. Thất vương phủ, hoa viên, Lãnh Hàn Sương đang ngồi trên ghế đá, hai tay trắng ngọc ngà điêu luyện lướt trên chiếc đàn tranh, từ đằng xa một nam nhân tiêu soái tiến lại, không ai khác ngoài chủ nhân của thất vương phủ, Thất vương gia - Lý Quốc Hạo.
- Vương gia!
. Vừa nhìn thấy hắn nàng liền lập tức đứng dậy đi đến hành lễ, từ lúc bị sảy thai đến nay, đây là lần đầu tiên hắn hiện diện trước mặt nàng.
- Nàng cứ tiếp tục đàn đi, ta ở đây nghe.
. Lãnh Hàn Sương vẽ lên môi một nụ cười xinh đẹp sau đó đi đến ngồi lại chỗ cũ, hai tay đặt trên dây đàn nhẹ nhàng làm phát ra cùng giọng hát trong trẻo hoà vào làm một, khiến người khác khó có thể cưỡng lại.
- Hay! Hay lắm!
- Chỉ là lâu rồi thiếp không đàn, cứ lo sợ không thể phục vụ tốt cho vương gia.
. Cử chỉ lời nói của Lãnh Hàn Sương nhẹ nhàng điềm đạm, nhưng lại có chút khác biệt so với trước đây.
- Vài ngày nữa ta phải đi trấn áp Tây vực, chuyện trong phủ vất vả cho nàng rồi.
- Vương gia cứ yên tâm, thiếp là nữ chủ nhân của Thất phủ, nhất định sẽ cai quản thật tốt, chờ vương gia trở về.
- Được! Ta còn việc phải đi, nàng nhớ phải chú ý đến sức khoẻ.
. Sau khi Hạo đi, Hàn Sương tiếp tục đàn, đàn được một lúc thì một nha hoàn đi vào cùng Hàn Sương trao đổi nhỏ, cẩn thận không để người khác nghe thấy.
---------- Tinh Thương Lầu
. Tinh Thương Lầu là một quán ăn ngon nổi tiếng bậc nhất kinh đô, do đó cũng không ít các quan lại tiểu thư công tử ghé đến, trên lầu, Lý Quốc Thiên đã ở đó từ khi nào, như đang chờ đợi một ai. Một nữ tử đeo khăn đen bước vào, dường như quen biết, Tam vương gia mời nữ tử ngồi xuống sẵn tiện rót trà mời.
- Ta đã ở đây đợi nàng lâu lắm rồi!
- Trong phủ nhiều việc rắc rối, khó khăn lắm ta mới đến được.
- Ta có việc muốn nhờ nàng.
- Chàng cứ nói!
. Thiên chìa ra một mẫu giấy, nữ tử kia liền hiểu ý mở ra xem.
- Ta muốn nhân cơ hội này có được nó!
--Cửu vương phủ, đại sảnh
. Cô từ sớm đã bị Nam Phong gọi đến đây để bàn về việc chuẩn bị để đón sứ giả Đại Nguỵ.
- Ta không múa....nhất định không múa!
- Ta cũng không biết đàn, đổi đi!
- Ta không biết làm thơ đâu...
- Ta không...
- Nàng...cái gì cũng không chịu làm, nàng nói đi, sở trường của nàng là gì?
- Ta hả? Sở trường của ta là ăn, thế nào, hôm đó ngươi dọn bàn ăn để ta ăn cho sứ giả xem à?
. Nam Phong lắc đầu, cô là cố tình không nhận việc. Tô Hiểu Nguyệt cũng được hắn truyền đến, một thân hồng phấn được Lục Ý dìu vào đại sảnh.
- Nguyệt nhi! Nàng đến rồi, lại đây.
. Hắn thay Lục Ý dìu nàng vào ngồi cạnh cô, ý gì đây, muốn cậy nắp bình dấm chua à, mơ đi tiểu cẩu!
- Nàng nói xem, ta bảo vương phi múa thì không chịu múa, đàn không chịu đàn, thật cứng đầu!
. Vừa nói vừa liếc ngang cô một cái, Tô Hiểu Nguyệt nở nụ cười nhẹ.
- Vương phi tỷ tỷ không chịu có lẽ không đúng sở trường của tỷ tỷ, muội nghĩ có lẽ tỷ hát cũng rất hay, có thể biểu diễn!
- Đúng! Đúng! Nguyệt nhi, chi bằng nàng đàn cho Hàn Tuệ hát, dẫu sao nàng đang mang thai, không thể múa cũng không tiện đi đứng trước mặt quan thần, bụng đã nhô hơn rồi!
. Nghe nhắc đến đứa con trong bụng, Tô Hiểu Nguyệt liền diễn một vở bảo bối nhớ cha cho cô xem.
- Phong! Mấy ngày nay chàng suốt ngày đầu tắt mặt tối lo chuyện triều chính thay phụ hoàng mà không có thời gian đến thăm tiểu bảo bối, bảo bối rất nhớ chàng a~. Mỗi tối không có chàng bảo bối không ngủ được ta cũng không thể chợp mắt, rãnh rỗi chàng liền đến thăm con đi!
. Cảm giác thương nhớ con ùa về, nếu hài tử còn cô cũng có thể nói những lời lẽ này với hắn, chỉ tiếc là hài tử của cô không có may mắn.
- Được, ta hát là được, mệt rồi, Lan Tâm, ta muốn đi nghỉ.
. Lan Tâm biết cô đau buồn liền đi đến dìu cô về phòng, thế mà vẫn còn tên ngốc tử không hiểu chuyện kia đang vuốt ve bảo bối của Tô Hiểu Nguyệt. Chợt nhớ ra, hắn liền hối hận muốn chạy đến vỗ về ai ngờ bị bà bầu níu giữ không cho đi, còn cách nào khác? Một người là nữ nhân hắn yêu, một người lại mang thai con của hắn, chẳng may lại thành phế nhân, Hàn Tuệ, ta và nàng còn có thể có thêm một đứa con, nhưng Hiểu Nguyệt, con của nàng ấy sinh ra đã thiệt thòi, ta phải bù đắp cho mẹ con nàng ấy!
----------
. Hôm nay là ngày Thất vương gia xuất binh đi trấn áp Tây vực, nhưng từ sớm đã không thấy người đâu.
- Tiểu Xuân trước khi đi nói muốn gặp nàng nên ta mang Tiểu Xuân đến đây.
- Vậy khi nào các ngươi đi?
- Một lát nữa khởi hành.
- Thất vương gia, Tiểu Xuân, hai người lần này đi phải bảo trọng, an toàn là trên hết.
- Tiểu thư người đừng lo, em...em sẽ chăm sóc vương gia thật tốt, vương gia...cũng sẽ bảo vệ em, nên tiểu thư đừng lo lắng mà rầu rĩ.
- Cái áo choàng này ta may cho huynh, nó giúp giữ ấm, là đích thân ta may cho, phải trân quý đó, có biết chưa?!
. Cô lấy trong tủ gỗ ra một các bọc, mở ra là một chiếc áo choàng màu nâu nhẹ, thơm thoang thoảng.
- Ta biết! Ta biết! Đồ của nàng ta còn không dám trân quý sao, còn có mùi của nàng này.
. Hắn đưa lên mũi ngửi một hơi, vuốt ve tấm áo tỏ vẻ yêu thích.
- Tiểu thư...
- Ta biết em định nói gì, em muốn hỏi quà của em đâu chứ gì, ta không có làm cho em.
-....
- Tiểu thư, em theo tiểu thư lâu như vậy...
. Chưa đợi Tiểu Xuân nói xong cô đã lấy một bộ y phục màu vàng đưa lên trước mặt Tiểu Xuân.
- Đều là thành ý của ta và cả Lan Tâm nữa. Làm cho em bộ y phục rất vất vả, cho nên em không được làm bẩn đó có biết chưa.
- Đa tạ tiểu thư!
. Tiểu Xuân vui vẻ nhận lấy, miệng cười không ngớt.
- Trời gần sáng rồi, ta phải trở về, nàng ở nhà đợi ta, nhất định ta sẽ đem những đồ ngon về tẩm bổ nàng.
. Thất vương gia thường ngày nghiêm nghị lãnh khốc nhưng trước mặt cô lại như biến thành một người khác.
- Đi thôi Tiểu Xuân!
. Thất vương gia mở cửa sổ ôm eo Tiểu Xuân bay đi.
- Hai người bảo trọng!
P/s: Chào ngày mới của tuần mới ☀️☀️ Không biết có ai đang đợi chap mới ra không nè