. Thiên tiễn đại phu về rồi quay lại phòng chốt cửa cẩn thận
- Tiểu Hắc! Sao ngươi đến đây? Có chuyện gì?
- Chủ tử! Cửu vương đã tìm được đến đây, nhân lúc cửu vương chưa biết người mau trở về kinh thành!
- Không được! Tính mạng Hàn Tuệ đang gặp nguy hiểm, ta phải tìm cách cứu nàng ấy!
- Người đã nói về kinh thành sớm vì có việc tư, bây giờ lại bị bắt gặp ở đây! Với thế lực của Cửu vương, chắc chắn sẽ gây bất lợi cho người! Chi bằng người về kinh thành trước rồi tuỳ cơ ứng biến, Cửu vương sẽ thay người cứu Lãnh cô nương! Chủ nhân cứ yên tâm! Vẫn nên chừa cho mình một đường lui!
. Thiên tiến đến bên giường nắm lấy bàn tay đang lạnh dần của cô hôn nhẹ một cái
- Ta đi rồi sẽ về! Tiểu Hắc! Tung tin cho hắn biết Hàn Tuệ đang ở đây, để lại lá thư về Lam Thảo, chỉ đường đến động Tuyết Nhu!
---------
- Vương gia! Hạ thần nghe tin có một nam nhân đem theo một cô nương vào thị trấn. Nghe miêu tả nữ nhân kia quả thật rất giống vương phi! Còn nam tử kia thì mọi người đều không biết
- Ở đâu?
- Khách điếm phía trước thưa vương gia!
. Phong dẫn đoàn quân đi thẳng rồi dừng lại trước khách điếm nhỏ, cho người lục tung nơi đó
- Vương gia! đã tìm thấy vương phi rồi!
. Nhận được tin hắn không kềm nổi cảm xúc kìm nén những ngày qua, không tự chủ hấp tấp nhảy xuống ngựa chạy vào trong. Từ xa hắn thấy một căn phòng của mở lớn, có thể thấy được chiếc giường trong phòng, trên giường, một thân thể nhỏ bé quen thuộc không ngừng run rẩy, liền cảm thấy tâm can như đang thắt lại. Tiến đến chạm nhẹ vào khuôn mặt yêu kiều mà từng khắc hắn đều mong nhớ
- Vương gia! thuộc hạ tìm thấy một lá thư đặt trên bàn
- Đưa ta!
. Bức thư chỉ vỏn vẹn vài chữ, những nét chữ viết vội vàng chẳng mấy chốc hiện ra trước mắt hắn
- Đến động Tuyết Nhu tìm Lam Thảo chữa trị cho Hàn Tuệ!
- Ngươi mau gọi đại phu đến đây
----------
. Một người tướng tá mập mạp tay quải hộp thuốc đi vào rụt rè, y nghe vương gia truyền đến liền cảm thấy lo sợ run lẩy bẩy
- Mau xem nàng ấy!
. Lão nghe thanh âm lạnh băng của hắn nhất thời hai chân cứng đờ, trên trán bắt đầu xuất hiện những giọt mồ hôi nhỏ, lấy lại điềm tĩnh đi đến bắt mạch cho cô rồi đứng dậy cúi người trước mặt hắn mà nói
- Bẩm vương gia! theo kinh nghiệm của lão phu thì vương phi bị độc xà cắn, chỉ có Lam Thảo mới có thể chữa được nếu không sẽ không qua khỏi 10 ngày nữa. Quan trọng là...
- thế nào? ngươi cứ nói!
- nếu không qua khỏi thì một xác hai mạng
- một xác hai mạng?
- theo chẩn đoán thì vương phi đã có mang một tháng rồi
. Nghe xong sắc mặt hắn liền tái nhợt, tay nấm chặt thành quả đấm, lo âu nhìn về phía cô...
----------
. Sau ba ngày lên đường vất vả, cuối cùng hắn cũng đứng trước động Tuyết Nhu, thời hạn còn vài ngày nữa, nếu hắn không mang Lam Thảo về kịp, xem như chính tay hắn đã kết thúc mạng sống của cô, của hài tử chưa chào đời! Một mình tiến vào sâu bên trong, cuối động hiện ra một hồ nước lớn, phía bên kia hồ là một cái cây nhỏ mọc lên trơ trọi, đại phu đã cho hắn nhìn thấy Lam Thảo qua sách nên không nghi ngờ gì nữa, chắc chắn là nó! Nóng lòng bay qua đó, vừa túm Lam Thảo kéo lên thì cảm nhận có người phía sau, xoay lại nhanh chóng né người qua một bên tránh được nhát đao chí mạng, là một nam nhân vận hắc y, hình ảnh hai nam nhân đấu nhau quyết liệt hiện lên mặt hồ nước! Chết tiệt! Hắn không đem theo binh lính! Trên người lại không có kiếm! Tên kia chắc hẳn là cao thủ võ lâm, kiếm pháp cao cường! Hắn tuy thân thủ lợi hại nhưng tình thế này lại làm hắn không kịp trở tay. Liên tiếp nhận nhiều vết thương mới nhưng tay vẫn cầm chắc Lam Thảo không buông, tay còn lại một chưởng vào ngực thích khách làm y bất ngờ ngã về sau, bất ngờ bị y phóng phi tiêu vào cánh tay làm Lam Thảo rơi xuống đất, y nhanh chóng bay đến trả lại một chưởng làm hắn không kịp phòng bị ngã xuống hồ, rất nhanh mặt hồ nước lại êm đềm như chưa có việc gì!
----------
- Chủ nhân! Thuộc hạ đã làm xong việc người giao phó, thuộc hạ đã đem Lam Thảo đến chỗ Lãnh cô nương, chắc bây giờ đại phu đã tiến hành chữa trị
- Làm tốt lắm! Ngươi lui đi!
. Nam nhân vận hắc y lui ra ngoài để lại nam tử một mình trong phòng, khuôn mặt luôn ôn nhu kia chẳng mấy chốc trở nên u ám
- Nam Phong ơi Nam Phong! Ngươi đừng trách ta! Có trách thì trách ngươi có quá nhiều thứ! Ngang nhiên giành lấy nữ nhân của ta!