Xuyên Về Cổ Đại Nấu Rượu Làm Giàu

Chương 31




Thấy nàng có vẻ như có tiền, Tôn đại phu không băn khoăn nữa. Ông ấy viết một phương thuốc phù hợp nhất cho Nam Trạch, bảo họ đến y quán bốc thuốc.

Về cách xoa bóp thì có thể học trực tiếp từ tiểu nhị ở ngoài.

Nam Khê nâng niu đơn thuốc như bảo bối, xem đi xem lại rồi mới đưa cho đệ đệ, tự mình cõng đệ đệ đi tìm tiểu nhị.

Lời của đại phu rõ ràng rất phấn khởi, mặc dù không nói chắc chắn có thể chữa khỏi nhưng tỷ đệ đã có hy vọng rất lớn. Ít nhất vị Tôn đại phu này sẽ không giống như những đại phu trên đảo, chỉ biết lắc đầu nói không thể chữa khỏi được nữa.

"Tiểu Trạch, đệ nghe lời đại phu rồi đấy, về nhà phải phối hợp uống thuốc, ăn uống đầy đủ. Tâm trạng phải vui vẻ, nếu cứ buồn bã suốt ngày thì sẽ không có lợi cho bệnh tình."

"A tỷ, đệ nghe lời!"

Dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, đại phu nói gì cũng tin, huống hồ đây là đại phu của Nam Lê phủ.

Tinh thần của tỷ đệ lập tức thay đổi, đi ra ngoài trước tiên tìm tiểu nhị học cách xoa bóp cơ bắp chân.

Nam Khê học rất chăm chú, đảm bảo xoa bóp đúng từng huyệt đạo. Tôn đại phu nói nếu đến muộn vài ngày nữa, cơ bắp chân sẽ bắt đầu teo lại, dù có chữa khỏi bệnh không còn cảm giác thì cũng khó hồi phục. Chân sẽ mãi mãi như vậy, nhỏ bé không thể cao lên được nữa.

Nghĩ đến đó, nàng toát mồ hôi lạnh, nếu thật sự như vậy, đệ đệ sẽ đau khổ biết bao. Chân rõ ràng có thể cử động, nhưng lại chỉ có thể mãi mãi như một đứa trẻ.

"Cô nương, chân của tiểu công tử đã bắt đầu teo một chút rồi, nhất định phải về nhà xoa bóp nhiều, một ngày hai ba lần đều được."

"Vâng vâng, đa tạ!"

Nam Khê cõng đệ đệ lên lại, quay sang bốc thuốc.

Người bốc thuốc vừa thấy đơn thuốc liền rất ngạc nhiên nhìn trang phục của hai người, có chút nghi ngờ không biết liệu họ có đủ tiền trả không.

"Cô nương, phương thuốc này dùng thuốc rất đắt, đại phu có nói với cô nương không?"

Nam Khê gật đầu nói biết, rồi lấy ra hai tờ ngân phiếu một trăm lượng đưa cho hắn ta.

Quả là người không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, nhìn ăn mặc như không đủ ăn đủ mặc, vậy mà lại dễ dàng lấy ra hai trăm lạng.

Tiểu nhị vội vàng nhận ngân phiếu và thối tiền lại cho nàng. Vì là lượng thuốc nửa tháng nên thuốc bốc ra hơi nhiều, hắn ta còn tặng thêm một cái giỏ để đựng.

Nam Khê không biết thuốc, nhưng dù sao cũng là một y quán lớn như vậy, chắc hẳn sẽ không lừa nàng.

Hai tỷ đệ vui vẻ rời khỏi Bách Thảo Đường.

Tiếc là bên ngoài không có xe đẩy như ở bến thuyền, chỉ có thể đi bộ đến bến thuyền. Nam Khê thấy trời còn sớm nên cũng không vội lắm, cõng đệ đệ đi một đoạn lại nghỉ một đoạn.

Nam Trạch nằm trên lưng tỷ tỷ im lặng không nói, chỉ thỉnh thoảng đưa tay lau mồ hôi cho tỷ tỷ bằng tay áo.

Đệ nhất định phải nhanh chóng khỏi bệnh, trở thành chỗ dựa cho tỷ tỷ...

Nam Khê không biết suy nghĩ của đệ đệ, đi hơn nửa canh giờ cuối cùng cũng nhìn thấy bến thuyền lúc đến. Lúc này đúng vào giờ ăn, bên bến thuyền toàn là hàng ăn, có món khô lẫn món nước.

Hina

Ăn hai cái bánh bao chưa được bao lâu, Nam Khê ngửi thấy mùi thơm nức mũi, không ngừng nuốt nước miếng.

Đồ ăn ở đây thơm quá! Nhìn trên bảng hiệu toàn là những món nàng chưa từng ăn.

Bánh bao, hoành thánh, bánh hành, súp thịt dê, vân vân và vân vân.

Nam Trạch thấy tỷ tỷ muốn ăn, liền kéo tay nàng nói: "A tỷ, đệ hơi đói rồi, chúng ta đi ăn chút gì đi."

"Được! Đệ muốn ăn gì?"

"Ăn hoành thánh đi, lâu rồi đệ chưa ăn."

Thực ra món có nước còn có súp thịt dê, nhưng vừa nghe thịt dê thì biết là rất đắt, Nam Trạch vẫn không nỡ.

Nam Khê không nghĩ nhiều như vậy, nghe đệ đệ muốn ăn hoành thánh liền cõng đệ đệ ngồi vào quán.

"Đại nương, hai bát hoành thánh bao nhiêu tiền?"

"Bát nhỏ ba văn, bát lớn sáu văn, cô nương muốn loại nào?"

Cái giá này nằm ngoài dự đoán của Nam Khê, thật là đắt quá. Ý nghĩ của nàng đều thể hiện trên mặt, bà chủ mỉm cười giải thích: "Cô nương, hoành thánh này đều có nhân thịt, chắc chắn sẽ đắt hơn một chút."

Có thịt à, thảo nào.

Nam Khê nhìn mấy bàn bên cạnh, có bát nhỏ và bát lớn. Nàng thấy bát nhỏ cũng khá ổn nên gọi hai bát nhỏ.

Bà chủ làm rất nhanh, chắc là đã gói sẵn rồi. Có khách đến thì chỉ cần thả vào nước sôi luộc là được.

Hai bát hoành thánh nhỏ, mỗi bát có khoảng mười cái, vỏ bánh được luộc chín tới có thể nhìn thấy nhân thịt bên trong, nước dùng trong veo nổi lên vài cọng hành lá, trông rất ngon miệng.

Chỉ là hơi nhỏ, ăn hết cũng không no bằng một cái bánh bao.

Nam Khê còn chưa kịp nếm đủ vị thì đã hết. Uống hết nước dùng mới cảm thấy no bụng một chút.

Nhưng bữa ăn này cũng khá đáng giá, bà chủ thấy tỷ đệ chờ thuyền nên đã chủ động cho mượn một chiếc ghế đẩu nhỏ.