Xuyên Về Dị Thế Làm Địa Chủ

Chương 74




Phiến ngoại.

Cuối cùng Vạn Đại Quân cũng được thả, sau khi khám nghiệm tử thi, cũng không phát hiện chất độc trong cơ thể Vạn đại bá, cho nên chỉ có thể thả Vạn Đại Quân ra.

Sau khi Vạn Đại Quân được thả, chuyện thứ nhất là đi tìm mẹ kế hắn, đáng tiếc nữ nhân kia đã tìm được chỗ dựa vững chắc, Vạn Đại Quân không thể làm gì, còn bị đánh một trận, ở nhà nằm khoảng một tháng.

Nói là ở nhà nằm, nhưng kì thật chỉ là một ngôi miếu đổ nát mà thôi. Hiện giờ nhà ở trấn trên của Vạn Đại Quân đã không có, lại không thể quay về trong thôn,  hiện giờ chỉ có thể ở trong một ngôi miếu đổ nát, Vạn Đại Quân dưỡng bệnh, thê tử làm tạp vụ, Lâm tử thì ở cửa hàng làm tiểu nhị.

Sau đó Lâm tử cũng quay về trong thôn, hắn vẫn muốn quay về trong thôn, muốn nhị thúc cho hắn một khối đất. hắn làm một cái phòng ở đơn giản, cho cha mẹ trở về ở, chính hắn thì ở trấn trên làm việc. nghĩ thân thể cha sau khi tốt lên có thể cùng nương ở trong thôn làm việc vặt nuôi sống mình, tự mình để dành một ít bạc, qua vài năm còn có thể mua phòng ở mua đất vườn, ngày cũng có thể từ từ tốt lên.

Cũng không biết là do bị đại ca mình làm cho quá đau lòng hay là không muốn nhà đại ca trở về làm liên lụy mình, Vạn Đại Hoa cũng không đồng ý với Lâm Tử, Lâm tử cũng không cãi lộn, mà cái gì cũng không nói liền rời đi.

Lúc Lâm tử trở về không đi nhà Xuân Phong, Xuân Phong nhìn thấy hắn trở về nhìn thấy hắn đi. Xuân Phong đối với Lâm tử vẫn có cảm tình, hai người hắn cùng nhau lớn lên, từ nhỏ Lâm tử chơi chung với hắn là nhiều nhất, hiện giờ thấy Lâm tử đáng thương như vậy, trong lòng hắn cũng luyến tiếc.

“Thông ca, nếu mấy ngày nữa một nhà đại đường ca sống thành thật, Lâm tử cũng thành thật làm việc, chúng ta liền cho bọn họ một khối đất đi, trở về so với sống ở trấn trên tốt hơn.” Trong lòng Xuân Phong kỳ thật hận nhất chỉ có hai người, là bà và đường tẩu. hiện giờ bà đã chết mười mấy năm, đường tẩu coi như chịu không ít khổ, cũng không cần thiết làm khó bọn họ như vậy, cũng không ra tay giúp đỡ.

Lời nói của Xuân Phong La Thông không hề ủng hộ, hắn đối với người Vạn gia không có cảm tình gì, hơn nữa rất là phản cảm, đặc biệt chán ghét một nhà Vạn đại bá, cũng không muốn đón về trong thôn để làm ngứa mắt mình.

“Haiz, ngươi nha! Luôn là vết seo lành liền quên đau, ngươi đã quên chuyện lần trước đường tẩu ngươi trở về gây ầm ĩ sao ? lần trước Lí thị về thôn còn muốn cướp đoạt tài sản trong nhà, lúc này mới bao lâu, hắn đã quên sạch, cũng không biết đầu óc suy nghĩ gì, trái tim này lớn lên như thế nào, chuyện gì cũng có thể tha thứ.

“Ta cũng không nói là lập tức, chỉ là chờ một chút, nếu thực sửa đổi, bọn họ dù sao cũng là….”

“Nếu sửa đổi thật cũng không cần chúng ta phải quan tâm, người ta không phải còn đệ đệ ruột hay sao? Đại Hoa cũng không quan tâm chúng ta vội làm gì.” La Thông là thật không muốn trêu chọc người nhà kia, hắn biết Xuân Phong chính là người trí nhớ tốt nhưng bệnh hay quên lại rất nặng, hắn có thể nhớ kỳ người đã thương tổn hắn, thế nhưng vẫn quên đau, qua một khoảng thời gian liền hoàn toàn quên mất vết thương lúc trước mà mình đã chịu.

Xuân Phong thật không nghĩ là thái độ của La Thông lại kiên quyết như vậy, hắn vốn nghĩ La Thông sẽ không phản đối. nghĩ lại tất cả những chuyện trước đây từ khi hai người quen biết, trong lòng Xuân Phong hơi không quen, nghĩ có thể là mình quen với việc mọi việc Thông ca đều nghe theo ý mình, cho nên cảm thấy mình đưa ra yêu cầu hắn đều sẽ đồng ý.

Trong lòng cũng không phải không vui, Xuân Phong cảm thấy hơi không được tự nhiên, hắn nghĩ muốn giúp cả nhà đại đường ca, trừ vì Lâm tử, còn bởi vì hắn tin vào một ít chuyện quá khứ không thể chứng thực được.

“Ta chỉ cảm thấy mọi chuyện trên đời này đều có nhân quả báo ứng mà thôi.” Tính tình cha mình tuy rằng cứng rắn nhưng hắn cũng là một người rất hiền lành, cũng không làm chuyện ác ý bao giờ, nương tuy rằng thích lải nhải, nhưng nàng kỳ thật là một người yếu đuối, chỉ phản kháng ở ngoài miệng, nhưng chưa từng làm thật bao giờ, cho nên mới bị bà ức hiếp nhiều năm như vậy.

“Cha nương ta kỳ thật chịu không ít khổ cũng bị rất nhiều chuyện không công bằng, nhưng bọn họ ít nhất an ổn, chưa từng chịu đói chịu lạnh, ngược lại nhà đại bá lúc trước dương quang đắc ý hiện giờ lại cửa nát nhà tan. Ta chỉ là cảm thấy….” Xuân Phong không biết nói như thế nào, trước mắt hắn là một linh hồn tới từ dị thế, điều này đại diện cho cái gì, đại diện cho thế gian này có quỷ thần luân hồi tồn tại, hắn nghĩ muốn làm nhiều chuyện tốt một chút, cố gắng tích nhiều chuyện tốt, hắn nghĩ đợi nhiều năm sau, hai người bọn họ có thể lại cùng một chỗ.

Xuân phong có lẽ không phải là người nói được lời hay, nhưng La Thông lại có thể phát giác một chút tâm tư không thể nói thành lời của hắn. La Thông chỉ đơn thuần chán ghét người nhà kia mà thôi, cho nên muốn cách bọn họ càng xa càng tốt, nhưng cũng không nghĩ nhiều, thấy vẻ mặt khó xử của Xuân Phong, hắn liền biết mọi chuyện không đơn giản như mình nghĩ.

La Thông buông sách trong tay, kiên nhẫn hỏi lại, Xuân Phong mới hơi ngượng ngùng thẳng thắn nói: “Ta cảm thấy thiện có thiện báo, ta nghĩ giúp đỡ chuyện trước mắt, chúng ta không phải còn chưa có con sao, hơn nữa… hơn nữa….” Những lời còn lại Xuân Phong thật sự ngượng ngùng không nói ra được, dù sao cũng cảm thấy xấu hổ muốn chết.

“ừm!” Vụng trộm liếc người bên cạnh một cái, Xuân Phong cảm thấy thực xin lỗi hắn, bởi vì đại đường tẩu ầm ĩ như vậy, ban đầu không có chuyện gì lại điên đảo lên.

“Thông ca, ta nghĩ như vậy. ngươi xem, hiện tại thái độ Đại Hoa ca thực kiên quyết, cho nên đại đường ca không chiếm được tiện nghi của hắn, về phần nhà chúng ta…. Hiện tại nhà chúng ta cũng không cho nên hắn không chiếm được chút tiện nghi gì, bởi vì thiệt thòi đều là ngươi chịu, cho nên bọn họ trở về cũng không làm gì được chúng ta. Ta chỉ cảm thấy bọn họ trở về nếu thật sự sửa đổi, vậy mọi người cũng nhau sống tốt, nếu như không sửa, vậy khi bọn họ ở trong thôn muốn sống như thế nào thì tùy bọn họ, tuy rằng không ai ngăn cản.” nói tới chỗ này, Xuân Phong tự nhiên muốn nói lời nói của cha mình đã nói qua, chính hắn cảm thấy hiện tại hắn không có tư cách nói cái gì, dù sao hiện giờ ngay cả một đứa con cũng không có, đừng nói là hai đứa.

“Hơn nữa, thôn này không phải của chúng ta, bọn họ muốn trở về chúng ta không thể ngăn cản được, Lâm tử đã có tâm tư này bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ trở về.”

Xuân Phong không phải là người để mặc cho người khác ức hiếp, nghe Xuân Phong nói như vậy, hắn cũng hiểu được, đất trong thôn cũng không phải tất cả đều là của bọn họ, người nhà kia nếu muốn trở về bọn họ quả thật không thể ngăn cản được.

“Được rồi, chúng ta không nhất thiết tranh chấp với bọn họ….”

“Không tranh chấp…..” không đợi La Thông nói hết lời, Xuân Phong liền nhanh chóng phủ nhận rồi chạy lại ôm La Thông, sau đó cười với người ta một chút, thuận tay kéo mình lại gần ôm lấy người nhỏ giọng nói: “Lời của ngươi ta sẽ nghe, ta sẽ không vì người khác mà cãi nhau với ngươi.” Xuân Phong chưa bao giờ cảm thấy mình ngu ngốc, nhưng càng hiểu được người bên cạnh mình so với mình thông minh hơn.

Mình không cần miên man suy  nghĩ nhiều như vậy, chỉ cần nghe hắn là được, chỉ cần nghe hắn nói, ngày của bọn họ sẽ thuận thuận lợi lợi.

La Thông bị hành động đột ngột cùng lời ngon tiếng ngọt của Xuân Phong làm cho ngây dại, mặc dù ở chung lâu ngày, mặc dù đã đủ hiểu biết hắn, nhưng hắn vẫn có thể làm cho mình cảm nhận hắn còn có thể rất tốt có thể đáng yêu hơn.

“Xuân Phong, ta rất thích ngươi.” Mặc dù sau khi hiểu được tâm ý của nhau, nhưng lời nói trắng trợn như vậy cũng chưa từng dễ dàng nói ra, La Thông dứt lời cũng hơi ngượng ngùng, thế nhưng hắn đã nhanh chóng chọn cho mình một cách để Xuân Phong không biết hắn đang xấu hổ.

Xuân Phong cảm thấy thắt lưng mình được ôm chặt, thân thể cũng dán vào nhau không còn một khe hở, hơi thở không ngừng thổi vào tai thậm chí là cổ làm cho cả người hắn vô lực chỉ có thể lựa chọn ôm chặt lấy ngươi này, chính hắn cũng không biết đột nhiên sao lại như vậy.

Hiện giờ là lúc nóng nhất trong năm, hôm qua Vạn nương ra đồng hái rau dại, kết quả gặp được quả dại làm bánh đúc đậu, nàng hái không ít về nhà, sau khi làm xong liền mang điểm tâm lại đây cho con trai.

Lúc nàng tới cửa viện đang mở rộng, nàng trực tiếp đi vào không thấy người, cửa lớn trong nhà cũng mở, nàng đang chuẩn bị gọi người lại nghe thấy một chút âm thanh không thích hợp nghe được vào ban ngày, nét mặt già nua lập tức đỏ lên buông đồ liền nhanh chóng rời đi, lúc đi còn mở miệng nhắc: “Tuy rằng kêu bọn nó cố gắng, nhưng như vậy thì lại quá cố gắng rồi, bây giờ rõ ràng là ban ngày!”