Lê Trạch kia là ca ca ruột thịt của Lê tiểu nha đầu, có chút ít quan hệ với tiểu đồ đệ nhà hắn, trước mắt cứ cho đối phương dùng đã, với dáng vẻ kiểu này, kéo dài lâu nhất định không tốt.
Ngũ Thừa Phong nhận ân tình này, hắn vẫn luôn nhìn sư phụ cười ngây ngô, ngốc nghếch.
“Tiểu tử thúi, cười cái gì mà cười, lúc trở về nhớ lấy tiền trả cho ta.”
“Được được được, trả cho sư phụ gấp mười lần cũng được! Sư phụ là người tốt như vậy, có thể đi rót cho ta chút nước hay không?”
Tiêu đầu Sài trừng hắn một cái, nhưng vẫn đi rót cho hắn một chén nước mang qua.
Đêm nay hai đội người bọn họ cũng không ngủ ngon được, dù đã biết vừa trải qua một đợt cường đạo, phía sau sẽ không còn nữa, nhưng đám người bọn họ lại không tự chủ được cứ căng thẳng thần kinh mãi. Cuối cùng đến lúc bình minh, bọn họ mới chợp mắt được một lát.
Lúc trời hoàn toàn sáng rõ, hai đội người lại cùng xuất phát. Suy cho cùng mục đích của hai bên đều là An Lăng, bởi vậy bọn họ dứt khoát lên đường cùng nhau luôn.
Đương nhiên, bọn họ cũng mang theo mười lăm tên cường đạo tối qua, kéo mười lăm tên này lên quan phủ còn được thưởng một khoản tiền bạc không nhỏ đấy.
Lúc này Lê Trạch uống thuốc xong lại nghỉ ngơi cả đêm, đã không còn nóng nữa, tinh thần cũng tốt hơn không ít.
Thế nhưng miệng vết thương của Ngũ Thừa Phong bị nhiễm trùng lại có chút không được tốt cho lắm. Không biết có phải do chuỷ thủ của tên cường đạo kia nhiễm thứ dơ bẩn gì hay không, chỉ biết mới qua một buổi tối mà miệng vết thương của hắn nhiễm trùng ghê gớm.
Đoàn người không ngừng đẩy nhanh tốc độ cuối cùng đã chạy về An Lăng trước khi trời tối. Tiêu đầu Sài đến hộ tống cố chủ nhà bọn họ tới nơi chỉ định, hai đội người cũng chia tay tại đây.
Lê Trạch trực tiếp đưa Ngũ Thừa Phong đến y quán.
Sau khi lang trung nhìn xong miệng vết thương thì biểu tình tương đối nghiêm túc.
“Vốn dĩ vết thương này không phải quá nghiêm trọng, chỉ là trên miệng vết thương đó có dính một loại vật chất lạ khiến miệng vết thương không ngừng chuyển biến xấu. Chắc là hắn vừa nóng lên chừng bốn, năm canh giờ đúng không?”
“Đúng vậy, chừng năm canh giờ.”
“Ta đi kê đơn thuốc, các ngươi cầm thuốc mang về uống thử xem, nếu ngày mai không còn nóng lên nữa thì sẽ không còn chuyện gì.”
Lang trung đi kê phương thuốc, cho dược đồng lấy dược, lúc này lang trung mới trở về một lần nữa rửa sạch miệng vết thương thay đổi thuốc cho Ngũ Thừa Phong.
Đương nhiên tình huống lầm này của hắn có chút nghiêm trọng, phải dùng những loại thuốc chữa thương tốt nhất.
Lang trung hỏi lại một lần nữa, sau khi được xác nhận là sẽ trả tiền mới lấy thuốc ra cho Ngũ Thừa Phong dùng.
Lăn lộn hơn phân nửa canh giờ Lê Trạch mới đưa được Ngũ Thừa Phong trở về tửu lầu.
Dù sao người ta cũng là ân nhân cứu mạng của hắn, hiện giờ người ta đang hôn mê, không biết tình huống thế nào, chẳng lẽ hắn lại đưa người ta trở về tiêu cục ư?
Chỗ đó đều là đàn ông qua loa, cẩu thả, ai có thể chăm sóc chu đáo cho người ta đây?
Lại thêm trong thành này, Ngũ Thừa Phong cũng không còn thân thích, tự nhiên là mang theo đối phương về tửu lầu nhà hắn là hợp lý nhất rồi.
Lê Trạch về đến nhà cũng là lúc mấy người Lê Tường vừa ăn xong cơm chiều, hôm nay lại là sinh nhật Quan thị, cho nên người một nhà bọn họ làm rất nhiều món ăn ngon, ăn cơm cũng tương đối trễ.
Người một nhà đều uống chút rượu, đang mải vui vẻ trò chuyện lại nghe được âm thanh hô chủ nhân đã trở lại truyền từ bên ngoài.
Đáng tiếc lúc này Kim Vân Châu đang ở cùng biểu tỷ trong toà nhà nên không biết, bằng không nàng ấy chắc chắn là người đầu tiên đi ra.
Lê Giang đã tỉnh táo lại ngay, hắn lập tức chạy tới cửa sau mở cửa.
“A Trạch ngươi trở về…… Di? Đây là?”
Tại sao trở về còn đỡ thêm một người khác nữa?