Đào Tử vui vẻ mang con cá rô hoa kia đi làm cá viên, Quan Thúy Nhi thái một đống thịt ra ướp xong, lại quay sang nhồi bột.
Bốn cô nương bận rộn trong phòng bếp với khí thế ngất trời, còn mấy người bên ngoài, người đi bổ củi, kẻ lại rửa rau, đồng tâm hiệp lực làm bữa cơm đoàn viên.
Thời gian từng giây từng phút qua đi, sắc trời cũng dần dần tối.
Sân sau của tửu lầu được lắp ghép thành một cái bàn thật lớn, cứ hai người một bàn lẩu, phần còn lại của bàn được bày các loại nguyên liệu nấu ăn.
Có thịt chiên giòn, có cá viên tròn tròn và các loại rau dưa, thịt heo, cá lát.
Lê Tường còn cố ý mua thêm món thịt dê về thái lát bỏ vào lẩu cho thêm phần đặc sắc. Chắc chắn món này không thể cuốn đẹp như thịt ba chỉ thời hiện đại, nhưng hương vị chắc chắn không kém.
Lại nói, thịt này được lấy từ con dê được nuôi thả trên đồng cỏ xanh, ăn thức ăn tinh khiết từ thiên nhiên nha.
“Thúy Nhi, biểu muội ngươi vẫn đang bận làm gì vậy? Tại sao giờ này còn chưa ra?”
“Nàng nói còn hai món đồ ăn nữa, sẽ ra ngay thôi.”
Thúy Nhi bày biện chén đũa cẩn thận lên bàn, lại đi hâm nóng sữa đậu nành, đặt mỗi bàn một bình ấm.
Đào Tử, Hạnh Tử lại là phụ trách đốt than củi cho mỗi bàn. Cái nồi kia đã được đun nóng từ trước, bây giờ chỉ cần than củi bên dưới đỏ lên một chút, lập tức sẽ sôi ục ục ngay.
Mùi thơm nồng ấm bay lơ lửng trên không trung của sân sau tửu lầu, thật lâu không tiêu tan……
“Biểu muội, bên ngoài đã chuẩn bị xong xuôi rồi. Ngươi còn làm gì vậy?”
“Ta đang làm sủi cảo nha!”
Lê Tường vui tươi hớn hở gói miếng sủi cảo cuối cùng, rồi bỏ sủi cảo vào lồ ng hấp che nắp lại.
Hai mươi cái sủi cảo bên trong, nàng đã bỏ vào bên trong sáu miếng ngân bối, xem ai có vận may, chọn được đúng miếng sủi cảo có tiền lì xì nào.
“Biểu tỷ, ngươi giúp ta mang canh lên bàn đi, ta chỉ cần lấy thịt hấp ra là xong thôi.”
“Là bình canh gà và canh vịt này ư?”
“Ừm ừm, đều lấy ra đi, chia ra bốn cái chén lớn nha.”
Lê Tường đeo lên đôi bao tay tự chế của mình rồi nhấc mấy tầng lồ ng hấp trên bếp lên. Chỉ cần mở cái nắp lồ ng, mùi hương mê người bên trong lập tức toả ra bên ngoài.
Bốn chén Mai Thái Khâu Nhục, tám chén bún thịt, có bốn chén trong đó là thịt dê hấp.
Bởi vì mùi tanh của thịt dê khá nồng, cho nên cần phải bọc bột mì bên ngoài lại còn bỏ thêm chút ớt nữa mới dễ chịu hơn chút.
Nàng ngửi thử, ái chà, mùi hương này không kém món ăn nàng làm trước đây bao nhiêu, mùi hương thịt dê quá mê người rồi.
Thế nhưng vẫn thiếu một chút hương liệu.
Lê Tường cắt chút rau thơm đặt lên trên rồi mới bưng chúng nó ra bên ngoài.
“Tương Nhi, đừng bận rộn nữa, ngồi xuống ăn cơm thôi.”
“Tiểu muội, nhiều đồ ăn như vậy là đủ rồi, mau tới mau tới.”
Kim Vân Châu vỗ vỗ vị trí bên người, lại vẫy tay với Lê Tường.
“Được rồi, ta lập tức tới ngay.”
Chỉ còn một món sủi cảo cuối cùng, hấp chín bỏ lên bàn là nhập tiệc thôi.
Mâm cơm tất niên năm nay rực rỡ đủ loại sắc màu, ngoại trừ phu thê Kim Vân Châu, những người khác chưa từng thấy mâm cơm nào phong phú như thế này, ngay lúc này, lại khiến bọn họ bối rối không biết nên hạ đũa từ đâu trước.
“Nương, nếm thử bún thịt này.”
Lê Tường ngồi giữa nương và đại tẩu, nàng lập tức nâng đũa lên gắp món ăn cho hai người bọn họ.
“Đây là món ăn mới nha, trước kia ta chưa từng nhìn thấy!”
Kim Vân Châu hướng ánh mắt đầy trông mong nhìn bà bà nhà mình gắp trước, nàng ấy mới động đũa theo.
“Ưm? Hình như là thịt dê?!”
Chất thịt chắc nịch nhưng không khô, bên trong vị thịt cay cay non mềm lại có một chút mùi vị tanh tanh đặc thù.
Một tầng bọc bên ngoài không biết là thứ gì, chỉ biết ăn vào thì thấy nó thơm nức mà không ngán chút nào, thật sự rất ngon và mới mẻ.