Bằng hữu của hắn lại khuyên nên nhìn thử bên dưới đáy xem, nhỡ đâu lại có niềm vui bất ngờ?
“Làm gì có chuyện tốt như thế? Ta thấy chưởng quầy Miêu kia nói tới thời điểm bây giờ chỉ còn thừa lại một giải nhất và một giải nhì thôi, đâu thể rơi vào tay ta được? Ngươi cũng biết mà, vận khí của ta luôn chẳng ra gì.”
Nói xong trên mặt hắn còn bất đắc dĩ nở một nụ cười khổ, hắn chẳng quan tâm gì nữa, cứ gắp đồ ăn lên ăn như bình thường thôi.
Bằng hữu của hắn cũng biết mình vừa gợi lại chuyện không vui cho hắn, người này cũng không nói thêm điều gì, chỉ có thể chuyên tâm ăn đồ ăn vừa gọi.
Lại nói, công nhận đồ ăn Lê Ký thơm thực sự, kể cả món ăn chay cũng có quá nhiều loại, đa dạng vô cùng.
Bởi vì hai người còn phải đi làm việc, cho nên ăn cũng nhanh, chỉ mười lăm phút thời gian hai người đã ăn xong rồi.
Sau khi hai người bọn họ tới tính tiền, chưởng quầy Miêu đang chuẩn bị lấy tiền lại nghe thấy A Bố hô lên một tiếng.
“Chưởng quầy, khách nhân bàn số mười tám trúng giải nhì!”
“Số mười tám?” Hai vị thực khách đều sợ ngây người.
Bàn số mười tám chính là cái bàn hai người bọn họ vừa ngồi lúc nãy!
Hai người bọn họ vừa quay lại đã thấy tiểu nhị cầm cái nồi đựng canh đậu hũ của bọn họ qua đây. Phía dưới viết một chữ Vận rất lớn.
“Hai vị khách quan, chúc mừng chúc mừng, một ngày này tửu lầu chúng ta chỉ có năm danh sách khách hàng trúng giải nhì đó! Hai vị khách quan thật may mắn. Đây, tấm thẻ bài này cho các ngươi.”
Chưởng quầy Miêu đưa một tấm thẻ bài cuối cùng đặt vào tay thực khách, còn thuận tiện hỏi bọn họ có dùng giá trị thẻ bài này để thanh toán tiền ăn hôm nay hay không.
“Muốn muốn, làm phiền chưởng quầy.”
Ai không vui vẻ khi biết bữa cơm của mình được ăn miễn phí? Hiển nhiên hai người bọn họ rất vui rồi, bọn họ tươi cười rạng rỡ vén màn ra khỏi tửu lầu.
Hôm nay đã kết thúc thật viên mãn, cuối cùng Lê Tường cũng thở phào một hơi.
Thế nhưng phụ thân nàng và tiểu cữu cữu vẫn chưa trở về, không biết chuyện về tôm vỏ đỏ có khả thi hay không, nàng không chịu nổi cứ ngồi chờ trong tửu lầu, nên lập tức giao việc trong tay mình cho biểu tỷ, còn nàng tự tới bến tàu chờ.
Lúc này đoàn người Lê Giang được khuê nữ Lê Tường nhớ thương lại đang bận rộn chất hàng hoá lên thuyền.
Cá tôm khá đơn giản, hắn và Quan Phúc chỉ cần ngồi xổm ở bến tàu thu là được. Thế nhưng loại tôm vỏ đỏ khuê nữ nhà hắn yêu cầu lại hơi phức tạp.
Khá ít người vớt được loại thuỷ sản này từ đoạn sông ấy, cơ hồ chúng nó đều sinh sống ở hồ nước ruộng đồng, muốn gom về chắc chắn phải vào thôn tìm người bắt được mới có.
Lúc đi bọn họ khá vội vàng, lại quên mất hỏi giá, bởi vậy hắn cứ dựa theo giá thu mua con cua lúc trước mà gom tôm vỏ đỏ về.
Bận rộn cả một ngày, mấy người bọn họ thu được tổng cộng hơn hai trăm cân. Lại thêm đầy thuyền cá tôm, một con thuyền nhà bọn họ không đủ để chở về trong thành.
Lúc ấy Lê Giang lập tức thuê con thuyền chứa đầy tôm vỏ đỏ, định bụng sẽ để Lạc Trạch dong một thuyền trở về.
“Đại Giang ơi, thu nhiều cá tôm như vậy, nhà ngươi thật sự có thể nuốt trôi ư?”
Cừu Tứ Hải nhìn huynh đệ gom nhiều cá đủ chất đầy hai con thuyền, trong lòng hắn kinh ngạc không nhỏ.
Đại Giang và hắn cùng đánh bắt cá trên khúc sông An Lăng này từng ấy năm, hoàn cảnh chẳng khác nhau là mấy.
Vậy mà nhà bọn họ vừa chuyển vào thành được nửa năm, tại sao lâu ngày gặp lại, hắn cứ có cảm giác huynh đệ Đại Giang đã thay đổi rồi.
Đối phương vừa trở về đã muốn gom cá tôm, còn thu một phát tới hai con thuyền, doạ hắn sợ muốn chết.
“Lão Cừu, ngươi yên tâm đi, khẳng định là nuốt trôi. Ta đang muốn thương lượng chuyện này với ngươi đây.”
Lê Giang chẳng mấy khi nghiêm túc như lần này.