Xuyên Về Dị Thế Làm Địa Chủ

Chương 31




Chuyện con trai cam chịu làm Vạn nương trăm triệu lần không nghĩ tới, phản ứng của con trai cũng khiến cho lòng của Vạn nương hoàn toàn lạnh lẽo.

Nàng hiểu con trai mình, nhưng nàng vừa đau lòng lại không cam lòng ! nàng không hiểu !

« Vì sao ? rốt cuộc là vì sao ?! ngươi nói cho ta biết, ngươi nói cho ta biết tên khốn kia có phải làm gì ngươi hay không ? hắn có phải đã làm gì ngươi rồi hay không ? » Vạn nương không tin con trai đột nhiên thay đổi, chỉ trong một thời gian ngắn ngủi mà thôi, sao lại có thể như vậy được ?

Trước kia con trai rất ghét tên họ La kia !

« Nương ! ngươi nghe ta nói, không phải như ngươi nghĩ đâu, không phải như ngươi nghĩ đâu…. »

« Vậy đó là gì ? ngươi nói ! ngươi nói cho ta ! » So với lo lắng trong lòng Vạn Xuân Phong, Vạn nương gần như sụp đổ, nàng hầu như chưa từng nghĩ chuyện này sẽ xảy ra, chưa từng nghĩ tới con trai luôn luôn nghe lời lại khiến cho bọn họ lo lắng như thế, tin tức đột nhiên tới làm nàng không kịp tiếp nhận.

Nghe nửa ngày, cuối cùng hiểu được chuyện gì xảy ra, Vạn cha đi đến bên người thê tử đem người kéo ngồi xuống một bên, sau đó kêu người đừng nói nữa, lại đi đến bên người con trai, đem người kéo lên đi vào trong phòng.

Lúc đi theo cha vào phòng, trong đầu Vạn Xuân Phong hiện lên vô số lời viện cớ, hắn nghĩ muốn cùng cha giải thích một chút, hắn giải thích cha khẳng định có thể hiểu được, chỉ là lời đến bên miệng hắn không thể nói ra được.

« Xuân Phong, đừng trách nương ngươi, nàng là đau lòng cho ngươi, sợ ngươi bị lừa. » mấy đứa con của mình, tính tình của mỗi đứa con có chút không giống nhau, nhưng ba đứa nhỏ đều có một tật xấu, đó là mềm lòng. Có lẽ con trai thấy La Thông kia đáng thương, bị bộ dạng của hắn lừa gạt.

« Xuân Phong, vừa rồi nương ngươi đánh ngươi là nàng không đúng, ngươi nói cho cha biết sao lại như vậy ? ngươi cùng La Thông rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra ? thực giống như người bên ngoài đồn đại sao ? » Thê tử khó có thể chấp nhận như vậy, đơn giản cảm thấy La Thông không phải người tốt, mặc dù gần đây hắn có thay đổi nho nhỏ, nhưng tục ngữ nói gian sơn dễ đổi, chỉ sợ La Thông giả vờ lừa gạt người, nhưng cũng bởi vì như thế Vạn cha mới không có mất đi lý trí.

La Thông không có khả năng qua một đêm mà thay đổi được, con hắn đương nhiên cũng vậy.

Đứa con này là hắn tự mình nhìn lớn lên, hắn là người như thế nào, không ai rõ ràng hơn hắn, tính tình con hắn tuy rằng hơi mềm mỏng, nhưng hắn cũng không phải kẻ ngu dốt, phải trái trắng đen vẫn phân biệt rõ ràng, hắn không tin, con trai đột nhiên sẽ thay đổi tính tình từ chán ghét một người mà biến thành yêu thích say đắm.

« Ngươi nói với cha, có phải là có hiểu lầm gì hay không ? »

« Cha ! không phải như vậy, không phải giống như nương nói, kỳ thật…. kỳ thật…. » ‘La Thông’ đã chết lời đã tới bên miệng, La đại ca không phải cái tên xấu xa trước kia, nhưng một tia lo lắng vẫn kéo lại lý trí của Vạn Xuân Phong, khiến cho hắn không thể nói gì.

« Kỳ thật cái gì ? rốt cuộc sao lại như vậy ? ngươi nói cho cha, mặc kệ xảy ra chuyện gì, cha sẽ làm chủ cho ngươi. » Trực giác biết con trai có chuyện gạt mình, Vạn cha kiên nhẫn hỏi, chính hắn cũng không tin những lời nói lung tung của người bên ngoài, luôn cảm thấy chuyện này rất kỳ quái.

Vạn Xuân Phong rất muốn nói tình hình thực tế cho cha của mình, nói cho cha La Thông hiện giờ sớm đã không còn là ‘La Thông’ chuyên làm chuyện xấu trước kia, nhưng hắn không dám, hắn không dám nói.

Hắn không biết cha có tin những chuyện nghe rợn cả người này hay không, chuyện này quá mức hoang đường. Chuyện quỷ thần ai mà không kinh sợ, có một số người không những kính mà còn sợ, nếu bên người thực sự có chuyện như vậy xảy ra, hầu như không ai có thể chấp nhận được, lúc trước La đại ca không rõ lý do bị tạt máu chó mực là chứng mình tốt nhất.

Lúc trước đã có người hoài nghi, nếu mình nói ra, cha cho dù sợ chuyện quỷ thần cũng sẽ bảo vệ mình, vì thế sẽ đem toàn bộ mọi chuyện nói ra, đến lúc đó sẽ có rất nhiều người trong thôn hùa theo, nếu vậy La đại ca không phải sẽ bị thiêu sống thì sẽ bị dìm sông ! không thể nói, chuyện này mặc kệ là ai cũng không thể nói !

« Cha, là mọi người nói lung tung ! không có, ta không có. » Mình và La đại ca chưa bao giờ làm ra chuyện gì vượt phép tắc, nào giống như những lời mấy người đó nói, thậm chí…. Thậm chí trước hôm nay mình cũng không biết mình thế nhưng lại có tâm tư như vậy, hơn nữa La đại ca chỉ xem mình là tiểu đệ đệ mà thôi.

« Cha. » Trong lòng đã có quyết định, Vạn Xuân Phong quỳ xuống trước mặt cha mình, gằn từng tiếng nói rõ ràng : « Ta biết trước kia nương chịu nhiều ấm ức, ta biết kỳ vọng các ngươi đối với ta, các ngươi yên tâm đi, ta sẽ học tập quản lý tá điền và địa tô trong nhà thật tốt, cố gắng học được một thân bản lĩnh, để cho người khác thích ta, sẽ cưới một người vợ trở về cho các ngươi. »

Trước khi đại tỷ thành thân cũng không có gặp tỷ phu, nhị tỷ trước khi thành thân cũng không gặp nhị tỷ phu, hiện tại không phải bọn họ cũng rất tốt đấy sao. Trên đời này phần lớn việc hôn nhân đều là như vậy, môn đăng hộ đối cha mẹ đặt đâu con ngồi đó là được, giống như cha nương tình đầu ý hợp mới thành thân rất là ít, coi như mình không có may mắn trở thành những người số ít đó đi.

Sau khi đưa ra quyết định, Vạn Xuân Phong mới để cho cha mình xử lý vết thương, miệng vết thương không lớn ngay cả máu cũng không chảy nhiều, sau khi xử lý tốt người trong nhà cũng không để ý, thế nhưng vào ban đêm Vạn Xuân Phong lại sốt cao.

Vạn Xuân Phong tỉnh lại là sau một ngày một đêm, hơn nữa hắn bị đau tỉnh, lúc hắn tỉnh lại chỉ thấy trong ngực có một cái gì đó rắn chắc, hơi hơi nhìn lên liền phát hiện đó là La Thông.

« La đại ca ? »

« Thuốc lần trước ngươi cho ta, ta cảm thấy rất tốt, thuốc này rất tốt với ngoại thương, liền thuận tiện mang tới. » Cũng may là mang đến. La Thông biết Vạn Xuân Phong bị bệnh là do nhìn thấy cha Vạn Xuân Phong vội vã lên trấn trên tìm đại phu, cách ngày lại nghe Xuân Phong sốt cao không có tỉnh, hắn tìm người hỏi thăm trong lòng sốt ruột lúc này mới tới.

Vốn có đồn đãi, Vạn nương không chịu cho hắn vào cửa, La Thông không còn cách nào đành để người ta nhìn miệng vết thương trên cánh tay của mình, chỗ bị thương kia hiện giờ đã lành lại ngay cả sẹo cũng không thấy, Xuân Phong bị thương dù sao cũng khiến người ta chú ý, nếu lưu lại thêm thì hôn sự sẽ càng khó làm, Vạn nương cũng đành để cho người ta vào cửa.

Sau khi vào cửa, La Thông phát hiện vết thương ở trán của hắn đã được bôi thuốc.

Vết thương được băng bó thật chặt dễ bị nhiễm trùng, khó trách lại bị sốt cao.

Cẩn thận đem bố khăn kia gỡ xuống, lại dùng nước trong và rượu tiêu độc rửa sạch miệng vết thương, mới đưa thuốc để cho người ta đắp lên.

Sau khi bị đau tỉnh lại, thấy người trước mắt mình, Xuân Phong còn chưa kịp nhìn rõ đã nhìn thấy cha mẹ mình từ xa, vì thế hắn cũng không luống cuống, hắn biết cha mẹ sao có thể để cho bọn hắn một mình ở chung.

« Cảm ơn. »

« Đây cũng là thuốc ngươi cho ta, cảm ơn ta làm gì ? ta thật ra phải cảm ơn ngươi, cánh tay của ta cũng đã tốt rồi, hơn nữa cũng giống như ngươi nói, ngay cả sẹo cũng không lưu lại, thuốc của ngươi thật thần kì, đợi cho tới đầu xuân mọi vật sống lại, ngươi đem những loại thảo dược kia chỉ cho ta xem, ta phải thu gom nhiều một chút để dùng. » Đem chai thuốc bỏ vào trong tay Vạn Xuân Phong, La Thông cũng chuẩn bị rời đi, hắn có thể cảm nhận được vợ chồng Vạn gia không thích hắn, tuy rằng hắn biết phần không thích này là nhằm vào ‘La Thông’, nhưng hiện tại phần ghét bỏ này chính là mình phải chịu, hắn cũng không muốn nói nhiều.

La Thông thẳng lưng đến cũng thẳng lưng đi, trong lúc đó cũng không có biểu hiện gì không thích hợp, thậm chí giống như thầy thuốc xem bệnh, dặn dò vợ chồng Vạn gia vài chuyện cần chú ý, thái độ của hắn vốn là chuyện tốt, rất đáng để vui mừng, nhưng Vạn nương lại tức giận.

« Ngươi nói xem sao lại như vậy ? Ta thấy La Thông kia cũng không có ý gì với ngươi, ngươi rốt cuộc là làm sao? các ngươi là có chuyện gì ? »

« Nương, ngày hôm qua là ngươi hiểu lầm, ta nghĩ ngươi nói chính là việc, tóm lại chuyện này ngươi đừng lo lắng. » nương không rõ nhưng mình hiểu được. Vạn Xuân Phong tuy rằng không hiểu được thế giới trong miệng La Thông nói là gì, nhưng hắn biết La đại ca ở thế giới kia là người rất có bản lĩnh.

Ngày ấy bài thơ hắn ngâm ở hội thơ kia mình cũng không hiểu được ý là gì, nhưng nghe rất thoải mái, càng nhớ kỹ càng thích, luôn cảm thấy những từ trong đó luôn thúc giục mình hướng về phía trước, lại cảm thấy trong đó tràn đầy rộng lượng, so sánh với những thơ từ lúc trước xem qua, bài này của La đại ca rất tốt.

Trước kia hắn nhất định là người rất vĩ đại rất vĩ đại, mình chỉ là một ca nhi trong thôn núi nhỏ, cũng không có kiến thức gì, khẳng định không xứng với hắn.