Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại

Chương 429




“Ngày mai là có thể đến trấn Nam Linh rồi, đêm nay chúng ta ngủ ở khu vực lân cận một đêm, chờ tới trấn trên, ta sẽ bao một khách đi3m cho các ngươi thoải mái nghỉ ngơi một phen.”

Đầu lĩnh của đám người thuê bọn họ là người Dụ Châu.

Quen thuộc địa hình nên hắn chuẩn bị cực kỳ đầy đủ, hiện giờ toàn thân hắn đang được lớp áo khoác lông cáo phủ kín, ngoại trừ khuôn mặt có chút đông lạnh đỏ ửng lên, còn lại vẫn bình thường.

Hắn nói ra lời này, khiến trong lòng nhóm tiêu sư kia thoải mái hơn nhiều, bọn họ lập tức bận rộn tìm một nơi thích hợp để qua đêm.

Dù đã quen sinh hoạt nơi dã ngoại, nhưng ở một vùng băng thiên tuyết địa kiểu này, nhóm tiêu sư khó tránh khỏi bị đông lạnh không chịu nổi, kể cả khi nền tảng thân thể bọn họ rất tốt nhưng áo bông của phương nam không đủ để ngăn cản cái lạnh nơi phương bắc, bọn họ mặc vài thứ áo bông vẫn không đủ ấm.

Dường như chỉ có sư đồ tiêu đầu Sài và Đại Lưu là không có chuyện gì hết, bọn họ hành động vẫn rất bình thường, chắng chút cứng nhắc nào, khuôn mặt còn tràn đầy tinh thần.

Chờ sau khi dàn xếp xong đội ngũ áp tiêu, cố chủ lần này mới tới tìm tiêu đầu Sài.

“Không biết ông chủ Vu tìm ta có chuyện gì?”

Ông chủ Vu nhìn chằm chằm vào n.g.ự.c tiêu đầu Sài, một hồi lâu mới nói: “Không biết tiêu đầu Sài có thể cởi xiêm ý ra cho ta nhìn một chút không?”

Hắn vừa thốt lên lời này, đám người Ngũ Thừa Phong và xa phu đang canh giữ bên ngoài lập tức kinh ngạc tới mức cằm suýt rớt xuống đất.

Đây gọi là loại ngôn ngữ của hổ lang() ư?

(

)Nguyên văn: hổ lang chi ngôn (虎狼之言): miêu tả những lời nói mờ ám, không thuần khiết. Câu nói này bắt nguồn từ phim Trần Tình Lệnh.

Tiêu đầu Sài cũng nghi hoặc chớp mắt một cái, chẳng qua, rất nhanh sau đó hắn đã phản ứng được, thứ mà ông chủ Vu thực sự muốn xem là cái gì. Bởi vậy, hắn kéo màn xe ra, gọi tiểu đồ đệ qua bên này.

“Lấy loại y phục mà ngươi đã chuẩn bị cho ông chủ Vu nhìn một cái.”

Chỉ nháy mắt Ngũ Thừa Phong đã hiểu, sau đó hắn lập tức chạy vào xe ngựa của sư phụ lấy một tấm áo lót đưa qua. Cũng không hiểu vì sao ông chủ Vu lại phát hiện ra y phục trên người bọn họ có chỗ kỳ lạ.

“Ông chủ Vu, ngươi nhìn, từ khi bắt đầu xuất phát, ta đều mặc thứ này.”

“Đây là……”

Có chút giống áo bông, nhưng lại không hề giống.

Ông chủ Vu cầm tấm áo lót trên tay chỉ thấy nó nhẹ như không có trọng lượng, nhưng đôi bàn tay lạnh như băng của hắn chỉ cầm cầm vào tấm áo lót kia một cái là đã dần trở nên ấm áp.

Thứ này…

“Ông chủ Vu, có vấn đề gì ư?”

“Không có.”

Ông chủ Vu trực tiếp cởi lớp áo ngoài trên người sau đó mặc tấm áo lót kia lên. Cơ hồ ngay khi vừa mặc vào người, hắn đã cảm thấy chiếc áo lót này còn ấm hơn cả áo khoác của hắn.

Ngoại trừ cánh tay không có áo che, còn hơi lạnh một chút, trên lưng trước n.g.ự.c đều cực kỳ ấm áp. Hắn còn đánh giá, trình độ ấm áp này không khác gì hắn mặc chồng hai chiếc áo lông cáo lên, nhưng trọng lượng lại nhẹ hơn quá nhiều.

Và mặc vào một cái là không muốn cởi ra nữa.

“Tiêu đầu Sài, nếu ta đoán không nhầm, bên trong kiện xiêm y này không phải là bông.”

“Tự nhiên, hiệu quả giữ ấm của bông tuyệt đối không tốt bằng nó.”

Đôi mắt của ông chủ Vu lập tức sáng kinh người.

“Không biết bên trong này là thứ gì? Tiêu đầu Sài có thể bật mí cho ta một chút hay không? Nếu không cứ bán cho ta chiếc áo ta đang mặc trên người đi?”

“Cái này ư? Là đồ đệ của ta thử nghiệm rất nhiều lần mới làm ra được, có bán hay không phải hỏi ý của hắn đã.”

Tiêu đầu Sài vén màn xe lên, nói ý của ông chủ Vu cho đệ tử mình nghe. Ngũ Thừa Phong do dự hồi lâu, dường như không nỡ từ bỏ thứ mình yêu thích.