Là một người con gái dẫu mang tính cách truyền thống, nhưng được tiếp nhận nền giáo dục hiện đại, Tấm vốn không hề bài xích, thậm chí còn cho rằng chuyện ân ái giữa vợ chồng là thiên kinh địa nghĩa, là nhu cầu tự nhiên cũng như ăn, uống, ngủ, nghỉ.
Cô cũng được giáo dục đầy đủ về quyền của con người, được dạy rằng, ái tình giữa nam và nữ chỉ có thể đầy cảm xúc, thăng hoa khi hai bên yêu thương, tình nguyện đến với nhau.
Lọt vào thế giới quân quyền này, lại dây dưa với người đàn ông quyền lực nhất, tất cả nhận thức của Tấm về tình yêu đôi lứa đều bị đạp nát một cách phũ phàng.
Lần đầu vào cung là bị động, lần hai là chủ động xông tới, Tấm không ngây thơ cho rằng có thể giữ chút kiêu ngạo ít ỏi còn sót lại. Đã xác định trở lại sống nơi thâm cung, chung chồng với mấy trăm người phụ nữ xuất sắc, còn ra vẻ thanh cao coi thường ân sủng thì thật ngu xuẩn. Nhất là không có nhà Vua chiếu cố, người đàn bà sống nơi cung cấm khác nào con kiến hôi, người người đều có thể dẫm đạp.
Thông suốt là thế, nhưng ấn tượng tồi tệ ghim trong lòng quá sâu, cứ đứng trước Vua là sự sợ hãi, sự cam chịu, sự đau đớn cứ như dòng thác lũ cuốn phăng bức tường lí trí Tấm công phu dựng lên.
Ngày trước, Vua lệnh là tuân theo, Vua muốn là cưỡng lấy nên Tấm luôn ở tâm trạng bị động chịu đựng, chờ cho qua, dù có bị hành hạ, nhưng kiên cường thì cô có thừa.
Nay thì cách cũ không sử dụng được nữa, làm cô thật vô cùng khổ sở. Những bài học ở Đoan trang viện trước kia đã như nước chảy qua cầu, không còn đọng lại chút dấu vết.
Tấm hiện tại quỳ trước mặt Vua, bối rối, mặt đỏ lựng nóng rừng rực, không biết nên bắt đầu từ đâu. Vị Vua cao quý thì thật thư thái ngồi chống tay hai bên đùi, đôi mắt như chim ưng đã khép kín, khóe môi còn hơi giương lên, như thể thách thức, như thể còn trong mộng đẹp. Tấm thật hi vọng là vế thứ hai, thật mong canh dài qua đi để cô trở về với góc riêng của mình. Lòng như thể bị ai xoắn cùng nhéo mạnh.
- Em còn định chờ trời sáng ư? - Cặp mắt lim dim khẽ mở, ánh mắt Vua thật khó tả, không có vẻ mông lung, buồn ngủ chút nào.
- Thiếp thật vô năng, xin hoàng thượng trách phạt.
- Không ngờ ái thiếp của ta lại thích bị ngược như vậy, rất tiếc là hôm nay không đáp ứng em được, ta mệt rồi.
- Vậy thần thiếp hầu hoàng thượng đi nghỉ - Tấm chớp vội lời Vua, không kịp để ý biểu cảm trong mắt ngài.
- Cũng được thôi, nếu em không muốn, có thể gọi em gái em thay thế, chậc, một thiếu nữ vừa đến độ, hẳn là sẽ rất vui.
Nghe từ "vui" từ sâu trong kẽ răng Vua phát ra, Tấm hoảng hốt cả người, không dám nghĩ đến hình dung tan nát của Cám, tệ hơn là cái chết đang chờ đợi. Tấm bình an đi qua những lần hầu ngủ không có nghĩa người khác cũng vậy. Đã thấy đủ nhiều, đủ ám ảnh để cô ôm vội chân Vua cầu xin:
- Không, không đổi thưa hoàng thượng, chỉ là thiếp lo lắng cho sức khỏe của hoàng thượng...
- Thật là ngoan - Vua vuốt ve mái tóc Tấm vẻ cưng nựng - Vậy em còn chờ gì nữa!
Nuốt cái tôi vào trong bụng, sát lại gần Vua hết mức, Tấm cố vứt mọi cảm xúc ra đằng sau, khẽ nâng người dậy, cởi ra áo ngoài cùng yếm. Bầu ngực trắng như sữa lộ ra mát lạnh làm hai nụ hoa hồng hào se cả lại. Hầu Vua cởi ra chiếc quần lụa trơn, cảnh tượng làm Tấm trộm hít một hơi sâu. Lần đầu cô trông rõ đến thế vật của đàn ông. Giữa đám cỏ rậm rạp, vật ấy còn đang thiu ngủ. Thật sợ hãi khi tưởng đến việc cô sẽ không làm nó dậy nổi, và sau đó là kết cục vong mạng như những cung nga nọ.
Tấm khẽ chạm vào, hơi giật mình khi nó rung nhẹ, vận hết cả can đảm nắm vào tay, miệng đưa sát lại ngậm lấy. Dường như ngay lập tức, vật trong miệng thình lình tỉnh dậy, càng phổng phao lên làm Tấm những muốn ngạt thở. Đâm lao phải theo lao, Tấm bình tĩnh đưa hai tay nâng lên bầu ngực phồn thực áp lại cọ xát bên ngoài, đầu cúi gằm, miệng liên tục hoạt hoạt động, cố nhớ lại chi tiết các nữ quan chỉ dạy, thi thoảng còn đảo lưỡi cắn nhẹ nhàng. Kỹ thuật không lấy gì làm cao siêu lại khiến Vua rùng mình, hai tay mất tự chủ ôm chặt cả đầu Tấm ghì xuống. Tấm cam chịu, xem nhẹ vật to lớn trong miệng, nhịn đi cảm giác buồn nôn làm cho xong việc của mình.
Đến khi Vua gầm nhẹ, một thứ dung dịch đặc sệt, tanh lợm vọt thẳng vào cổ họng Tấm, không được phép, Tấm chỉ dám hé miệng cho chúng chảy bớt ra. Cổ họng đau xót, dạ dày nhộn nhạo, nỗ lực nhịn nôn làm cô nghẹn thở.
- Em thật giỏi - Vua nhìn Tấm bằng ánh mắt sáng quắc - Lên đây với ta.
Vua vừa nói, vừa lôi kéo Tấm lên long sàng, tay kia thô bạo gạt bỏ làn váy còn vướng víu. Không có dạo đầu, đè Tấm bên dưới, Vua xộc thẳng vào, tay vỗ mông ra hiệu cô cong người lên đón nhận.
Tấm chôn mặt xuống lớp nệm gấm xa hoa, nước mắt tự dưng không kìm được giọt nối giọt thấm xuống.
Đã nhiều lần gần Vua như thế, chưa lần nào Tấm có thể thành công coi nhẹ đi tất cả. Có đôi khi cô thật hận bản thân mình quá cố chấp, để người đã đau, tim lại càng thêm đau.
Tình cảm bất tuân lại biện minh, nếu như cô không bị con người này cưỡng bức, không bị đưa vào cung, thân thể tư cách đều không bị vấy bẩn, cô sẽ được yêu thương đúng nghĩa với người đàn ông mình yêu, chứ không phải chịu giày vò thế này.
Nước mắt làm mắt Tấm, má Tấm như phải bỏng. Những cú thúc không ngừng nghỉ làm da thịt cô chà mạnh xuống chăn nệm ran rát.
Đầu óc Tấm mờ mịt trong nỗi hận, nỗi hổ thẹn, bỗng trượt khỏi khống chế bay về cái buổi trong hang đá nơi quê nhà, đến đôi tay khỏe mạnh với lòng bàn tay ấm áp dịu dàng của anh Khoai lúc anh hứa hẹn sẽ chăm lo cho cô cả đời.
Có cái gì đó lan tràn trong lòng Tấm, thắt lại nơi bụng, chạy dọc sống lưng như luồng điện. Trước mắt tối đen bỗng vụt sáng, mọi cảm giác đau đớn biến mất, cả cơ thể cô như trôi bồng bềnh trong vài giây ngắn ngủi.
Đến khi định thần lại, bàn tay Vua vốn đè lên lưng Tấm đã chuyển sang bóp chặt cổ cô. Sau tiếng Vua thét dài mãn nguyện, trong lúc dòng sinh lực đang chảy vào người Tấm, giọng nói âm hàn như rắn khẽ bò vào tai cô:
- Đồng sàng dị mộng, em cũng đủ can đảm đấy.
Càng lúc càng ngạt thở, trước lúc mất đi ý thức, Tấm buông thả nghĩ "Kể ra, được chết đi cũng thật là tốt"