Xuyên Về Cổ Đại Nấu Rượu Làm Giàu

Chương 50




"Suỵt!!"

La Toàn suýt nữa bịt miệng.

"Lời này không được nói ra ngoài, chuyện lớn như vậy dân thường chúng ta không nên can thiệp."

Truyền ngôi thường là khi cha sắp c.h.ế.t mới truyền cho con, câu nói của cháu gái vừa rồi nếu bị người xấu nghe thấy, báo cáo sẽ bị kết tội nguyền rủa thánh thượng, vài cái đầu cũng không đủ chém.

Nam Khê chưa hiểu sâu về quyền lực hoàng gia, sự kính sợ cũng chưa đủ, nhưng cữu cữu không cho nói chắc chắn có lý do, nàng cũng không nhắc lại.

Trên đường về nhà bình an, hai cha con La Toàn uống bát nước chưa kịp ngồi nghỉ đã ra về. Hôm nay lỡ cả ngày, phải về nhà sớm, không thì bị mắng cả buổi tối.

Hai người vừa đi, Nam Khê liền vào phòng cất tiền đi.

Hôm nay khám bệnh châm cứu và lấy thuốc tốn tổng cộng ba mươi tư lạng bạc năm trăm văn tiền. Tờ ngân phiếu một trăm lạng chưa đổi, phải cất kỹ. Còn lại mười bốn lạng và vài trăm văn tiền không định cất đi nữa, để ngoài dùng hàng ngày.

Trời vẫn đối đãi tốt với nàng và đệ đệ, ít nhất nhà còn bạc, bệnh của đệ đệ cũng có thể chữa, cố gắng một chút cuộc sống chắc chắn sẽ khá hơn.

"A tỷ..."

"Ơi! Sao thế?"

"Đệ đói rồi..."

Nam Trạch vừa nói đói, Nam Khê mới nhớ ra sáng nay họ chỉ ăn chút đồ, trưa từ Bách Thảo Đường ra định mua đồ ăn ở bến cảng, nhưng vì quá náo nhiệt nên quên mất, cứ đói một đường về nhà. Quan trọng nhất là nàng lại để cữu cữu và nhị biểu ca đói bụng chèo thuyền về!

Thật sự quá không nên...

Nam Khê vừa đi vào bếp, vừa tự trách mình ngốc, biết rõ cữu cữu và nhị biểu ca làm việc nặng nhọc mà không chuẩn bị chút đồ ăn.

Từ đây đến nhà cữu cữu phải chèo thuyền mất nửa canh giờ, hy vọng trên thuyền có chút đồ ăn...

Thực tế trên thuyền chẳng có gì, chỉ có vài tấm lưới và thùng gỗ dây thừng.

La Toàn dù có sức mạnh nhưng đói bụng cũng không chèo nổi, La Vân cũng chẳng khá hơn. Không còn sức chèo thuyền, thả lưới lại càng không thể. Hai cha con trời gần tối mới cập bến, về đến nhà trời đã tối hẳn, hàng xóm xung quanh đã đóng cửa, không còn ánh đèn nào.

Giang Vân ở nhà đi qua đi lại hàng chục lần, thức ăn trên bàn không động chút nào. La Giang đang định nói mình ra ngã ba xem thử, thì nghe thấy tiếng cha và đệ đệ về.

"Mẹ, cha và đệ đệ về rồi! Con đi lấy đũa!"

"Hừ!"

Vừa lo lắng không yên, Giang Vân hừ lạnh một tiếng, lập tức ngồi xuống ăn cơm.

"Ăn cơm của con đi, người ta đi thawm người thân, ăn ngon uống ngon, làm sao còn ăn được đồ thô ở nhà."

Vừa vào cửa đã nghe câu này, hai cha con đều xấu hổ. Nhưng La Vân không sợ mẹ, lập tức chạy vào bếp lấy bát đũa ra.

"Cha ăn cơm!"

Cả hai đều đói không chịu nổi, bụng kêu rột rột, uống ngay nửa bát cháo gạo cẩm.

Giang Vân giờ mới thấy xót xa.

"Hai người làm vậy để làm gì? Đi xa bận rộn cả ngày, đến bát cơm cũng không có. Khê nha đầu cũng nhẫn tâm, đi xa như vậy không đưa chút đồ ăn cho hai người, đói bụng chèo thuyền về chịu tội bao nhiêu..."

"Liên quan gì đến Khê nha đầu, là ta và lão nhị vội về, chưa kịp ngồi đã đi, nó làm sao có thời gian nấu ăn."

Hina

La Toàn sợ vợ oán cháu gái, vội vàng nói đến chuyện bến cảng Nam Lê phủ dán thông báo.

"Giờ phủ nha đã ra thông báo, sáng mai ta sẽ cùng lão nhị đổi chỗ bắt cá."

Giang Vân nghe vậy quả nhiên bị chuyển hướng chú ý, trong lòng toàn nghĩ đến việc sáng mai chuẩn bị đồ ăn gì cho chồng và con.

Rạng sáng hôm sau trời chưa sáng cả nhà trừ La Giang đều đã dậy. Giang Vân lấy bột mì hấp mấy cái bánh bao lớn, kèm theo dưa muối và nước, một bữa ăn no nê. Trên thuyền còn có lò nhỏ đun nước nóng, bình thường kéo lưới cũng nấu chút cá tôm nhỏ ăn, không đến nỗi quá đơn điệu.

Trời tờ mờ sáng hai cha con đã ra cửa.

Biết tin giải trừ cấm biển không ít ngư dân, cùng đường có khá nhiều thuyền đánh cá. Nhưng phần lớn đều là thuyền nhỏ, ít thuyền lớn.

Thuyền đánh cá lắc lư qua đảo Quỳnh Hoa, Nam Khê trên đảo còn chưa biết, lúc này nàng đang thử làm một món ngon Lư thẩm dạy.

Thực ra nhà không có nguyên liệu này, nhưng nhà Xuân Nha đến giao hàng tiện thể tặng nàng một bát hàu, tất nhiên phải ăn ngay.

Khi mới đến nơi này nàng có lần không nghe lời đệ đệ ăn hết những thứ mò về từ biển, kết quả để qua một đêm, thối không chịu nổi.

"A tỷ, nhà mình không phải ăn hết trứng rồi sao? Đây là từ đâu?"

"Tất nhiên là mua rồi, ba văn tiền hai quả ta mua của Trân tẩu một ít. Lư thẩm nói nhà Thái Hoa thẩm ở đầu làng có bán gà con, lát nữa ta đi bắt vài con về nuôi, sau này có trứng ăn."

Nam Khê vừa trả lời, vừa đập trứng vào bát đánh tan. Học được món trứng hấp, đánh trứng bây giờ cũng thuận tay không ít. Nàng còn cắt chút hành lá vào, nhìn cũng đẹp.

"Đừng để lửa lớn quá, ta sợ cháy nồi."

Nàng chỉ cho chút dầu, Lư thẩm nói chỉ cần hơi chiên hàu một chút, không cần nhiều.

Hàu rửa sạch vừa vào nồi, bếp liền tỏa ra mùi thơm. Mùi mỡ lợn nồng đậm, nhưng nhanh chóng bị mùi thơm của hàu chiên lấn át.