Xuyên Về Cổ Đại Nấu Rượu Làm Giàu

Chương 12




mắn, may mà đây là đảo Quỳnh Hoa. Nếu ở nơi khác, xuân thu đông còn phải lo lắng sắm sửa y phục, có khi đau đầu lắm. Bây giờ một bộ y phục mỏng mặc từ đầu năm đến cuối năm cũng chẳng sao. Trong nhà cũng không cần thêm chăn đệm, thật sự tiết kiệm.

Xuân Nha dẫn đệ đệ và Nam Khê, vừa đi vừa nói, đi qua một rừng dừa đến bờ biển, nàng ấy đột nhiên cảm thấy bên cạnh không còn động tĩnh. Quay đầu lại mới phát hiện Nam Khê đang đứng dưới cây dừa, ánh mắt ngây dại, cả người trông như ngốc đi.

"Nam Khê? Sao cô không đi nữa?"

Lúc này không ai có thể hiểu được tâm trạng của Nam Khê.

Hina

Một đứa trẻ lớn lên trong môi trường thiếu nước, trong mắt chỉ có một màu cát vàng bỗng nhiên nhìn thấy biển cả mênh mông, cảm giác choáng ngợp, xúc động đó, thực sự không thể diễn tả được.

Sao trên đời lại có nơi toàn là nước lớn như vậy! Nàng không cần lo lắng thiếu nước nữa rồi!

Thứ uống khó nuốt đến thế...

Xuân Nha không trả lời được, nhưng nàng ấy nghĩ có lẽ đầu óc của Nam Khê vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, chứ người bình thường không thể làm chuyện này được.

Nam Khê uống nước biển: "Phụt!! Ọe!"

Mặn quá!

Vừa đắng vừa mặn, nước vào đến cổ họng thì không thể nuốt xuống được nữa, mặn đến mức đó. Nam Khê bị tát vào mặt, nước này vừa uống đã muốn nôn, đánh c.h.ế.t cũng không uống nổi.

"Cô không sao chứ?"

Xuân Nha lấy dụng cụ cạy hai con hàu từ vách đá bên bãi biển đưa cho Nam Khê để nàng ăn sống giảm bớt cảm giác khó chịu.

Mặc dù nước trong hàu vừa cạy ra cũng có vị mặn, nhưng thịt không mặn, có thể làm dịu vị mặn đắng trong miệng.

Nam Khê ngồi xổm trên bãi biển nôn đến chảy cả nước mắt, ăn hai con hàu mới tạm hồi phục. Quá khó chịu, sau khi uống nước biển, cả miệng toàn mùi tanh. Nàng có thể chấp nhận món ăn này, chỉ là mùi tanh khiến người ta hơi không quen.

Vừa ra khỏi cửa đã vấp ngã, điều này nàng không ngờ tới.

"Tự nhiên cô uống nước biển làm gì?"

"Ta, ta quên mất nước biển mặn..."

Câu trả lời đáng thương của Nam Khê khiến Xuân Nha vừa buồn cười vừa không thể cười. Nàng ấy kéo Nam Khê dậy, chỉ vào nước biển nói: "Nước biển đã rút rồi, chúng ta mau đi tìm đồ ăn thôi, trong làng có nhiều người cũng nhặt đấy, lát nữa những thứ ngon sẽ hết mất."

"Được được được, đi thôi!"

Nam Khê cố nén sự khó chịu, đi cùng Xuân Nha tìm một chỗ ít người bắt đầu tìm kiếm hải sản. Vì nàng đã quên hết mọi thứ, nên mỗi khi Xuân Nha tìm thấy thứ gì đều cho nàng xem trước rồi giới thiệu sơ qua.

May là Nam Khê có trí nhớ tốt, nhận biết đồ vật cũng nhanh. Rất nhanh đã nhớ được ngao, tôm và sò huyết, còn có một loại ruột biển khiến nàng nổi da gà. Cua cũng nhớ được nhiều, cua đá, cua hoa, và cua xanh. Nhưng những con nhìn thấy bây giờ đều hơi nhỏ, những con quá nhỏ đều được thả đi.

Nam Khê nhận biết được nhiều thứ nên bắt đầu tự mình đi tìm theo một hướng, những thứ không nhận ra thì quay lại hỏi Xuân Nha phân biệt.

Ngao là đơn giản nhất, tìm ra bí quyết là nhìn xem trên bãi cát có lỗ tròn nhỏ nào, một xẻng xuống là có thể lật nó lên.

Xuân Nha nói ngao nấu canh rất ngon, Nam Khê đào rất hăng hái. Chưa đầy nửa canh giờ đã đào được hơn nửa giỏ. Sò huyết ẩn sâu hơn nên nàng cũng chỉ đào được một chút. Còn nhặt được hai con cá, to bằng bàn tay nhưng là cá chết.

Nàng mang qua cho Xuân Nha xem, định hỏi xem là cá gì rồi vứt đi, không ngờ Xuân Nha lại bảo nàng cất lại mang về ăn.

"Hả? Vừa nãy cô nói những hải sản c.h.ế.t rồi đều không nên ăn mà?"

Xuân Nha gật đầu, cầm lấy cá giải thích với nàng: "Hải sản c.h.ế.t rồi thì không còn tươi, ăn vào dễ đau bụng, nhưng con cá này vẫn còn tươi. Cô xem mang cá của nó vẫn còn màu đỏ tươi, mới c.h.ế.t chưa lâu. Cá không tươi thì mang cá sẽ chuyển sang màu tối, loại đó đừng nhặt về ăn không tốt."

Nàng ấy mở mang cá của hai con cá cho Nam Khê xem rồi bỏ vào giỏ của nàng.

"Hai con này đều là cá chim, cô may mắn đấy. Cá chim hầu như không có xương, cô mang về hấp một cái là rất ngon."

"Ừm ừm!"

Nam Khê ghi nhớ rất nghiêm túc, những gì Xuân Nha dạy nàng đều ghi vào đầu không sót một chữ.

Một canh giờ sau, giỏ của ba người đều đầy, lúc này trên bãi biển vẫn còn không ít dân làng, nhưng họ không định tìm tiếp, rửa sạch dụng cụ và chân rồi mang giỏ đầy ắp trực tiếp về nhà.

Nam Khê ôm giỏ nặng trĩu vẫn còn hơi thắc mắc.

Nhiều đồ như vậy chẳng phải đủ cho hai tỷ đệ ăn cả ngày rồi sao? Tại sao vẫn không để dành được tiền?

"Tiểu Trạch, ta về rồi!"

"A tỷ~"

Thấy tỷ tỷ về, tâm trạng của Nam Trạch lập tức tốt lên.

"A tỷ giỏi quá, đào được nhiều ngao thế, còn có cả cá nữa!"

"Hôm nay tay còn chưa quen, lần sau ta sẽ đi lấy nhiều hơn