Xuyên Về Làm Sủng Phi

Chương 50: Xuyên Đình cung




- Ta không ăn, đem đi đi.

. Cô hiện tại bị Thiên giam lỏng trong Xuyên Đình cung. Nơi này nguy nga tráng lệ, kẻ hầu người hạ thứ gì cũng không thiếu, chỉ cần cô nói một tiếng chốc lát liền có ngay ngước mặt, nhưng nửa bước cũng không được bước ra ngoài, cô và Nam Phong mỗi người một nơi, hắn cùng phụ thân bị giải vào nhà lao, không biết có được cho ăn tử tế hay không, cô nhìn thức ăn nha hoàn đem đến mà chán ghét dù có đói cũng không muốn động đũa.

- Vẫn chưa động vào?

- Hoàng thượng, Lãnh cô nương không ăn không uống đã hai ngày, nô tì sợ...

- Đưa đây.

. Sau khi giải đám người Nam Phong vào nhà lao qua hôm sau lập tức lên ngôi, đem cô nhốt lại để dễ dàng kiểm soát, không ngờ nữ nhân này lại cứng đầu không nghe lời cả ăn uống cũng không màng làm hắn đau lòng không thôi.

- Lui ra ngoài hết đi!!

. Hắn tiến vào phẩy tay đuổi hết nha hoàn ra ngoài sau đó tiến lại chỗ cô đang nằm.

- Tuệ nhi! Mau ngồi dậy ăn một chút.

-....

- Tuệ nhi!

. Cô xoay vào trong cố tình làm lơ hắn, lời nói của hắn vốn dĩ không lọt tai.

- Trẫm ra lệnh cho nàng mau ngồi dậy ăn hết cho trẫm.

-....

. Hắn thấy nàng không để tâm liền tức giận dùng sức kéo cô dậy, hai ngày không ăn uống cơ thể đã rất mệt mỏi đột ngột bị kéo dậy vô lực ngã vào lòng hắn, hắn rất thoải mái a~

- Há miệng!

. Hắn múc một muỗng đưa đến miệng ra lệnh nhưng cô lại xoay mặt đi chỗ khác.

- Xoay lại đây đừng cứng đầu nữa!!

. Giọng hắn trầm xuống đáng sợ, cô chọc giận hắn rồi, đằng nào cũng đã nổi điên lão nương muốn chọc cho ngươi tức hộc máu mà chết!! Cô liền đẩy tay hắn ra lập tức chén nóng trên tay hắn cũng rơi xuống, hắn không kềm được nắm cằm cô dùng lực bóp mạnh.

- Nàng chống đối?

- Ta không ăn, ngươi đừng có phí sức!!

- Khẩu khí mạnh đấy, để trẫm xem nàng còn dám không ăn hay không?! Đi!!

. Hắn nắm lấy tay cô kéo đi, cô bị lực nắm của hắn đau đến mức khoé mắt ươn ướt chực rơi lệ. Hắn không màng, trước kia là hắn ôn nhu nhưng vẫn không giữ được cô bên cạnh, ôn nhu làm cái chó gì nữa!!

- Ngươi buông ra!! Đau...

- Biết đau hã? Biết đau thì tốt rồi, ngoan ngoãn một chút!!

. Cô bị hắn lôi đến nhà lao, nhà lao u tối đến nhường nào, mùi ẩm mốc khó chịu xộc vào mũi cô, mặc kệ, trước mắt đã đến nhà lao, phải tìm đám người Nam Phong trước đã.

. Thiên buông tay cô ra để cô chạy đi, y biết là cô sẽ không bỏ trốn ngay bây giờ.

- Phong! Phụ thân!

. Cô thấy ở gian cuối cùng Nam Phong cùng phụ thân và các vị trưởng bối đang ngồi cùng nhau, theo quán tính đồng loạt đều chuyển ánh mắt đến chỗ cô. Nam Phong vừa thấy liền đi đến, hận không để phá vỡ cửa gỗ chắn giữa hai người.

- Phong! Ngươi có sao không? Đã ăn chưa?

- Ta không sao nàng đừng lo, chúng ta ăn rồi, còn nàng tại sao lại ở đây? Bọn chúng thả nàng ra sao? Ở đây rất nguy hiểm!!

- Ngươi không cần lo, trẫm chăm sóc nàng rất tốt, chỉ là có hứng mang nàng đến thăm nhạc phụ đại nhân thôi!!

- Phong! Mặc hắn, hắn nói nhãm!

- Ngươi bắt chúng ta rồi còn không mau thả Hàn Tuệ ra!!

. Lãnh thừa tướng bình thường điềm đạm nhưng bây giờ còn điềm đạm gì nữa? Hỗn đản kia dám bắt nữ nhi ông yêu thương làm con tin, người làm cha sao có thể không nóng lòng.

- Nhạc phụ đại nhân!! Tuệ nhi hiện không ăn uống ngon miệng, trẫm mang nàng đến đây để giải khuây. Người đâu!! Dùng hình!!

. Tên lính hiểu ý liền lôi Nam Phong đến cây gỗ cột lại sau đó dùng roi da quất mạnh “ Pặcc “.

- Đừng!! Phong!!

. Cô muốn chạy đến thay hắn nhận một roi đó nhưng lại bị nam nhân đằng sau mạnh mẽ giữ lại, bắt cô phải chứng kiến cảnh hắn bị hành hạ. “ Pặcc “ “ Pặcc “ “ Pặcc”....

- Ngươi tha cho Phong đi... xin ngươi!!

. Cô quỳ xuống trước mặt Thiên, cúi đầu van xin.

- Hàn Tuệ! Nàng làm cái gì vậy hả, mau đứng lên!! Ahh...

- Thiên! Ta xin ngươi mà!! Tha cho chàng đi có được không, ngươi nói gì ta cũng sẽ nghe theo!!

- Nói gì cũng sẽ nghe theo?

- Đúng ta sẽ không chống đối ngươi nữa, chỉ cần ngươi muốn ta liền ngoan ngoãn nghe theo. Tha cho Phong đi!!

. Thiên mỉm cười phẩy tay, tên lính dừng đánh sau đó lôi Phong người máu me nhốt lại.

- Ái phi, chúng ta mau trở về thôi, nhạc phụ đại nhân cần nghỉ ngơi.

. Cô luyến tiếc nhìn hắn song cũng theo chân Thiên trở về Xuyên Đình cung.

----------

. Cô như một cái xác không hồn bên cạnh hắn, hắn đút ăn liền ăn, hắn bảo ngủ liền ngủ, kêu hát liền hát cho hắn nghe, nhưng một chút tâm trí cũng không đặt vào đó, hắn biết chứ, biết là cô còn ý chống đối hắn nhưng lại e dè chuyện đám người kia. Không sao cả, trước mắt cứ như vậy, sau khi xử trí xong liền đem cô ra dạy dỗ lại. Thiên lấy trong ngực áo ra một cái hộp gỗ dài, đưa đến trước mặt cô.

- Nàng mở ra xem!

. Cô mở ra nhưng mắt một chút cũng không nhìn đến.

- Nàng xem cây trâm này có đẹp không? Trẫm còn nhớ lần nàng bỏ đi ra khách điếm ở, trẫm dẫn nàng cùng Tiểu Xuân đi dạo, trẫm thấy nàng cứ đứng nhìn cây trâm này, lại trả giá không được liền luyến tiếc bỏ đi. Sau đó trẫm trở lại mua cây trâm này tặng nàng nhưng lại nhận được tin nàng quay về Cửu phủ.

- Đa tạ hoàng thượng!!

. Cô đóng chiếc hộp tuỳ tiện để qua một bên, trong đầu vẫn đang nghĩ cách cứu Nam Phong.

- Nàng một mình trong cung sẽ rất buồn chán nên trẫm vừa gọi người đón Lan Tâm vào với nàng.

. Lan Tâm bước vào, khuôn mặt nhỏ nhắn đượm buồn, khoé mắt long lanh như muốn khóc.

- Ngươi ở lại chăm sóc tốt cho nàng, Tuệ nhi nàng nghỉ ngơi đi, trẫm có việc phải đi rồi, sẽ mau chóng về với nàng.

. Hắn vừa đi ra ngoài Lan Tâm lập tức sà vào lòng cô khóc nức nở.

- Tiểu thư!! Tiểu thư có sao không? Chỉ vài ngày mà người đã ốm đi, vương gia cũng bị bắt đi, hiện Cửu phủ rất hỗn loạn, vừa sáng nay còn có người đến tịch thu tài sản.

- Đừng lo đừng lo, không sao, không sao nữa rồi!!

. Cô vỗ về Lan Tâm, sau đó cầm chiếc hộp ban nãy mở ra cho Lan Tâm xem.

- Thất vương gia và Tiểu Xuân không có ở đây để yểm trợ chúng ta, huynh trưởng chắc cũng đang trên đường trở về, ban nãy hắn tặng ta thứ này, trông cũng có thể mở khoá được, tối nay em đi tìm Viên thái giám nhờ giúp đỡ ra khỏi cung chạy đến cổng thành tìm cách báo tin cho Hạo và huynh trưởng đến, ta sẽ tranh thủ đến nhà lao cướp người.

- Tiểu thư....cướp ngục rất nguy hiểm, huống hồ chỉ có mình tiểu thư không có người yểm trợ...

- Em yên tâm, nếu cướp được thì Nam Phong sẽ triệu tập binh mã quay về cứu chúng ta, còn nếu thất bại ta sẽ tìm cách cứu chàng, cùng lắm là cả hai chết chung.

- Tiểu thư!!!!

- Em đừng lo, nếu ta có hề gì thì hãy ra ngoài tìm một phu quân tốt chăm sóc cả đời về sau cho em.

. Cô vừa nói vừa dúi vào tay Lan Tâm một túi đầy ngân phiếu kèm vài trang sức.

P/s: Vote + Cmt truyện đi ❤️❤️❤️❤️