Xuyên Về Cổ Đại Nấu Rượu Làm Giàu

Chương 16




Gần thôn Đông Hưng có hai ngọn núi, đều khá cao. Vườn trái cây của nhà Nam Khê ở ngọn núi thấp hơn. Trước đây Xuân Nha đã cùng Nam Khê đi nhiều lần, rất quen đường.

"Chắc cô không nhớ nữa, trên núi này có mấy nhà vườn trái cây. Hai nhà cạnh vườn của cô đều bị Dư thúc thúc mua lại, nghe nói còn mua luôn cả mảnh đất trên đỉnh không biết định làm gì. Gần đây ông ấy có tìm cô không?"

Nam Khê leo núi mệt đến đổ đầy mồ hôi, vừa lau vừa thở hổn hển trả lời: "Vừa tìm một lần, ta không đồng ý."

"Vậy chắc chắn ông ấy sẽ tìm cô tiếp. Nam Khê, thực ra ta vẫn muốn khuyên cô bán đi, như vậy cô và Tiểu Trạch sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều."

Lời này hoàn toàn nói ra theo quán tính, nói xong Xuân Nha mới nhớ giờ Nam Khê đã không còn nhớ mình, trong mắt nàng mình chỉ là bạn xa lạ, căn bản không có tư cách mở miệng.

Hầy...

Không biết tại sao, rõ ràng vẫn là người đó nhưng cảm giác lại không giống, có lúc nghĩ nghĩ còn thấy rất buồn, vậy mà lại quên mất tình tỷ muội bao nhiêu năm.

"Ta sẽ cân nhắc."

Nam Khê nói không rõ ràng, cũng không nghĩ nhiều như vậy, dù sao bán là không thể. Nhưng lời của Xuân Nha cung cấp cho nàng không ít thông tin hữu ích.

Vị Dư thúc thúc đó mua mảnh đất lớn như vậy chắc chắn là muốn làm việc lớn, ông ta kiên trì với vườn trái cây nhà mình như vậy chứng tỏ vườn trái cây nhà nàng rất quan trọng. Nàng phải tìm cơ hội đi thăm dò mới được.

Hai người vừa nói chuyện vừa leo gần nửa canh giờ mới đến được ngoài vườn trái cây nhà Nam.

Nam Khê nhìn tường vườn và cổng lớn, mới có cảm giác chân thực rằng nhà mình từng giàu có.

Bao nhiêu năm rồi, tường vườn vẫn kiên cố khí phái.

Nàng lấy chìa khóa ra nhìn nhìn cái cục sắt to trên cửa, rất nhanh tìm được lỗ khóa, mở cửa một lần liền được. Bên trong đúng như nàng tưởng tượng, cỏ dại mọc đầy, cây cối không chút sức sống. Chỉ có mấy cây ở cổng là tốt nhất.

Lúc này chúng đã kết trái, từng quả xanh mọc rất đẹp.

"Xuân Nha, đây là cây gì vậy?"

"Đây là cây xoài cô quý nhất đó, ta nghe cô nói bao nhiêu lần rồi. Đây là cây cô và cha cô cùng trồng, còn cây nhỏ bên cạnh là do Nam thúc thúc và Tiểu Trạch cùng trồng. Trong vườn nhà cô, mỗi năm cũng chỉ có xoài là tốt nhất, ăn hoài không chán."

Xuân Nha còn rất ngưỡng mộ.

Nhà nàng ấy không có vườn trái cây, đất cũng ít. Trước cửa nhà có mấy cây dừa, nhưng không có xoài. Đến mùa muốn ăn phải bỏ tiền ra mua, dù rẻ nhưng ăn không ngon bằng hai cây xoài của nhà Nam Khê. Vỏ mỏng thịt dày hạt nhỏ, nước nhiều lại rất thơm ngọt.

Xoài trong thôn bán ra khoảng hai văn một cân, xoài nhà Nam Khê có thể bán đến bốn văn một cân, được công nhận là trái ngon.

Đáng tiếc sản lượng không cao, hơn nữa chỉ có hai cây này kết quả ngon, nên một năm cũng chỉ bán được bảy, tám trăm văn, là khoản thu nhập lớn duy nhất của nhà Nam Khê trong cả năm.

Hina

Nghe xong lời giới thiệu của Xuân Nha, Nam Khê nhìn hai cây xoài như nhìn thấy một giỏ tiền đồng. Nhìn xem những bông hoa này nở đẹp biết bao, thêm hai tháng nữa là có thể bán được rồi!

"Đi thôi, chúng ta vào trong xem."

Nam Khê không nỡ rời cây xoài, cõng gùi đi vào. Đi không xa nàng đã thấy những cây cam đã kết trái.

Nàng đếm qua, có tổng cộng bảy cây cam, mỗi cây đều có không ít quả vàng óng.

Chỉ là...

Những quả cam này nhỏ quá...

Ở nhà có một quả cam do người trong thôn cho lớn hơn cả tay nàng, quả trên cây trước mắt lại nhỏ hơn nhiều, màu sắc nhìn cũng không đẹp bằng.

"Xuân Nha, cô nói những quả cam này, có bán được không?"

"Ờ... vẫn bán được."

Thực ra trái cây trên đảo bán ở những nơi ít trái cây trong thành, dù quả kém cũng bán được vài văn tiền. Đặc biệt là loại dễ bảo quản không dễ hỏng như cam. Nhưng các nàng không có khả năng đi xa như vậy, nên đều bán cho người thu mua trái cây trong huyện.

"Những quả này chắc khoảng ba cân một văn tiền, không nói đâu xa nhà cô, cam vẫn rất ngọt."

Nam Khê: "..."

Ba cân một văn, thậm chí còn không bán được một văn một cân.

"Ta thử xem."

Chưa ăn cam bao giờ, Nam Khê cũng không biết cam có vị gì, chỉ biết rượu cam trong công thức có mùi thơm dễ chịu.

Nếu những quả cam này ngon, nàng nghĩ sẽ để lại tự mình ủ rượu. Rượu ít nhất cũng bán được mười mấy văn hai mươi văn, không phải tốt hơn ba cân một văn sao?

Nam Khê kiễng chân, hái hai quả cam xuống, một quả cho mình và một quả cho Xuân Nha. Nàng thấy Xuân Nha dùng ngón tay cái đ.â.m vào giữa rồi bẻ ra, nàng cũng học theo dùng sức bẻ.

Nước cam vàng chảy xuống đất, Nam Khê vội vàng dùng miệng hứng.

Ừm... ngọt quá!

Nam Khê có chút ngạc nhiên.

Vị cam ngon hơn nàng tưởng tượng, thơm hơn dừa, cũng ngọt hơn. Quả tuy nhỏ nhưng thịt không kém, ăn xong còn thấy thèm.

Lúc này nàng không chê cam nhỏ nữa, vui vẻ leo lên cây hái xuống.

"Xuân Nha, nếu cô có việc thì về trước đi, ta nhớ đường rồi."

"Không sao, ta hái cùng cô, chỉ một cái gùi không mất nhiều thời gian."

Xuân Nha leo cây nhanh nhẹn hơn Nam Khê nhiều, hái trái cũng có kinh nghiệm. Hai người bận rộn hai khắc đã hái đầy một cái gùi.