Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại

Chương 515




“Nếu khách quan không cần sợi dây thừng nhân duyên ấy cũng có thể đổi thành một trăm đồng bối mang đi. Đó là nội dung giải ba.”

Đám thực khách càng nghe càng thấy hứng thú, gấp không chờ nổi, vội vàng hỏi: “Vậy giải nhất, giải nhì thì sao?”

Giải ba đã trị giá một trăm đồng bối, hai giải bên trên thì sao? Thật khiến người ta ngứa ngáy trong lòng mà.

Chưởng quầy Miêu cũng không chơi trò úp úp mở mở, hắn lại nhờ Minh Tâm ra sau quầy xoay người lấy ra năm tấm thẻ bài bằng gỗ được Lê Tường đặc chế.

Thẻ bài bằng gỗ này nhìn ngăn nắp không quá đặc biệt, đặc biệt là hàng chữ tiếng anh được Lê

Tương viết lên trên nó.

Nàng viết rất qua loa, nhưng những người khác chắn chắn không thể mô phỏng được giống như vậy.

“Đây là thẻ bài may mắn chủ được nhân chúng ta đặc chế, tổng cộng có năm miếng, nếu bên dưới đ ĩa đựng đồ ăn có một chữ Vận, như vậy người đó sẽ được đổi một tấm thẻ bài. Một miếng thẻ bài trị giá một ngân bối, có thể trực tiếp mang nó tới tửu lầu chúng ta để được khấu trừ!”

“Oa! Còn có chuyện như vậy?!”

“Một ngân bối! Nếu mỗi ngày tới đây ăn một món, vậy có thể ăn được hai tháng đồ ăn đó!”

Phần thưởng cho giải ba kia không được quá nhiều người động tâm, nhưng lần này thì gãi đúng chỗ ngứa của mọi người rồi.

Chỉ cần chọn vài món thức ăn chay ăn là có cơ hội trúng thưởng, ai không muốn thử một lần? Đặc biệt là bây giờ, thức ăn chay còn được giảm nửa giá, còn mua ba tặng một, ăn một bữa chỉ mất ba, bốn mươi đồng bối. Kể cả khi không trúng giải nhì, trúng cái giải ba, lấy một trăm đồng bối cũng không tồi.

“Chưởng quầy Miêu, giải nhì của các ngươi đã trị giá một ngân bối, vậy giải nhất là thứ gì?”

“Cái này chúng ta tạm thời không thể lấy ra được, nhưng ta có thể tiết lộ một chút cho mọi người. Giải nhất chính là một bức hoạ do chính tay trụ trì Tĩnh Từ của miếu Huyền Nữ vẽ.”

“Một bức hoạ do chính tay trụ trì Tĩnh Từ của miếu Huyền Nữ vẽ?!!”

Cơ hồ tất cả mọi người đều bị tin tức này làm kinh ngạc.

Trong ba giải thưởng này, nghe có vẻ giải hai và giải ba có tính thực tế hơn, thế nhưng với những người không thiếu tiền giống bọn họ, một bức hoạ của Tĩnh Từ mới là giải thưởng đáng quý.

Chưa nói tới Tĩnh Từ chính là huyết mạch vương thất, chỉ bằng vào thân phận hiện giờ của nàng ấy thôi cũng đủ để hiểu nàng ấy là một nhân vật đức cao vọng trọng.

Biết bao nhiêu phu nhân tiểu thư chỉ ước ao được gặp mặt và chuyện trò với nàng ấy một lần mà mãi không tìm được cơ hội.

Vậy mới nói, gặp mặt một lần cũng khó, nói chi tới một bức hoạ do chính tay nàng ấy vẽ?

“Chưởng quầy Miêu, phải như thế nào mới nhận được giải nhất này?”

“Rất đơn giản, chỉ cần dưới chén có một chữ Huyền, vị khách quan may mắn đó có thể tới tìm chủ nhân của chúng ta lãnh thưởng.”

Chưởng quầy Miêu vừa dứt lời, đám người trong sảnh lớn lập tức sôi nổi chọn thức ăn chay.

“Cho ta một phần tào phớ ngọt, một phần đậu hũ nhà làm, một phần cải trắng trộn dấm chua!”

“Ta cũng muốn tào phớ, nhưng không ăn ngọt, cho táo phớ cay đi, thêm một phần khoai tây sợi chua cay và khoai tây nghiền!”

Cơ hồ mọi người đều chọn ba món thức ăn chay.

Kỳ thật cũng vì thức ăn chay của Lê Ký Tửu Lầu ăn rất ngon, bằng không nếu chỉ là những món rau thái canh xuông, chắc chắn bọn họ sẽ chọn kèm vài món đồ ăn có thịt.

Chưởng quầy Miêu nhìn hơn phân nửa người đều chọn thức ăn chay, cục đá trong lòng hắn cuối cùng cũng vơi đi một nửa.

Cứ theo tình huống này phát triển, lượng thịt trong phòng bếp thừa sức kiên trì một ngày thời gian.

Dù bớt đi một chút tiền lời cũng chẳng sao, đây là ý tứ của chủ nhân, kể cả khi lỗ vốn một hai phần cũng không sao hết.

Hắn thật không nghĩ tới, đại chủ nhân không có mặt, tiểu chủ nhân lại nghĩ ra biện pháp tuyệt diệu như vậy.