“Hôm nay mọi người cứ tạm chấp nhận hoàn cảnh này đi.”
Vài người kia lại không thể hiện chút mong chờ nào với bàn đồ ăn thịnh soạn và rượu ngon mà hắn vừa nhắc tới, bọn họ quây thành một đống ngồi xuống nhóm lửa, tự gặm bánh gạo mình mang theo.
“Ông chủ Lê, còn bảy ngày nữa, sao ngươi không thuê một con thuyền xuống nước? Ngươi nói coi, mấy thứ này vận chuyển đường sông tốt biết bao nhiêu. Ở trên thuyền cũng không cần chịu cảnh màn trời chiếu đất thế này. Chúng ta thì không sao, nhưng vóc dáng ngươi… nhìn một cái chỉ sợ gió thổi là đổ gục xuống rồi, đến lúc đó……”
Ai trả tiền cho bọn họ?
Mấy người bọn họ không dám mặt dày nói thẳng ra câu đó, nhưng ý tứ rõ ràng là như vậy.
Lê Trạch cười khổ hai tiếng, hắn lại không đáp lời.
Dĩ nhiên là hắn cũng muốn chờ thuyền rồi bình yên vô sự trở về, nhưng trong nhà gặp chuyện không may, tiểu muội của hắn còn nhỏ như vậy, đâu có kinh nghiệm xử lý loại chuyện này, Vân Châu lại đang có mang. Càng không cần phải nói tới phụ mẫu, tửu lầu xảy ra chuyện, sẽ khiến bọn họ đau đầu biết bao.
Cho nên hắn mới sốt ruột như vậy, bất chấp thuê thuyền chở hàng về, đã vội vàng thúc giục tiêu sư xuất phát.
Có lẽ buổi tối hôm qua lạnh một chút, hôm nay lại đi cả một ngày đường sắc mặt hắn mới trở nên cực kỳ khó coi như vậy.
Chốc lát nữa hắn vào trong xe ngựa nghỉ ngơi một hồi, ngày mai về đến nhà sẽ tốt thôi.
Lê Trạch lại xoay quanh hàng hoá một hồi, sau khi xác nhận tất cả đều hoàn hảo không tổn hao gì, hắn mới cầm miếng lương khô trong tay gã sai vặt rồi lên xe ngựa.
Ăn xong đồ ăn, bụng hắn không còn khó chịu như trước nữa, thế nhưng trên người lại bắt đầu xuất hiện từng đợt, từng đợt lạnh run lên, đầu cũng có chút đau.
Thuốc viên dự phòng hắn vẫn mang theo, hiện giờ lại không còn chút nào nữa. Hắn đành phải quấn chăn chặt hơn một chút, lại để gã sai vặt đun cho hắn chút nước ấm, thế nhưng vẫn như cũ không có chút hiệu quả nào.
Hắn đành dặn với lòng cố gắng chịu một chút, ngày mai tới An Lăng là tốt rồi.
Lê Trạch tự thôi miên chính mình rồi cứ vậy mà mơ mơ màng màng đi ngủ.
Gió lớn phóng hoả, đêm tối g.i.ế.c người.
Kỳ thật đoàn người này của hắn đã sớm bị người ta theo dõi. Rất nhiều phú thương tới An Lăng cũng thường đi đoạn đường này.
Bởi vậy, trên đoạn đường này rất thường xảy ra chuyện cướp bóc, bằng không đâu có nhiều phú thương mướn tiêu sư cùng lên đường vận chuyển hàng hoá như vậy?
Mấy người đang giấu trong bóng tối kia cũng không muốn làm quá, bọn họ cũng biết trong đội ngũ này có không ít tiêu sư.
Đánh bừa sẽ không có kết cục tốt, bọn họ muốn dùng trí để kiếm lời, có thể cướp được xe nào thì hay xe đấy. Hoặc là trực tiếp cướp bóc ông chủ của đoàn xe này một phen, dù sao, cứ có thu hoạch là được.
Một người trong số bọn họ thổi thuốc mê trước, thế nhưng nhóm tiêu sư đã ra cửa hiển nhiên trên người phải có chuẩn bị sẵn cho mọi trường hợp. Loại huốc mê thấp kém như vậy, chẳng có chút tác dụng với bọn họ.
“Lão đại, dường như ta ngửi được mùi của thuốc mê?”
“Hử?!”
Tiêu đầu nọ tỏ ra cực kỳ nhạy bén, hắn cũng ngửi được mùi thuốc mê từ trong đám khói bốc lên từng đống củi lửa kia.
“Mấy huynh đệ, làm việc!”
Hắn rống một câu, khiến mấy tiêu sư đang mơ màng sắp ngủ kia lập tức rút đao đứng lên.
Tất cả mọi người chia nhau ra, một bộ phần nhìn chằm chằm hàng hóa trên xe, còn những người khác cảnh giác nhìn chằm chằm vào trong rừng.
Kết quả bọn họ bị người ta đánh cho một chiêu cước từ phía sau lưng.
Hai kẻ cắp kia lại bò từ trong sông ra, cầm chậu nước đã chuẩn bị sẵn từ trước hất thẳng vào đống lửa.
Không có đống lửa, tất cả mọi người thành người mù. Lúc này những tên kẻ cắp đó mới vọt ra, kẻ huỷ hàng thì huỷ hàng, kẻ đánh người thì đánh người, khung cảnh lập tức trở nên hỗn loạn một mảnh.