lắc lắc đầu: “Không được, cậu ấy cũng không bôi gì hết, mình không bôi thì hơn.” Vạn nhất nhà họ không quen nhìn mất thứ này? Chẳng phải mình mất nhiều hơn được à?
Nhìn Chu đại lớp trưởng giống như bước vào trường thi, vài người trong phòng đều không nhịn được cười, Chu Lang mặc kệ đám bạn cười hay không.

Nếu hôm nay hình tượng mình tốt, có khả năng tương lai không lâu sau Tiêu Tư Thần sẽ là bạn gái mình, đây chính là chuyện lớn cả đời, mấy kẻ không ăn được nho thì thấy nho còn xanh kia, cứ kệ bọn họ cười.
Lại ngắm nghía bản thân trong gương, Chu Lang vừa lòng gật gật đầu, xoay người vẫy tay với các bạn trong phòng: “Các đồng chí, đợi mình ca khúc khải hoàn quay về nhé.” Sau đó cậu mở cửa rồi đi ra ngoài.
Đến trường học cửa đợi một lúc, cậu thấy Trịnh Giai Giai và Tần Giai Tuệ đi tới từ xa.
Hôm nay Tần Giai Tuệ cũng tốn tâm tư ăn mặc, cô mặc một chiếc áo in chữ mới mua.

Nhìn hai người bên cạnh chải chuốt, Trịnh Giai Giai cúi đầu xem xét quần áo trên người mình, có phần phiền não, không phải đến nhà Tư Thần chơi à? Hai người có cần ăn mặc đến mức ấy không?
Chưa nói được mấy câu, một chiếc Volkswagen Jetta dừng bên cạnh ba người.


Một người hơn hai mươi tuổi mặc vest bước xuống, cười nhìn bọn họ hỏi: “Xin hỏi các bạn là bạn học của Tiêu Tư Thần đúng không?”
“Đúng vậy, ngài là?” Không phải từng hẹn anh trai cậu ấy tới đón à?
“Chào các bạn, tôi là đồng nghiệp của anh trai Tư Thần – Vu Đại Lực, bây giờ tôi có thời gian, cho nên được cậu ấy nhờ đến đón các bạn.

Nếu không còn việc gì, chúng ta đi nhé?” Trên mặt Vu Đại Lực mỉm cười, trong lòng rơi lệ đầy mặt, công tác của họ vốn không có ngày nghỉ cụ thể.

Giờ hay rồi, La Gia Tề trọng sắc khinh bạn, vì cuối tuần có nhiều thời gian ở cùng Nha Nha, cậu ta bóc lột anh hoàn toàn, đến việc đón người cũng bắt anh đi, sao số anh đáng thương vậy?
Tuy rằng không biết vì sao không phải anh trai Tiêu Tư Thần? Nhưng nghe đối phương nói, anh ấy có thời gian, vậy có thể anh trai Tiêu Tư Thần bận, ba người liếc lẫn nhau, lên xe \.
Thấy đối phương mở cửa xe, mấy người mới chú ý tới chiếc xe trước mắt, Trịnh Giai Giai không nghiên cứu gì về xe, tùy tiện leo lên, Tần Giai Tuệ và Chu Lang thấy thế cũng làm theo.
Xe từ từ lăn bánh sau đó nhanh chóng lao đi, thấy Chu Lang bên cạnh mình không ngừng ngắm nghía xe, trong mắt có tò mò và kích động, Vu Đại Lực cười nói: “Thích xe hơi à?”
Chu Lang có phần xấu hổ gật gật đầu: “Thích.” Nhưng cậu mới ngắm xe chạy trên đường, đây là lần đầu tiên được ngồi xe hơi.
“Ha ha, con trai thích xe là được rồi, cố gắng học tập, khoa này của bọn em không tệ, chờ ra trường cố gắng làm việc, không đầy mấy năm là mua được xe thôi.” Vu Đại Lực của bây giờ không còn là thằng nhóc mới bước ra từ nông thôn.

Mấy năm nay, anh đi theo La Gia Tề dốc sức làm việc, ánh mắt cũng nhìn xa hơn.

Anh nhìn ra chính sách của quốc gia càng lúc càng tốt, thu nhập của nhân dân càng ngày càng cao, sau này thị phần trang trí nhà cửa đúng là miếng thịt béo, chỉ xem ai có thể cướp miếng thịt đó vào miệng.
Lời này không khỏi làm Chu Lang thích nghe, ngay cả Tần Giai Tuệ và Trịnh Giai Giai ngồi sau cũng sáng mắt lên, Trịnh Giai Giai nghiêng người về trước khẩn trương nói: “Anh Chu, khoa của bọn em tốt thật ạ? Nói thật, em thích vẽ vời, đây là khoa thầy giáo ở trường giới thiệu cho em.

Chỗ bọn em có vẻ lạc hậu, bây giờ chưa thấy phát triển nghề này, cho nên trong lòng em vẫn không yên.” Học một năm, cô vẫn hoang mang về tương lai.
Nghe lời nói chân tình của cô gái, Vu Đại Lực nhớ tới hai cô em gái ở nhà.

Em gái anh và cô nhóc này mới đúng là con nhỏ nhà quê.

Về phần Nha Nha? Với khí chất đó, ai tin nổi em ấy xuất thân từ nông thôn? Nghĩ vậy, anh có thiện cảm hơn với cô, cười an ủi: “Yên tâm, ngành của bọn em thật sự rất tốt, nhưng dù cho ngành tốt cũng phải xem người học, chỉ cần em có thiên phú, học tập thật giỏi, nếu thật sự không tìm được việc cứ đến tìm anh Chu này, anh cam đoan sẽ giúp em.” Hiện tại quy mô công ty càng lúc càng lớn, thứ họ thiếu nhất chính là nhân tài, đương nhiên, đây là bạn học của Nha Nha, nếu thật sự tốt, Nha Nha nhất định sẽ tóm về làm cùng, không cần đến anh ở đây làm người tốt.

“Thật sự?” Trịnh Giai Giai vui sướng hỏi, tuy rằng thành tích của cô không tốt bằng Tư Thần, nhưng coi như ở tầm trung.
“Thật sự, nhưng anh cảnh cáo trước, học không tốt, anh không giúp đâu nhé.” Bọn họ muốn là nhân tài, không phải là đồ ngốc.
“Vâng, chắc chắn em sẽ cố gắng học tập.” Cô bé ngốc này hoàn toàn không nghĩ anh ta có thể lừa dối cô, cũng không nghĩ tới đến lúc ra trường biết tìm anh ta ở đâu, lúc này chỉ bận vui mừng.
Chu Lang nhìn cô vui vẻ mỉm cười, cũng không nhân cơ hội nói gì.

Cậu tin tưởng vào bản thân, cậu tin tưởng bằng thực lực của chính mình có năng lực tạo ra một khoảng trời.

Thật ra những người trẻ tuổi thường tin tưởng vào bản thân, nhưng sự thật như thế nào, chỉ có tiến vào cái chảo nhuộm xã hội khổng lồ thì mới biết mình là rồng hay là tôm.
Tần Giai Tuệ thầm than Trịnh Giai Giai tốt số.

Anh chàng này có thể vừa đến thành phố A không bao lâu đã lái xe Jetta, có thể thấy được thật sự có thực lực, hy vọng đối phương có thể nhớ rõ lời hứa của bản thân, nếu không Giai Giai sẽ phải thất vọng.
Mấy người nói chuyện một hồi thì đi đến một khu nhà mới xây.

Quanh đây đều là khu mới được khai phá, có rất nhiều nhà chưa xây xong, chỉ thấy xe rẽ ngoặt bảy tám vòng trong khu rồi ngừng lại.
“Tốt lắm, chúng ta đến nơi, xuống xe đi.” Vu Đại Lực dừng lại xe, đợi mấy chàng trai cô gái xuống xe hết.
Ba người xuống xe, đi theo Vu Đại Lực vào khu nhà trước mặt, đi đến tầng ba rồi dừng lại, chỉ thấy đối phương bắt đầu ấn chuông cửa.
Tiếng chuông cửa reng reng làm cho Trịnh Giai Giai cảm thấy tò mò, bên nhà nàng không thấy thứ này.
Cửa vừa mở ra, không phải là người mẹ hiền từ như trong tưởng tượng của họ, lại là người anh trai họ nghĩ bận việc không ở nhà: “Đến rồi à? Nhanh thật, mau vào, anh tưởng một lúc nữa mọi người mới đến.” Lấy từ tủ giầy ra bốn đôi dép đi trong nhà, La Gia Tề đặt xuống ý bảo họ thay giày.

Dọn dẹp nhà cửa đều do hai anh em thay nhau quét dọn, không thể để họ tùy tiện bước vào.
“Tớ đang có thời gian, định đến sớm một chút, ai ngờ ba em ấy còn đến sớm hơn cả tớ, cho nên lôi kéo họ tới đây.

Đây là chìa khóa xe của cậu, tớ đi trước, đến thứ bảy cậu đã bỏ bê công việc, tớ còn một đống việc chưa xong đây.” Lầu bầu oán trách, Vu Đại Lực vẫy tay với ba người, xoay người rời đi.
Ba người Chu Lang thay dép xong, co quắp đứng ở cửa, trong lúc nhất thời không biết nên làm gì bây giờ, thật sự là mọi thứ trong phòng, không hề giống đồ vật họ thường tiếp xúc, nên bọn họ có phần không biết nên làm sao.
Ở thời đại này, đa số nơi có điều kiện không tốt, như nhà ở chỗ Trịnh Giai Giai toàn là nhà đất.


Tòa nhà của nhà họ La là mới xây, là ông chủ công ty thiết kế, La Gia Tề tự nhiên đem những đồ tốt nhất về trang hoàng nhà cửa của mình, cho nên căn hộ này hẳn là căn hộ xa hoa nhất lúc này ở tỉnh B, tuyệt đối không đứng thứ hai.

Không phải là hai người thích khoe khoang, nếu có điều kiện ai không muốn trang hoàng nhà cửa theo ý mình vừa lòng? Nhà của họ ở thành phố A cũng như thế.
“Mau ngồi đi, đừng đứng, nghĩ là bọn em một nữa mới đến, Nha Nha còn, à, Tư Thần còn đang gội đầu, để anh đi gọi.” Gặp ba người đều ngồi xuống sô pha, La Gia Tề vào phòng em gái gọi người.
Trịnh Giai Giai bị chiếc ghế sô pha làm hoảng sợ, cô không ngờ nó mềm đến thế? Cô nhẹ nhàng lắc lư hai cái, sau đó lo lắng dừng lại, cô rất sợ bất cẩn lắc lư làm nó hỏng mất.
Gia cảnh Chu Lang bình thường, cậu chưa từng thấy căn hộ đẹp đẽ như vậy, cảm giác chỉ là cái TV trong phòng cũng hoành tráng? Trời ạ, gia cảnh nhà Tiêu Tư Thần đến cùng là gì? Lá gan to đùng (2) lúc đến bị xẹp mất phân nửa.
(2) nguyên văn “Hùng tâm tráng chí” (雄心壮志) ý chỉ tham vọng lớn.
Tần Giai Tuệ thì sao? Điều kiện nhà cô không kém, cũng từng thấy nhiều nhưng cô thực sự chưa thấy căn phòng nào sa hoa như vậy.

Trong lòng cô có phần không nắm chắc, chẳng phải nói anh trai cậu ấy là thợ mộc à? Chẳng lẽ ba cậu ấy có quyền?
Thật ra, ba đứa trẻ thật thà chưa trải việc đời bị thiết kế trong phòng làm hiểu lầm.

Bọn họ thật sự không ngờ, sở dĩ căn phòng này đẹp đẽ như vậy chỉ vì La Gia Tề là ông chủ công ty thiết kế.
“Nha Nha, bạn học em đến hết rồi, gội xong chưa?” Nghe buồng trong truyền đến âm thanh, ba người ngừng thở, không ai dám lên tiếng.
“A? Nhanh vậy ạ? Gội xong rồi, anh, mau giúp em lấy khăn mặt, cái này ướt mất rồi.” Nghĩ các bạn hai mươi phút nữa mới vậy, sớm biết thế cô đã không gội đầu.
“Máy sấy của em đâu? Tuần trước không phải em nói đi mua à?” La Gia Tề vươn tay dùng khăn mặt giúp em gái lau đầu.

Ai cũng nói gội đầu xong chỉ lau không dễ làm đau đầu, cho nên khi cắt tóc anh thấy ở cửa hiệu cắt tóc có máy sấy, lúc về anh đã mua cho Nha Nha một cái, nhưng để nó ở thành phố A không mang đến đây.

Tuần trước Nha Nha nói đi mua, em ấy chưa mua hả?
“Tuần trước anh không ở đây, em cần mua nhiều thứ quá nên chưa mua được.” Vốn dĩ anh trai nói trong nhà đã trang hoàng xong, bảo cô xin học ngoại trú, nhưng thời gian của anh ấy không cố định.

Chỗ này còn đang thi công, nhân viên đông đúc, nên cô vẫn trọ ở trường, hôm nào nghỉ thì về nhà.
La Gia Tề nghe vậy không nói gì, âm thầm ghi nhớ trong lòng để chiều này mua cho cô.
Tùy ý lau mái tóc, thấy không còn nước nhỏ giọt, sốt ruột có bạn học ở bên ngoài, Nha Nha ném khăn mặt vào tay anh trai, xoay người chạy ra.
“Giai Giai, các cậu đến sớm thế? Mình cứ nghĩ muộn hơn các cậu mới đến, sớm biết thế mình chẳng gội đầu.” Cả phòng ngủ ở đây, dáng vẻ tóc tai bù xù ai chưa từng nhìn thấy? Cho nên Nha Nha không ngại ngần đi ra.
“Tư Thần.” Ba người thấy nàng đi ra, đều khẩn trương đứng lên.
“Ngồi đi, các cậu đang gặp lãnh đạo quốc gia đấy à? Còn đứng lên hết nữa? Đúng rồi, tối hôm qua mình có mua hoa quả, chờ mình…” Quay người lại, thấy anh cô đã bưng đĩa đựng trái cây đi ra, cô hì hì cười, cầm đĩa hoa quả đặt trên bàn trà, vừa nói chuyện vừa ăn hoa quả.

Gặp La Gia Tề đi vào buồng trong, Trịnh Giai Giai thấp giọng nói: “Tư Thần, nhà cậu khá thật, mình chưa thấy căn phòng nào đẹp vậy.” Cô cũng học thiết kế, trong đầu có một đống ý tưởng, nhưng hôm nay cô mới biết, hóa ra có thể thiết kế phòng ở như vậy? Ý nghĩ của chính mình vẫn quá đại chúng.
“Xinh đẹp cái gì? Chẳng phải do mới xây à, chưa đến nửa tháng đâu.

Cậu nói xem xây nhà ai muốn làm lần thứ hai, đương nhiên là chọn đồ tốt nhất, nhưng mà mấy thứ này có thời hạn cũng nhanh, rất nhanh sẽ có kiểu dáng mới.” Đang gọt vỏ táo, Nha Nha cười giải thích, đừng khiến các bạn nghĩ rằng nhà mình có đặc quyền gì, thật ra không có đâu.
Chu Lang và Trịnh Giai Giai tin, còn Tần Giai Tuệ âm thầm trợn mắt, chọn đồ tốt nhất? Lời này nghe có đạo lý, nhưng không có tiền, làm sao chọn được đồ tốt? Lần trước nói làm thợ mộc? Lừa quỷ hả?
Đang muốn nói gì nữa, một cái khăn mặt khoác lên vai Nha Nha, nhìn lại, La Gia Tề mặc áo khoác xem ra là chuẩn bị ra ngoài: “Các em cứ trò chuyện, anh ra ngoài gọi món ăn, giữa trưa ở lại đây ăn cơm.” Vở kịch đang diễn đó, không thể tập xong rồi đi luôn, kiểu gì cũng phải giữ lại ăn bữa cơm.
Gặp ba người còn muốn nói cái gì, Nha Nha cười nói: “Không cần suy nghĩ nhiều, các cậu không đến thì cũng phải ra ngoài mua cơm.

Có các cậu đến cũng chỉ thêm mấy đôi đũa thôi.” Nói xong, cô tách quả táo đã gọt vỏ thành hai, đưa cho Tần Giai Tuệ và Trịnh Giai Giai, nhìn xem Chu Lang cười nói, “Lớp trưởng đại nhân là nam sinh, đừng chú ý như vậy, cắn cả vỏ đi, yên tâm, mình rửa sạch hết rồi.” Nói xong, cô cầm lấy khăn mặt trên vai lau tóc tiếp.
“Tư Thần, anh cậu đối xử tốt với cậu thật đấy.” Trịnh Giai Giai hâm mộ rất nhiều, quan tâm thật, sao cô không có người anh trai tốt như thế? Anh trai cô chỉ biết sai bảo cô thôi, không tốt bằng một nửa của anh ấy dành cho em gái.
“Ha ha, đấy là anh mình, không tốt với mình thì tốt với ai?” Câu này của Nha Nha thật đáng đánh đòn, tối thiểu Trịnh Giai Giai cho rằng như vậy, chỉ thấy cô bất mãn phản bác, “Ai nói, hai anh trai tớ suốt ngày bắt nạt tớ, mỗi ngày bắt tớ làm hết cái này đến cái kia, đến việc giặt tất cũng là việc của tớ.” Đáng ghét chết đi được.
Bàn tay Nha Nha lau tóc tạm dừng, không biết mình nên nói như thế nào.

Chẳng lẽ bảo cậu ấy, anh ấy không chỉ thương em gái mà còn thương cả bà xã tương lai à?
“Tiêu Tư Thần, thứ bảy chủ nhật cha mẹ cậu cũng đi làm à?” Vì giải vây giúp người trong lòng, Chu Lang tìm một đề tài có vẻ an toàn, cũng là đề tài trọng tâm cậu chú ý, dù sao hắn còn muốn gặp mặt phụ huynh nhằm giữ lại ấn tượng tốt trước mặt cô ấy.
Nghe cậu hỏi như vậy, Tần Giai Tuệ ở bên cạnh cũng chú ý nghe.
“Cha mẹ mình mất rồi, trong nhà chỉ còn hai anh em.” Cảm giác tóc lau gần khô, Nha Nha dùng buộc tóc cột trên tay tùy ý cột lại.
Cô nói rất tùy ý, nhưng ba người ở đối diện đều cứng đờ.

Họ không phải chưa từng gặp cô nhi, song không ai ngờ, người trước mặt này Tiêu Tư Thần được chiều chuộng như công chúa cũng là cô nhi?
“Đừng mình như vậy, đã nhiều năm rồi, mình đã thành thói quen.” Cơ thể mẹ không tốt là chuyện hết cách, bây giờ còn chưa thấy bóng dáng cha ruột, hiển nhiên là kẻ lòng lang dạ sói, không nghĩ đến thì hơn.
“Vậy nhà này?” Nhìn đồ đạc trong nhà đầy đủ hơn, cùng với chiếc TV lớn 21 inch cách đó không xa, Tần Giai Tuệ khó hiểu nhìn Nha Nha.

Không phải cô ganh tị, biết cha mẹ bạn học song vong còn so sánh với cậu ấy.

Cô chỉ tò mò, cho dù gia đình hai vợ chồng công nhân viên cũng không sắm sửa được như vậy? Làm sao hai anh em có nhiều tiền thế?
“À, cậu nói trong nhà ai kiếm tiền hả? Anh mình đấy, để chăm sóc tốt cho mình, từ nhỏ anh ấy đã làm công trong đội sản xuất, sau đó đội sản xuất giải tán, anh ấy đi ra ngoài học thợ mộc nuôi gia đình, bằng không làm sao mình có ngày tháng này?” Tất cả mọi thứ trong nhà chẳng có gì cần giấu giếm, lúc trước cô không nói vì sợ người ta cảm thấy chính mình khoe khoang, nhưng hiện tại đã ở chung một năm, đã hiểu biết lẫn nhau, sau này có lẽ còn công tác cùng nhau, cho nên cô tri vô bất ngôn (3).
(3) Trích trong câu Tri vô bất ngôn ngôn vô bất tẫn, tức là biết gì đều nói hết.