Xuyên Về Năm 70

Chương 14




“Chờ Nha Nha lớn, Nha Nha cũng sẽ đưa bà ngoại lên thành phố hưởng phúc.” Nha Nha nắm bàn tay hơi thô ráp của bà hứa hẹn.

Bé hy vọng mình nhanh chóng lớn lên, sau đó chăm sóc bà ngoại, để bà hưởng phúc con cháu chứ không phải như ngày trước, vì gia đình con trai làm trâu làm ngựa cuối cùng lại nhận được kết cục như vậy.

Bà ngoại sững sờ, sau đó nén nước mắt cười nói: “Được, bà sẽ chờ Nha Nha hiếu kính bà ngoại, từ nhỏ Nha Nha chúng ta đã hiếu thảo, ăn sủi cảo đón năm mới cũng không quên mời mẹ và bà ngoại.”

Mặt bé 囧, chuyện kia đừng nhắc đến nữa? Rất mất mặt.

Hai bà cháu nói nói cười cười quay về nhà, trước tiên bà ngoại rửa táo hồng cho Nha Nha ăn, sau đó lấy một cái chậu nhỏ chuẩn bị lấy rau dại trong giỏ ra rửa. Đầu tiên Nha Nha lấy một quả táo hồng thật to nhét vào tay bà ngoại, rồi cười tít mắt chạy tới giúp đỡ, nhân lúc bà ngoại đi ra ngoài, bé lấy rau dại còn trong không gian ra hết.

Nhìn một đống rau cải xanh biếc trên mặt đất, bé chỉ hy vọng những thức ăn này có thể để bọn họ ăn no trong mấy ngày tới.

Mỗi khi nấu cơm, Nha Nha đều cảm thấy cậu mợ vẫn còn lương tâm, ít nhất cậu còn cho một xe bắp ngô củi khô rơm rạ, có thứ này, bọn họ ăn cơm sưởi ấm đều bảo đảm. Nếu không, bé thật sự phải mạo hiểm dù sẽ khiến bà ngoại nghi ngờ mình bị yêu quái nhập, nói rõ mình có không gian cũng không thể nhìn bà ngoại lớn tuổi mà còn phải lên núi vác củi?

Vô cùng may mắn, bé không phải hạ một quyết định khó khăn như vậy…

—— ta là đường ranh giới ——

Nhìn đợt tuyết đầu mùa đông rơi bên ngoài cửa sổ, trong lòng Nha Nha khẽ thở dài. Bé phát hiện từ khi mình đến thế giới này càng hay thở dài.

Không có cách nào, nếu hôm nay bé không phải 3 tuổi mà là 13 tuổi thì có thể suy nghĩ biện pháp thay đổi tình trạng hiện tại. Nhưng bây giờ bé quá nhỏ, đối mặt với khó khăn trừ thở dài hình như không cách nào khác.

Đúng vậy, bọn họ lại gặp khó khăn, bà ngoại bị bệnh, tuy rằng không nặng nhưng bé thật sự rất lo lắng. Từ sau khi mẹ qua đời, bà ngoại bắt đầu ho khan, vốn tưởng chỉ là cảm cúm bình thường, sau khi chuyển ra đã đỡ hơn nên hai người không để ý lắm.

Nhưng mùa đông đến, bà ngoại ho khan càng ngày càng nặng, ban ngày còn tốt, đến đêm thì phải ho thật lâu mới đi vào giấc ngủ, trong tay hai người không có tiền, muốn bà ngoại chữa bệnh đều không có cách, rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ?

Vừa thở dài, Nha Nha vừa oán giận không gian mình là phế vật. Mặc dù biết nghĩ vậy không đúng, nhưng thật sự bé không nhịn được thầm oán, nếu cho bé không gian, vì sao không phải là một không gian có thể trị bách bệnh? Cho dù số lần giới hạn cũng tốt, ít nhất bé có thể cứu mẹ, cứu bà ngoại, bây giờ bé chỉ còn một người thân mà thôi.

Lúc Nha Nha không ngừng oán giận, nhà họ La cách đó không xa cũng có một người không ngừng oán trách.

La Gia Tề dùng miếng vải vụn thấm nước, nhẹ nhàng lau vết thương trên tay. Sau khi lau sạch bùn đất, cậu ném mảnh vải vụn vào chậu nước, đau buồn nhìn lỗ thủng trên đầu gối, hiếm khi có một cái quần ít miếng vá vậy mà hỏng rồi, thật là, không phải chỉ muốn lấy hai cây bắp ngô thôi sao? Cũng không phải của nhà cậu ta, sao phải ra sức đuổi theo vậy chứ? Nếu không thật sự quá đói bụng, không còn cách nào, cậu sẽ tới sân sau hái bắp ngô hả?

Qủa phụ trẻ mồ côi nhà người khác ít nhiều đều được người trong đội quan tâm, nhưng bọn họ nói cậu không có nguồn gốc, dòng giống không đỏ (1), có một người cha thuộc bảy loại đen (2)? Còn nói cậu không phải người tốt, bây giờ cậu ở trong thôn luôn được trông nom đặc biệt, muốn hưởng tài sản nhân dân sao? Căn bản không có khả năng. Đừng nói bọn họ không đồng ý, mọi người cũng sẽ không đồng ý.

(1) Giống không đỏ, ý chỉ thành phần gia đình không nằm trong Năm loại đỏ. Năm loại đỏ là cách xưng hô của xã hội Trung Quốc năm 1949 đối với một số người. Đầu tiên nó chỉ những người xuất thân từ quân nhân cách mạng, cán bộ cách mạng, công nhân, nông dân nghèo, tầng lớp trung nông (lớp người mình cày ruộng của mình, không bóc lột ai, cũng không phải làm thuê cho ai). Sau đó chuyển sang cả con cái của năm đối tượng này là năm loại đỏ.

(2) Bảy loại đen tức bảy phần tử xấu trong cách mạng văn hoá: chỉ địa chủ, phú nông, phần tử phản cách mạng, phần tử xấu, phần tử theo cánh hữu, nhà tư bản, xã hội đen. Những người này bị coi là kẻ địch của giai cấp vô sản, đối tượng của chuyên chính vô sản. Trong xã hội bấy giờ, năm loại đỏ là người thượng đẳng, là giai cấp thống trị và lãnh đạo quốc gia nên được hưởng rất lợi ích: học tập, lương bổng, nhà ở, phúc lợi y tế, tham gia chính trị… Đối lập với họ, bảy loại đen, con cái của bảy loại đen bị dán nhãn phần tử xấu, là dân đen bị chèn ép, giết hại, đánh đập. Nguồn:Link

Mụ nội nó, cậu không muốn mắng chửi người nhưng bị bọn họ bức không mắng không được, cậu muốn ăn cơm để không bị đói chết, nhưng có sao?

Cứ mắng chửi hoài cũng không thể làm cơm ăn, ngày mai còn phải nghĩ biện pháp mới. Mùa hè, cậu dựa vào trí khôn vặt lấy thức ăn từ tay những đứa khác, bây giờ chỉ đành cố gắng, cứ tiếp tục thế này cậu nhất định chết đói.

Hung hăng hạ quyết tâm trong lòng, La Gia Tề tìm kim chỉ còn lại trong nhà, cẩn thận lấy một cái quần cực kỳ cũ nát, cắt một mảnh vải trên đó, từ từ khâu vá sửa lại cái quần bông của mình.

Ngày đó khi cha mẹ anh trai bị bắt đi, cậu đã không còn là đứa nhỏ. Từ ngày ông nội qua đời, cậu không còn ai để nương tựa. Nếu là người hèn nhát thì đã sớm bị ánh mắt khinh thường của người khác nuốt chửng. Nhưng cậu không phải người khác, La Gia Tề cậu muốn sống, cậu còn chưa sống đủ. Cho nên cậu sẽ không khóc, không mất thời gian để oán trách, chỉ cần có một cơ hội, cậu phải kiên cường sống, cậu muốn sống, nhất định phải sống…

—— ta là đường ranh giới ——

Hai chân La Gia Tề loạng choạng, đi hai bước chỉ thấy trước mắt đầy sao, cậu đi tới trước cửa sổ, sắc mặt trắng bệch nhìn chăm chú ra bên ngoài, muốn nhìn xem có cơ hội nào để mình sống sót không.

Cậu cảm thấy lần này thật sự không chống đỡ nổi nữa. Đây là trời muốn diệt cậu sao? Tuyết phủ kín, bởi vì tuyết quá lớn, tất cả đứa nhỏ đều bị cha mẹ nhốt trong nhà không cho ra ngoài, tất cả đường sống của cậu đều ở trên núi và đám nhóc, hiện tại, cậu thật sự không còn đường sống nào sao?

Cậu cố gắng mở to mắt, không cam lòng ngó bên ngoài, cậu không muốn chết, một chút đều không muốn chết, cậu… Đó là?

Nhìn thấy bà cụ đằng xa, ánh mắt La Gia Tề lộ rõ niềm hy vọng: chính là bà ấy, bà là mẹ Đoạn Vĩnh Qúy, mẹ chồng người đàn bà béo kia. Bà cụ này là người tốt, vì cháu gái mình mà bị hai vợ chồng kia đuổi ra khỏi nhà, bà ấy chính là hy vọng sống của mình…

Nghĩ vậy, cậu chống đỡ cơ thể suy yếu, cất bước ra cửa nhà, nghiêng ngả lảo đảo muốn đi tới chỗ bà cụ.

Sắp đến năm mới, bà ngoại muốn để cháu gái trải qua ngày năm mới vui vẻ, ai biết bản thân còn sống bao lâu? Không biết mình còn có thể cùng cháu gái đón năm mới tiếp theo hay không?

Kìm lại lo lắng trong lòng, bà ngoại muốn trang trí cho Nha Nha như những năm trước, nhưng trong nhà không có giấy đỏ, không có thứ gì để đón năm mới. Vì vậy, bà chạy tới nhà lão Trương cắt giấy dán trên cửa sổ lưới (Nguồn: Link), tay nghề cắt giấy của bà ngoại là bậc nhất ở trong thôn, đủ loại kiểu dáng, tuyệt đối sống động, làm người ta nhìn yêu thích không buông tay.

Cắt giấy dán cửa sổ lưới xong, bà không cần gì cả, chỉ muốn hai tờ giấy đỏ để về cắt dán lên trước cửa sổ nhà mình, để đứa nhỏ vui mừng phấn khích.

Điều kiện nhà lão Trương khá tốt, là người thiện tâm, thấy bà chỉ lấy hai tờ giấy đỏ nên cho bà thêm mấy viên kẹo. Thứ này rất ít, nghĩ đến bộ dạng Nha Nha nhìn kẹo giật mình, bà ngoại cảm thấy gió cũng không lớn, tuyết không lạnh, bước nhanh về nhà, muốn nhanh về xem Nha Nha trong nhà.

Đang đi, thấy phía trước có một đứa nhỏ cũng đi hướng tây giống mình, không biết đứa nhỏ kia có bị bệnh hay không mà đi đường cứ ngã trái ngã phải, cuối cùng lung lay loạng choạng ngã quỵ xuống đường?

Bà ngoại nôn nóng, trời nhiều tuyết lớn như vậy đứa nhỏ nằm hơn một tiếng sẽ mất mạng. Nghĩ vậy, bà bước nhanh chạy tới, lấy tay lật đứa nhỏ lại, vừa thấy, đứa nhỏ này bà biết, đúng là thằng nhóc thứ hai nhà họ La không ai trông nom kia, bất chấp noi chốn, vội vàng vỗ mặt đứa nhỏ kêu to: “Nhóc La, tỉnh tỉnh, tỉnh tỉnh.”

Nhìn mặt thằng nhóc nhà họ La không còn giọt máu, môi xanh đen, bà cụ biết đứa nhỏ này chỉ ngất đi thôi, nhưng cứ kéo dài sẽ dễ dàng mất mạng.

Bà ngồi xổm người xuống, đỡ nhóc La vào trên lưng mình, thử nhiều lần mới gắng gượng đứng lên, sau đó lảo đảo cõng La Gia Tề té xỉu trở về nhà mình.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ách, mọi người hẳn đã nhìn ra, nam 9 là người không từ thủ đoạn, mặc dù không đến mức giết người phạm pháp, nhưng thật sự không tính là người tốt, cho nên, mọi người nhảy hố cẩn thận o(╯□╰)o