Xuyên Về Năm 70

Chương 38




La Gia Tề đeo giỏ trên lưng chậm rãi đi đến, hôm nay giỏ hơi nặng, bởi vì giờ là mùa dưa chuột, hơn một nửa giỏ là dưa chuột, mới hái có một lần mà đã nặng hơn gấp đôi. Bởi vì mỗi ngày cậu đều ngồi xe tới, vì thế chờ lúc cậu đến nơi thì những người khác đã sớm dọn hàng, nhiều người đã mua xong thức ăn, nhưng đành vậy, ai bảo cậu bán xa nhà như vậy? Đặt giỏ trúc của mình xuống, lấy dưa chuột trên đỉnh có đóa hoa dưa chuột và đầy gai bao quanh ra để lên giỏ, tức khắc thu hút ánh mắt một đám người.

Dưa chuột không thể buộc thành bó rồi bán như thực phẩm khác, cậu mang cân đã mượn ra, vừa bận bịu thu tiền vừa cân dưa, qua một màn tranh mua dậy sóng cậu mới có thể thở một hơi.

Vừa muốn uống ngụm nước, nghe thấy có người hỏi chủ gian hàng đối diện kia: “Ông anh, bên anh không bán dưa chuột hả?”

Người bán ở đối diện là một đôi vợ chồng son, người chồng là người thành thật, còn người vợ thì không phải người độ lượng cái miệng chẳng buông tha ai. Nghe có người hỏi như vậy, cơn tức giận đã nín trong lòng một mùa xuân đã có thể xả ra: “Ôi!!! Bọn tôi chỉ là người buôn bán bình thường bán rau theo mùa, nào có khả năng như người ta thu hoạch rau dưa trước hạn chứ, không chừng người ta có thân thích làm lãnh đạo, mấy năm trước đâu thấy bán rau cải trước mùa, năm nay thì lại có? Chỉ trách đàn ông nhà chúng tôi không có bản lĩnh, nếu có cha làm quan bọn ta sớm có dưa chuột bán cho cậu rồi.” Trời mới biết có cha làm quan có mối quan hệ gì với ăn dưa chuột? Nhưng người phụ nữ này nói đến nghiện, nhìn La Gia Tề ở đối diện, nói mấy câu tiếng địa phương, tuy những người kia đều không nghe hiểu, nhưng cũng hiểu không phải những lời nói tốt lành gì.

“Chị dâu, cha chồng chị làm quan với việc nhà chị buôn bán bị lỗ thì có liên quan gì nhau?” Một cô vợ nhỏ khác cười ngặt nghẽo nói.

“Tôi nói này, có khi bọn họ có bình nước của Quan Âm Bồ Tát nên có thể trồng trọt liên tục không cần gieo giống, cứ vẩy nước đó xuống đất đã có đủ loại trái cây rau dưa, muốn có cái gì sẽ có cái đó.” Bà cụ cách đó không xa cười hì hì nói, xem ra những người này thấy La Gia Tề buôn bán đắt đều cảm thấy ganh tỵ.

Lúc đầu nói có cha làm quan, La Gia Tề còn không muốn để ý, người ta nói buôn bán phải hòa khí mới phát tài, cậu buôn bán chưa được lâu, không nên cãi nhau với bọn họ. Nhưng nghe được tới bình nước trong lòng cậu thấy hơi sợ một chút, nếu cứ để bọn họ nói sàm như vậy ngộ nhỡ có người tin chuyện này, nếu thật sự như vậy có khi nào làm liên lụy Nha Nha không?

Vừa nghĩ tới việc này, có người đến mua dưa chuột nên cậu để chuyện này sang một bên, cả buổi sáng người đến mua không hề ngừng, mấy người bán quanh đó thấy cậu dễ ức hiếp, luôn dùng lời đá xéo cậu. Qua giờ cơm, thấy rau trong giỏ bán gần hết, cậu đậy nắp giỏ, đi tới gian hàng bán thịt bên cạnh chỉ vào miếng xương đùi trên tấm thớt hỏi: “Anh ơi! Miếng sườn lớn này anh có bán không?”

“Ha ha, bán chứ, em muốn mua hả?” Anh chàng bán thịt không có tranh chấp lợi ích gì với La Gia Tề, thấy cậu muốn mua xương vội vàng tươi cười chào đón.

Lúc này xung quanh không có người mua thức ăn, mấy người bán gần đó thấy La Gia Tề di chuyển nên đều nhìn theo cậu. Trong lòng cô vợ lúc nãy chửi xéo cậu càng nổi lửa giận: mình cực khổ buôn bán, không nỡ mua thịt để ăn, thằng nhóc này lại mua thịt? Định nói mấy lời để hả giận, cô ta thấy La Gia Tề cầm cây dao lớn trên tấm thớt lên, bập bập vài cái chặt khúc xương kia thành vài khúc, thao tác chặt xương rất nhanh nhẹn hung tàn, lập tức khiến cô ta sợ hết hồn.

“Anh ơi! Cây dao của anh bén thật, anh mua ở đâu vậy?” La Gia Tề cầm dao với vẻ hài lòng, dao này quả thật rất bén, mua một cây về dùng chặt gà được đó.

“Ha ha, mua của nhà Vương Lão Lục đó, dao nhà bọn dùng tốt nhất.” Anh chàng bán thịt chất phác cười nói, anh ta rất tán thưởng đao pháp vừa rồi của cậu.

“Được, em phải đi mua một cây, trước tiên anh gói khúc xương này giúp em, em đi mua dao xong quay về lấy. Anh chưa biết thôi, trong thôn của em có mấy người hay nhỏ mọn thích nói xấu sau lưng người ta, tuy không cắn người nhưng quả thật rất đáng ghét, lúc trước có một bà bắt nạt em gái em, bị em cầm cây xẻng đuổi theo thật xa, do cây xẻng quá lớn, nếu có cây dao này em đã đuổi kịp mụ ta rồi. Lúc này cậu thay đổi kể một chuyện tình trong nhà, coi thử ai còn dám nói bậy bạ sau lưng cậu nữa không.” Nói xong, bập một cái, cây dao chém xuống tấm thớt, mấy người vừa nãy nói xấu cậu đều ngậm miệng, trong lòng lo sợ.

Thấy La Gia Tề đi vào trong chợ, tôi nhìn anh anh nhìn tôi, chẳng ai dám nói gì. Chỉ có anh chàng bán thịt thành thật là vui vẻ gói đống xương đã được chặt ra kia, khi gói còn cảm khái: “Đao pháp của cậu nhóc không tệ, vết cắt này rất có sức, chém rất chuẩn.”

Mấy người bán thức ăn xung quanh vừa nghe, càng không ai dám nói thêm gì nữa.

Không bao lâu, La Gia Tề cầm cây dao mới mua đi đến, đến chỗ bán thịt vui vẻ gửi tiền, sau đó cầm thịt và tất cả mọi thứ bỏ vào giỏ trúc của mình.

Trong thời gian này, mấy người nói xiêng nói xỉa vừa nãy không ai dám thở mạnh, càng không ai dám nói chuyện.

Thấy La Gia Tề mang theo đồ đạc của chính mình đi rồi, bọn họ mất tự nhiên nhìn nhau cười cười, sau đó ai nên làm gì thì làm đó, không ai dám bàn luận chuyện rau của La Gia Tề nữa.

Đi ra khỏi chợ, La Gia Tề nhe răng, cậu thấy hơi tiếc, dao này mắc hơn dao phay rất nhiều.

“Cậu bé, đang nghĩ gì đó.” Một người đàn ông khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, trang phục khá thời thượng vỗ vai cậu một cái, anh ta cười khá phấn khích.

“Ách, anh là ai thế?” Nhìn thấy đối phương rất thời thượng, trong lòng La Gia Tề sững sờ, mấu chốt anh ta quá thời thượng, còn những tác động tác của anh ta, nhìn sao đều không giống người tốt. Mình không nên đắc tội với người qua đường này, vì thế La Gia Tề ép căng thẳng ở trong lòng xuống, vẫn vẻ mặt kinh ngạc chưa hiểu rõ sự việc.

“Ha ha, cậu không quen tôi, có điều vừa nãy anh đây thấy cậu dạy dỗ bọn phụ nữ kia, cảm thấy cậu rất lợi hại, đám phụ nữ này anh sớm đã nhìn không vừa mắt nay cậu giải hận cho anh, thế nào, trưa rồi cậu có muốn uống vài chén với anh không?” Anh ta vừa vào chợ đi mua đồ ăn, không ngờ lại chứng kiến được một màn kia? Ha ha, anh ta thích thằng nhóc này, tuy tuổi còn nhỏ nhưng rất thông minh, dù không thể thu phục làm thuộc hạ, nhận làm em trai vẫn không tệ.

“Ha ha, để anh cười chê, về việc này do em không còn cách nào cả, nếu không sau này sẽ bị bắt nạt đến nỗi muốn trở mình đều không được. Em không thể đi uống với anh được, người nhà vẫn đang chờ em về, nếu em về trễ họ sẽ lo lắng.” Người như vậy mình tránh được thì nên tránh, cậu không muốn bị tiêm nhiễm (do tiếp xúc mà bị ảnh hưởng không tốt). Cậu thấy mình đủ thông minh, nếu động tay chân thì sức lực của cậu vẫn đủ mạnh, nhưng nếu anh ta là kẻ ngang ngược hung ác thì cậu không có cách nào.

“Ai nha, đi thôi, đi thôi, chỉ một bữa cơm, trở về nói với người nhà xe bị trễ, không sao đâu, chúng ta đi thôi.” Anh trai thời thượng này không biết là thật sự thích La Gia Tề, hay là bản thân anh ta rãnh rỗi quá, đặt hai tay lên vai La Gia Tề đẩy cậu về phía quán ăn ở bên cạnh.

La Gia Tề không kiên quyết đẩy ra, chỉ bất đắc dĩ theo anh ta đi vào quán ăn.

Lần đầu bước vào quán ăn, quả thật cậu rất tò mò về bên trong. Nhưng sợ bị người ta thấy xem thường, nên cậu cố gắng ép bản thân nhìn chằm chằm mặt bàn, không liếc qua liếc lại nhìn quanh.

Nhìn La Gia Tề trầm ổn, trong lòng anh chàng thời thượng này càng cảm thấy hài lòng, chọn bốn món một canh, không qua loa chút nào, tất cả đều là những món ngon. Thật ra anh ta cố ý muốn cám dỗ La Gia Tề, để xem đứa nhóc này có như những gì anh ta nghĩ hay không, nhìn cách ăn mặc của nó hẳn là người chưa từng vào quán ăn, cho nên anh ta muốn nhìn biểu hiện của nhóc này khi nhìn thấy thức ăn có thay đổi hay không?

Kết quả làm anh ta rất hài lòng, La Gia Tề nhìn những món ăn chưa từng được ăn qua để đầy bàn cậu không hề có bộ dạng hiếu kỳ và thèm muốn. Không phải đứa nhỏ tuổi nào cũng được vậy, lúc trước bản thân mình vẫn không làm được đến mức này.

“Đúng rồi nhóc, vừa này nhóc khó chịu chuyện gì thế?” Anh chàng thời thượng rót cho La Gia Tề ly rượu, nhớ tới vấn đề vừa rồi bèn hỏi. Anh ta đi ra theo nhóc này cả một đường, thấy khí thể của cậu lúc ở trong chợ đi ra đã tản ra, xảy ra chuyện gì?

“À? Anh thấy được hả?” La Gia Tề xấu hổ gãi đầu một cái, “Lúc đó em cảm thấy tiếc tiền, cây dao này thật sự quá đắt.”

“Ha ha ha ha… Nhóc à, nhóc làm anh cười chết mất, được, đủ thành thật, đứa em này Dương Thanh Tùng anh đây định rồi, nào, uống uống thôi.” Nói, Dương Thanh Tùng phấn chấn uống một hơi cạn ly rượu trong tay.

Nhìn đối phương phóng khoáng, trong lòng La Gia Tề cười khổ: Anh định gì chứ, anh có hỏi qua tôi có muốn kết giao hay không chưa? Nhìn đối phương uống, cậu không còn cách nào đành nâng ly lên, một hơi uống cạn, sau đó nghiêng đầu phu hết xuống đất. Cậu cố ý, mặc dù rượu này hơi cay, nhưng không đến mức phun ra hết, bởi giờ cậu không thể uống, ai biết người đàn này muốn làm gì chứ? Trên người mình còn có tiền đấy, giờ mình uống say anh ta lấy tiền của mình thì sao chứ?

Xem La Gia Tề không ngừng ho khan, Dương Thanh Tùng cười chọc cậu: “Không biết uống rượu? Không sao, dần dà sẽ quen thôi, chờ nhóc quen rồi sẽ phát hiện rượu là thứ tốt, có thể cho giúp nhóc quên hết mọi buồn phiền, nào, ăn chút đồ ăn giảm vị cay đi.” Nói, anh ta gắp cho La Gia Tề một chút thịt.

La Gia Tề ăn thịt trong lòng có chút hối hận, sớm biết có thức ăn ngon nên mang theo Nha Nha, sau đó cậu nghĩ một chút chuyện ngày hôm nay, thôi được rồi, nếu Nha Nha đến chắc sẽ bị dọa sợ mất. Có điều thịt này ăn ngon thật, ngon hơn lúc mình làm ở nhà, lần sau mua về cho Nha Nha ăn.

Thấy rốt cuộc La Gia Tề hết ho khan, Dương Thanh Tùng rót rượu cho La Gia Tề, cười nói: “Nào, lại thử.”

La Gia Tề lắc đầu liên tục: “Anh, anh tha cho em, việc này nếu để cho cha em biết em uống rượu bên ngoài, lúc về nhà ông ấy nhất định sẽ đánh em.” Ở tuổi này, nếu có người lớn họ sẽ không cho cậu uống rượu.

Dương Thanh Tùng thấy khuôn mặt khổ sở của cậu không bắt ép cậu nữa, lấy lại ly rượu rồi rót thêm vào cho đầy ly, sau đó anh ta uống cạn một hơi, thấy đối phương một ly lại một ly, La Gia Tề không nhịn được khuyên nhủ: “Anh, anh ăn chút thức ăn, không bụng rỗng uống rượu hại thân thể.”

Câu quan tâm này làm vành mắt của Dương Thanh Tùng đỏ lên, náo loạn nửa ngày, người này uống vài ly, đã hơi cao hứng. Chỉ thấy anh ta tiếp tục ôm bả vai La Gia Tề nói: “Nhóc, nhiều năm rồi không ai quan tâm anh, anh thật khổ tâm.”

La Gia Tề vừa nghe thì biết chắc người này uống say rồi, vậy thì nghe đi.

Lăn qua lộn lại lải nhải một hồi, rốt cuộc La Gia Tề hiểu rõ, gia đình anh ta không phải người bản địa mà ở nơi khác đến. Anh ta không còn người thân, chỉ còn lại một mình, theo mấy tên bằng hữu sống chết phấn đấu, giờ xem như có chút thành tựu.

Nói đến chỗ hưng phấn, anh chàng này vỗ bả vai La Gia Tề nói: “Nhóc, anh nhìn thấy nhóc đã cảm thấy hợp ý, đừng đi bán rau nữa, cả ngày chỉ hai ba đồng sao đủ sống? Ngày mai theo anh đi, bảo đảm nhóc được ăn sung mặc sướng, không ai dám gây sự với nhóc nữa.”

“Anh, cha em nghiêm lắm, ông ấy không đồng ý đâu.” Theo anh ta lăn lộn? Bị người ta chém chết thì ai chăm sóc cho Nha Nha đây? Cậu nhớ ông từng nói những tên côn đồ đều là đám người không có não, thấy họ toàn ăn uống ngon, thật ra đều dùng mạng đổi lấy.

“Sao không đồng ý? Anh cũng là người buôn bán, lý nào ba em không đồng ý chứ?” Nói đến đây, anh ta dừng một chút, chỉ vào La Gia Tề nói, “Ồ —— anh biết rồi, ha ha, nhóc còn nhỏ nền tâm nhãn chưa đủ, nhìn thấy anh mặc thời thượng như vậy, trong lòng nghĩ anh là côn đồ đầu đường xó chợ chứ gì?” Nói, Dương Thanh Tùng cười chế nhạo nhìn La Gia Tề.

“Không có, sao có thể chứ?” Trong lòng La Gia Tề thấy căng thẳng, không biết đối phương có phải người nói trở mặt là trở mặt ngay hay không.

“Ha ha ha ha, nhóc con, cái này không trách nhóc, nhóc không phải người đầu tiên nghĩ vậy, thật ra bạn bè của anh vẫn hay nói anh nhìn giống như côn đồ, mặc đồ lôi thôi, nhưng anh lại thích phong cách như vậy. Chú em nói xem trong nhà chỉ còn mình anh, trong túi còn có tiền, anh mặc như vậy để bản thân vui vẻ chút chứ?” Nói xong lời cuối, Dương Thanh Tùng cười ha ha dựa vào ghế, giọng điệu trong lời nói lại làm La Gia Tề thấy chua xót. Nhà họ La của cậu cũng chỉ còn một mình cậu, cha mẹ không có tin tức, chắc họ đã không còn? May mắn cậu còn có Nha Nha.

Có thể nhìn ra La Gia Tề đã khổ sở theo, Dương Thanh Tùng cảm thấy mình có đôi mắt tốt, tuy trong lòng nhóc này coi mình là tên côn đồ, nhưng có tình nghĩa, người như vậy mới có thể nhận làm anh em chứ, bởi vì cậu đầy nghĩa khí. Nghĩ tới đây, anh ta cười vỗ vỗ vai đối phương, cười nói: “Nhóc ngốc, sao nhóc không nghĩ thử, những năm trước chiến tranh ác liệt như vậy, hai năm qua mới tốt hơn chút, ai mà không sợ chết dám ra lăn lộn chứ? Xương hơi cứng chút cũng sớm bị nghiền nát.”

Sau đó thấy bộ dạng đối phương xấu hổ, đến gần nhỏ giọng nói: “Nhóc, anh đây là người buôn bán lớn.” Nói, anh ta thần bí vỗ vỗ cái bàn trước mắt, “Thấy cái bàn này không? Nói cho nhóc biết, mua gỗ để làm cái bàn này chỉ nhiêu đây.” Nói xong, anh ta làm một động tác.

“Nhưng làm thành bàn phải mất chừng này, làm thành tủ quần áo thì khoảng này.” Động tác tay của anh ta lần lượt thay đổi theo lời nói, nhìn vẻ mặt không dám tin của La Gia Tề mới cười nói, “Không thể tin chứ gì? Nói thật, trước đây chưa làm đúng là anh không tin, nhưng bây giờ chính sách quốc gia đã tốt hơn, cho người có tài sản hoạt động làm ăn…. Anh đã mở một công ty lớn ở tỉnh thành, trước mắt phát triển cực tốt, lần này tới anh muốn phát triển ở đây…, tuy giờ sức mua rất ít, nhưng nhóc yên tâm, không quá hai năm, theo sự phát triển của quốc gia, chuyện làm ăn của chúng ta sẽ hưng thịnh hơn, nhóc cứ theo anh là được, mấy năm sau, mua một căn nhà trong thành phố sống ung dung vui vẻ.”

Lần này anh ta dẫn đầu tới thành phố A, trước là chờ nhận hàng, sau là muốn xem có nhân tài để tuyển dụng hay không. Dù sao điều người trong tỉnh tới chỉ có hạn, hơn nữa đều là người địa phương, không ai muốn xa xứ, vì thế anh ta muốn tìm người mới. Tuổi người này tốt nhất không nên quá lớn, còn phải có đầu óc đủ linh loạt, vì thế nhìn thấy biểu hiện của La Gia Tề trong lòng anh ta thấy vui vẻ, cho nên mới dụ dỗ cậu ngồi dùng cơm.

La Gia Tề nghe đối phương nói, lộ vẻ kinh ngạc, trong lòng thì đang nghĩ xem lời đối phương có phải thật không. Mặc kệ thật hay giả, cậu không dễ quyết định như vậy, dù sao hai người mới gặp mặt chưa bao lâu.

“Anh, em muốn bàn bạc với người trong nhà một chút, một mình em không tự làm chủ được.”

“Yên tâm, anh hiểu rõ, nếu như anh chỉ nói thế mà em ngây ngốc tin, người như thế anh cũng không dám dùng, hôm nay anh chỉ muốn nói ngọn nguồn cho em biết để em suy nghĩ, còn lại chúng ta từ từ bàn tiếp, nào, uống rượu uống rượu.” Nói xong lời nói tận đáy lòng, Dương Thanh Tùng bắt đầu yên tâm uống rượu.

Những năm này nhớ tới người nhà anh ta chỉ muốn uống rượu, hôm nay quen biết La Gia Tề trong lòng vui vẻ càng muốn uống rượu. Anh ta cảm thấy tuy giờ La Gia Tề không đáp ứng, nhưng sớm muộn gì cũng là anh em, cho nên anh ta uống chẳng do dự, kết quả, thật sự uống quá nhiều.