Xuyên Về Làm Điền Chủ

Chương 4: Bữa Cơm Phong Ba




Đợi hắn xử lý xong, đem nỏ tiễn quăng lại vào trong không gian liền đi gọi Triệu Tiểu Mộc.

Vừa thấy hắn trở lại, y vội đứng dậy chạy về phương hướng của hắn.

Hạ Thần đem y tới bên bờ suối, lưu loát xử lý gà cùng thỏ, bảo y đi xung quanh nhặt ít cành cây khô nhóm lửa.

Hắn xử lý đồ vật xong thì y cũng đã nhóm xong lửa.

Hắn là sát thủ đã được dạy rất nhiều kể cả kỹ năng sinh tồn khắp nơi. Đôi khi cả tháng bị truy sát hắn phải ăn dầm nằm dề trong rừng. Dã vật được coi là thức ăn dễ sống nhất.

Đem nướng ba con vật đến vàng ươm, hắn đưa một con gà cho y.

Chốc lát cả hai đã xử lý xong hết.

Hắn đưa nước cho y uống, vừa uống một ngụm hai mắt y liền sáng lên nhìn chằm chằm vào nước bên trong. Nhưng cũng không lên tiếng hỏi.

Hạ Thần thu hết phản ứng của y vào mắt.

Tốt lắm! Tức phụ của hắn rất hiểu chuyện, có dị thường cũng không nhiều chuyện hỏi.

Y uống một nửa, lại đưa nửa còn lại cho hắn, hắn lại bảo y giữ lại từ từ uống.

Triệu Tiểu Mộc giữ chặt ống nước. Nước này vừa ngọt vừa mát, uống vào xong liền cảm thấy thân thể rất khoan khoái, nếu như mẹ y được uống nước này. Thân thể có thể tốt hơn chút không?

Ăn uống xong hắn lại không đi chặt cây mà ở bên suối tập luyện, xong liền chọn một khối đá nhẫn, ngồi xuống bên cạnh suối bắt đầu mài lưỡi dao kia.

Triệu Tiểu Mộc ở bên cạnh không hối cũng không hỏi hắn tại sao không đốn củi.

Nếu lát nữa trở về không có củi chắc chắn sẽ bị mắng chết, còn có thể bị đánh nữa.

Thấy hắn mài dao, y nghĩ hắn mài sẽ dễ chặt cây hơn.

Đợi hắn mài cái lưỡi kia đến sáng bóng như mới lại còn sắc. Hắn liền gọi y đi.

Đi sâu hơn chút hắn bắt đầu đốn một thân cây, chặt lấy một đoạn vác lên vai xuống núi. Y nhìn hắn ánh mắt đầy ngỡ ngàng vội hỏi "Thư An, ngươi k đốn củi, lát nữa về phải nói làm sao?"

"Không đốn" hắn dừng chân xoay người nhìn y "Còn nữa, ta không thích tên Thư An kia, gọi ta Hạ Thần, không, ngươi gọi ta là Thần Ca, không đúng, phải gọi là tướng công hay phu quân mới đúng"

Nếu mà y trắng chắc chắn mặt sẽ đỏ lên, nhưng lại không thể nhìn ra, y lắp bắp nói "ta gọi ngươi Thần ca đi, nếu để mọi người nghe được chắc chắn sẽ bị nói"

"Được, có người gọi Thần ca, không có người gọi tướng công hoặc phu quân, ngươi chọn" nói xong xoay người xuống núi, vẫn không có buông tay y.

Trên đường xuống, hắn dùng cây rựa đã mài sắt kia ném chết hai con gà rừng, một con bay mất đầu, một con rụng mất chân.

Hai người lại lững thững xuống núi, đến chân núi đã chiều, ánh nắng mờ nhạt.

Y đưa mắt nhìn về một phương hướng, hắn cũng nhìn theo, có thể biết được y đang nhìn về hướng nhà mình.

"Nhớ nhà?" hắn lên tiếng hỏi

Triệu Tiểu Mộc đưa mắt nhìn y một cái, lại rũ mắt nhìn ống nước trúc trong tay mình, gật đầu.

"Đi thôi" hắn kéo tay y đi về hướng nhà y. Y ngơ ngác nhìn hắn.

Trong lòng tự dưng lại dâng lên một cỗ ấm áp.

Đi chốc lát đã đến nhà, nhìn thấy một đứa nhỏ chừng mười hai, mười ba tuổi người cũng gầy lại thấp, đi hướng ngược lại, vừa nhìn thấy bọn họ liền lớn tiếng gọi một tiếng ca liền nhanh chân chạy đến.

Đứa nhỏ này là đệ đệ của Triệu Tiểu Mộc, tên Triệu Lâm, đã mười bốn tuổi, bởi vì cha nó phải ra ngoài làm thuê, ruộng đã bán hết để chữa bệnh, nó cũng ra ngoài làm chút việc kiếm chút rau dưa cho mẹ nó ăn.

Nhìn thấy hắn, Triệu Lâm ngập ngừng gọi một tiếng ca phu. Liễu thị Liễu Hoa nghe cũng vội vàng chạy ra.

Nhìn thấy con mình về lập tức rơi nước mắt. Triệu Tiểu Mộc đỡ bà vào nhà. Triệu Lâm cũng dẫn Hạ Thần theo sau.

"Nương, người uống chút nước này đi, rất ngọt, Thần Ca lấy nước suối ở trên núi, uống rất tốt, mau uống đi."

Liễu thị lau khóe mắt, đem ống trúc uống một hơi, cũng như y lúc đó hai mắt tỏa sáng. Lại uống thêm một ngụm. Bảo hắn cùng y cũng uống, hai người liền từ chối, bà lại rót cho Triệu Lâm một cốc, còn một chút chừa cho Triệu phụ tối về uống.

"Nước suối này thật ngọt, lại mát, uống thật dễ chịu" Liễu thị khen ngợi, lần đầu tiên bà uống được loại nước ngon như vậy.

Ngồi chốc lát, y mới vội bảo hắn phải về. Hắn lại cảm thấy nơi này mới gọi là nhà đi, bên kia chẳng khác nào cái tù giam.

"Nương, người cầm hai con gà này hầm canh hay nấu gì đó cải thiện bữa ăn" trước khi đi hắn đưa hai con gà cho Triệu Liễu thị

"Không cần" Liễu thị vội từ chối, bà biết tính cách của Lưu thị kia, nếu hai đứa không mang gì về chắc chắn sẽ bị mắng chết

Hắn không nói gì đem gà nhét vào tay Triệu Lâm, vác khúc gỗ rồi nắm tay Triệu Tiểu Mộc rời đi.

Trời chiều hôn ám, khói bếp lượn lờ trên không trung.

Giờ về nhà vừa lúc kịp ăn cơm a.

Hai ngươi trở về nhà, như hắn dự đoán ở nhà vừa dọn cơm. Cả nhà đã ngồi đủ chỉ còn hắn và y. Nhưng hắn chắc chắn sẽ không hề đợi y, chỉ là chưa dọn đủ món nên chưa động đũa đi.

Hắn đem đặt khúc gỗ cạnh cửa phòng tạp vật, bảo Triệu Tiểu Mộc đi nấu nước tắm cho hai người.

Còn hắn xoay người hướng về phía nhà chính. Vừa nhìn thấy hắn Lưu Thị liền lớn tiếng mắng "Cái đồ vô tích sự nhà ngươi đi đốn củi cả một ngày hay sao? Sao cọp trên núi không ăn thịt ngươi cho rồi?"

Vừa nghe xong, sát khí trên người hắn lập tức không khống chế mà tỏa ra chung quanh, đám người ngồi trên bàn nhìn gương mặt lạnh băng của hắn nhìn họ chằm chằm liền rùng mình dời tầm mắt.

Hôm nay Hạ Thư An làm sao vậy, rõ ràng thường ngày đều cúi đầu, làm gì có ánh mắt nhìn người đáng sợ như vậy?

Lưu thị cũng liền câm miệng, chưa kịp nuốt xuống câu chửi đã thấy Hạ Thần đi đến gần bàn cơm. Nhìn một bàn cơm, một đĩa trứng gà luộc có ba cái trứng nhìn liền biết cho hai cô con gái cùng cô con dâu mới kia, cớ gì tức phụ của hắn cũng là dâu mới, không nói không được tổ chức hôn lễ, ăn cũng phải ăn thừa ăn cặn, cả ngày cũng phải quần quật làm việc.

Bên cạnh có thêm một đĩa dưa muối xào thịt, một dĩa rau trộn, một đĩa rau luộc, cùng canh rau.

"Tránh ra chút" giọng nói âm lãnh vang trên đỉnh đầu.

Hạ Hoàng Bình biết hắn nói ai, không nhìn không đứng lên còn gắt gỏng nói "chỗ của ngươi là phòng tạp vật, đợi mọi người ăn xong cơm thừa cho ngươi, mau trở về ổ chuột của ngươi đi"

Hắn không nói gì, đưa tay nắm lấy cổ áo Hạ Hoàng Bình ném sang một bên.

Lưu Thị tức giận, đem cái gậy bên cạnh túm lấy bổ nhào từ phía sau hắn đánh tới.

Qua một ngày, lại uống Linh tuyền, thân thể hắn đã tốt lên rất nhiều. Linh hoạt né đòn. Cái gậy kia bổ nhào xuống bàn đập vỡ một số bát đĩa. Cái bàn cũng kêu răng rắc.

Mà hắn trên tay đã cầm đi đĩa thịt cùng trứng gà. Hắn để trứng gà vào trong nồi, sau đó ném cái đĩa xuống đất, cái đĩa nhanh chóng vỡ nát.

Những người ngồi quanh bàn thì đã bị nước canh văng đầy mặt cùng y phục. Lý thị la ai ái vì nóng, lại tức giận vì bị làm bẩn bộ y phục mới.

Còn hắn lại thong dong một tay cầm nồi cơm, một tay cầm đĩa thịt định về phòng.

Lưu thị vừa mắng "tên nghiệt chủng, lại dám lấy đồ ăn" lại vung cây hướng tới hắn, lần này hắn lại không chút lưu tình, vung chân đá thẳng vào cánh tay bà ta, tiếng rắc vang lên rất rõ ràng, ai ở trong phòng cũng đều nghe rất rõ.

Lưu thị ôm cánh tay ngã ra đất gào khóc. Hạ phụ thất hồn lạc phách nhìn đứa con trai lớn ông đã lâu không để ý kia.

Hạ Hoàng Bình cùng hai cô con gái bà vội chạy đến đỡ lấy bà.

Hạ thần đi hai bước, lại quay đầu nhìn lại đám người đang ngơ ngác loạn thất bát tao kia, nhếch miệng "đừng đến làm phiền ta cùng tức phụ ta. Phiền ta cùng hắn, ta không ngại bẻ tay chặt chân các người đâu. Nhìn Lưu thị mà làm gương đi"

Bỏ lại một câu liền ly khai.