Xuyên Về Cổ Đại Nấu Rượu Làm Giàu

Chương 113




Hiện giờ vẫn đang trong giai đoạn đúc gạch phôi, Du Lương cũng đang cùng làm. Hắn dường như cái gì cũng biết, gạch phôi đúc ra cũng giống như người được mời đến làm. Cứ tốc độ này, còn hai ba ngày nữa mẻ gạch phôi đầu tiên sẽ phơi khô và bắt đầu xây.

Nam Khê mang canh qua, nhìn một lúc mới hài lòng rời đi.

Qua khoảng hai ngày, mẻ gạch phôi đầu tiên đã khô, hôm nay có thể bắt đầu khởi công, Du Lương đi muộn, đang cùng Nam Khê xác nhận lần cuối bố cục xưởng rượu.

"Chỗ này nhất định phải để lại hai cái hố, ta muốn xây bể chứa. Đại Lương ca chàng trông chừng nhé."

Du Lương nhìn những vòng tròn khung vuông trên giấy, thầm cười một tiếng rồi vội vàng đáp ứng. Đang định đi thì một phụ nhân ăn mặc sặc sỡ đẩy cửa bước vào.

Bà mối...

Hai người nhìn nhau, đều nhíu mày.

Đây là đến mai mối cho ai?

Lư thị hỏi một câu, bà mối kia quay đầu nhìn Nam Khê cười như hoa loa kèn.

"Ta à, thay Vu Mạo Tài công tử đến cầu hôn Nam Khê cô nương đây, Tiểu Khê, hôn sự này tốt lắm. Bây giờ Vu Mạo Tài đã là Đồng sinh, năm sau thi cử không chừng sẽ đỗ Tú tài. Lúc đó Nam Khê cô nương vừa bước vào cửa đã là phu nhân Tú tài rồi!"

Nghe xong câu này Lư thị và Nam Khê còn chưa có phản ứng gì, Du Lương đã nắm chặt nắm đấm, hận không thể chạy đến Vu gia đánh Vu Mạo Tài một trận.

"Thi đỗ hay không còn phải nói, Vu Mạo Tài nếu có lòng, đại khả đợi năm sau thi đỗ rồi hãy đến cầu hôn."

Bà mối thầm lặng trợn mắt, người ta nếu thi đỗ Tú tài còn lấy cô nương quê mùa sao?

"Ôi chao, Lư tỷ tỷ. Đang nói chuyện hôn sự của Nam Khê cô nương, sao con trai của tỷ lại xen vào được."

Nam Khê thấy người bên cạnh sắp nổi giận, vội cười nói: "Đa tạ bà đến một chuyến, chỉ là ta đã chọn được người rồi, sắp tới sẽ đính hôn, phiền bà giúp ta từ chối chuyện Vu gia này nhé."

Bà mối sửng sốt không ngờ lại là kết quả này, trong lòng bà ta không vui vẻ gì nhưng Nam Khê tiễn bà ta ra cửa đã đưa cho bà ta mười văn tiền. Tiền vừa vào túi, bà ta liền dễ nói chuyện hơn.

Phải biết nữ nhân Vu gia kia mời bà ta đến mai mối cũng chỉ đưa có năm văn tiền thôi.

Tiễn bà mối đi rồi, Nam Khê trở về sân, cả nhà đều nhìn chằm chằm vào nàng.

"A tỷ, sao đại ca A Mao lại đột nhiên muốn đến nhà ta cầu hôn vậy?"

"Cái này..."

Nam Khê cũng không rõ, nàng đành phải kể ra chuyện hôm qua gặp Vu Mạo Tài.

"Hôm qua chỉ thấy hắn ta là người hơi phù phiếm, không ngờ hôm nay hắn ta lại trực tiếp cho bà mối đến cửa."

Rõ ràng mình đã bày tỏ chê bai hắn ta rất rõ ràng rồi, hắn ta lấy đâu ra can đảm nghĩ mình sẽ đồng ý hôn sự. Nam Khê lén quan sát Du Lương, cảm thấy hắn đang giận dữ rất rõ ràng. Lúc đi còn suýt đụng vào cổng lớn.

Ở chung đã khá lâu, Nam Khê tự nhiên cũng hiểu hắn đôi chút. Hắn chắc chắn vừa mắng Vu Mạo Tài si tâm vọng tưởng vừa trách mình vô dụng.

Thực ra hắn đã rất cố gắng rồi, mấy tháng nay ban ngày làm toàn việc nặng nhọc, tối còn phải tranh thủ đan lát đồ vật bán lấy tiền, cộng thêm tiền Lư thẩm bóc hàu kiếm được, một tháng cũng gần được hai lạng bạc.

Đối với nông hộ bình thường mà nói, đây là rất giỏi rồi, nhưng họ không có tích lũy gì, có thể nói là bắt đầu từ con số không. Muốn thành thân, sính lễ cần một khoản lớn, rồi còn nhà cửa cũng là một khoản lớn.

Trong thời gian ngắn thật sự không thể dành dụm đủ.

Trong lòng hắn rất hoang mang.

Nam Khê có thể cảm nhận được. Nên đợi Du Lương vừa đi, nàng liền đi bàn bạc với Lư thẩm về việc định thân càng sớm càng tốt.

Hina

"Khê nha đầu... con?!"

Lư thị vạn vạn không ngờ, Nam Khê bí mật kéo mình vào phòng lại là nói chuyện này.

"Nha đầu, thẩm nói thật với con, ta và A Lương đều mong sớm định được chuyện hôn sự, nhưng chúng ta không thể ủy khuất con được. Người định thân trước kia còn cho năm lạng bạc sính lễ, cho con phải cao hơn nàng ta, ít nhất cũng phải mười một lạng. Đợi ta và A Lương dành dụm thêm là đủ rồi."

"Dành dụm đủ bạc sính lễ, lấy ra thì túi tiền lại trống rỗng. Vậy nhà cửa phải đợi đến khi nào mới xây? Còn chuẩn bị hôn lễ cũng cần bạc. Nhà càng thiếu tiền, áp lực của Đại Lương ca càng lớn, chàng không chỉ ban ngày phải làm việc, tối còn phải thức khuya đan lát đồ vật. Lư thẩm thẩm, thẩm không đau lòng sao?"

Lư thị đương nhiên là đau lòng.

Nhưng bà khuyên không được con trai, trong lòng cũng cảm thấy sính lễ quá ít sẽ ủy khuất Nam Khê. Nên hai tháng nay mẹ con đồng lòng, cố gắng kiếm tiền.

"Khê nha đầu, thẩm hiểu tấm lòng này của con, chỉ là tiền vẫn phải dành dụm. Con yên tâm, nhiều nhất ba tháng nữa ta sẽ mời bà mối đến cầu hôn."

Nam Khê không biết nên khóc hay cười.