Mặc dù trời đã về khuya nhưng bên ngoài cổng thành, người dân vẫn còn thức, họ vẫn cùng nhau múa hát, hò reo để thỏa niềm vui, sự hạnh phúc đến tột cùng, cả kinh thành Memphis... không là toàn thể Thượng Ai Cập đều muốn thức trắng đêm nay, ai ai cũng rất lấy lòng cảm tạ thần linh vì đã cho bọn họ một hoàng phi tài sắc vẹn toàn, yêu dân như con, họ cũng hết lòng cảm tạ các vị thần vì đã phù hộ cho hoàng phi bình an vô sự.
"Nào hãy múa hát hết đêm đi, các huynh đệ bà con ơi!"
"Thần linh sẽ luôn phù hộ cho Ai Cập chúng ta mãi mãi thịnh vượng."
"Tiếp đi nào, các bạn ơi, hãy vì một Ai Cập hùng mạnh."
"..."
Tại một quán rượu nhỏ ở kinh thành Memphis, một nhóm sâu rượu đang vừa uống rượu vừa tán dóc.
"Tôi vừa nghe được một chuyện rất ly kỳ, các ngươi có muốn nghe thử không?"
"Hử chuyện gì thế? Kể cho tôi nghe với."
Đám người trong quán đã ngà ngà say, nghe bạn nhậu của mình nói vậy nổi trí tò mò muốn hỏi cho ra lẽ.
Nam thường nhân kia cũng khoái chí lập tức kể lại ngay.
"Hai ngày trước khi hoàng phi ở biên giới phía bắc, người đã gặp được một thị trấn không có nước sạch..."
Nghe hắn ta nhắc tới hoàng phi, tất cả những kẻ đang nhậu trong quán lập tức kéo tới nghe chuyện.
"Rồi sao nữa? Ngươi kể lẹ lẹ cho bọn ta nghe nào."
"Và rồi hoàng phi đã phù phép lên trên một lu nước, chỉ cần đổ nước vào chiếc lu thần kỳ ấy, nước bẩn, đục sẽ hóa thần nước trong ngay lập tức."
Một lời hắn nói ra khiến cho tất cả những người trong quán rượu đều "Ồ" lên một tiếng kinh ngạc, một tên nhanh trí hỏi.
"Ê có phải là ngươi đã nhầm rồi không hoặc là ngươi thêm mắm dặm muối vào đấy."
Đám người nghe tên kia hỏi vậy cũng có chút khó tin, hỏi lại nam nhân kể chuyện, tên nam nhân ấy liền đập tay mạnh xuống bàn giọng khẳng định.
"Nếu như các ngươi không tin thì sáng sớm ngày mai cùng ta đi tới thị trấn đó, tuy hơi xa nhưng ta xin khẳng định chắc chắn rằng ta không hề bịa chuyện hoặc nói thêm vào."
Nghe tên kể chuyện khẳng định như thế, đám kia cũng là gật gù cái đầu tin tưởng, một tên lại lên tiếng.
"Nói như vậy, hoàng phi của chúng ta không phải người thường rồi."
Đám người trong quán nghe tên đó nói thế liền cười vào mặt hắn.
"Chứ sao nữa, tới giờ ngươi mới biết ư? Ta nói cho ngươi biết nhé, làm quái nào một người bình thường có thể vừa thông minh, tài giỏi thậm chí là chiếm hết tất cả những cái đức tính tốt trên thiên hạ này về mình như hoàng phi không? Làm gì có một người thường nào có thể bình an vô sự dưới làn nước của sông Nin, làm thế nào mà có thể bình an sống sót và ở Assyria được kia chứ, người ta truyền rằng hoàng phi chính là hậu nhân hoặc chính là nữ thần chiến tranh Sekhmet chuyển thế đó, chính đại quan tư tế Daniel đã nhận định điều ấy."
Cả đám người nghe vậy liền tỏ ra gật đầu thán phục, vậy là từ miệng của đám nam nhân ấy tin tức về việc Tịch Dao làm phép hóa nước bẩn thành nước sạch đã nhanh chóng truyền ra khắp Thượng Ai Cập thậm chí là cả đất nước.
- --------
Lúc này tại cung điện phía bắc, trời đã giữa khuya đám quần thần đều lần lượt mà cáo lui, ai về nhà của người đó, còn đi nổi thì sẽ có binh sĩ dìu về nhà riêng, ai mà không thể đi nổi nữa thậm chí là gục rồi thì sẽ có một nhóm binh sĩ vác về nhà giúp. Merity cũng đã khá say, anh đứng dậy khỏi bàn tiệc cùng với Tịch Dao đi về tẩm điện của cả hai, vừa về tới tẩm điện Tịch Dao để dìu anh ngồi lên ghế rồi bước tới đóng cánh cửa lại, lúc này Merity liền tỉnh táo trở lại, Tịch Dao quay người hơi khó hiểu hỏi anh.
"Chàng giả vờ say ư?"
Merity ngồi lên ghế cười lớn.
"Ta mà không giả vờ say, bọn họ sẽ ép rượu ta cho tới khi ta say thật thì mới thôi, vì thế ta lúc nào cũng phải giả vờ say, thân là một hoàng đế ta lúc nào cũng phải tỉnh táo, cảnh giác kể cả là trong bất kỳ tình huống nào đi chăng nữa, nàng không biết là trong khoảng thời gian nàng mất tích đã có bao nhiêu nhóm ám sát muốn lấy cái đầu này của ta đâu."
Tịch Dao ngồi xuống cái ghế ở chỗ của hắn, nghe hắn kể lại mà lo lắng.
"Vậy chàng đã tìm ra hung thủ chưa?"
Merity lắc đầu cau mày lại.
"Tìm làm gì? Một tên ngốc cũng có thể đoán được lại là do đám sứ thần các nước thay nhau làm, có khi lại là vài kẻ phản tặc thậm chí là những mật vụ của các đất nước, kẻ rình mò ngôi vương lúc nào cũng nhiều như sao trời, tìm làm gì kia chứ."
"Nhưng cũng phải giết gà dọa khỉ chứ, nếu cứ im lặng..."
Chưa để Tịch Dao nói hết câu Merity liền vồ lấy nàng, mặt đối mặt với nàng giọng anh lưu manh vang lên.
"Chuyện đó để tính sau đi, ái phi à...giờ đã là nửa đêm rồi đó, nàng không tính nghỉ ngơi sao?"
Tịch Dao lấy lòng bàn tay trái che đi khuôn mặt đỏ ửng của mình, nuốt nước bọt giọng nàng ấp úng.
"Vậy chúng ta đi nghỉ ngơi, chàng buông em ra đi đã... em phải đi tẩy trang."
"Để ta tháo giúp nàng là được rồi."
Dứt lời Merity liền cầm lấy chiếc vương miện trên đầu nàng bỏ xuống rồi vuốt từ khuỷu tay nàng xuống giúp nàng tháo ra những chiếc vòng vàng, cùng lúc đó lại lấy môi của hắn áp lên đôi môi đỏ hồng cánh sen của nàng, cả nàng và Merity đều uống rượu nên dư vị của rượu vẫn phảng phất đâu đây, làm cho cả hai nửa mê nửa tỉnh.
Tịch Dao tay trái nắm lấy áo choàng phía sau lưng của Merity, tay phải lại nắm lấy phần gáy của hắn, cơ thể cả hai dần bị kích thích bởi nụ hôn mãnh liệt kia, Merity tháo trang sức giúp nàng xong liền dùng tay phải ôm nhẹ vòng eo của Tịch Dao, tay trái quen thuộc cơ hồ mà luồn vào trong váy của nàng, váy của nàng tuy dài nhưng rộng rãi nên nhanh chóng tay của Merity đã chạm tới phần đùi và hông của nàng rồi lại sờ soạn, tay phải kéo phần dây áo của chiếc váy kéo lệch xuống vai để lộ xương quai xanh quyến rũ của nàng ra.
Merity rời khỏi đôi môi anh đào của nàng để nàng có thể hô hấp dễ dàng, nụ hôn kia duy chuyển xuống cổ, tai, gáy và xương quai xanh làm cho Tịch Dao càng ngày càng khó chịu, đôi lúc phải phát ra những tiếng rên rỉ nhỏ như tiếng mèo con kêu.
"Ưm~~Merity...ưm!"
Tuy cơ thể của nàng có chút khó chịu nhưng nàng không hề muốn hắn dừng lại, cơ thể nàng không phản kháng lại nữa nhưng cũng không hề chủ động cứ để mặc cho nam nhân kia muốn làm gì thì làm, Merity thở dốc cởi chiếc áo choàng vướng víu của mình xuống để lộ cơ bắp 6 múi nhưng lại không hề đô con, thân thể vẫn giữ được nét thư sinh nhưng không hề ẻo lả.
Tay phải của hắn ôm lấy nàng, rồi bồng Tịch Dao dậy đem lên giường vì chiếc ghế kia quá nhỏ và chật hẹp, Merity cùng Tịch Dao nằm lên giường Merity liền kéo dây thắt lưng của nàng ra chiếc váy trở nên rộng rãi hơn, nụ hôn kia duy chuyển xuống ngực của nàng, cứ như thế cả nàng và hắn mặc kệ tất cả đắm chìm trong tình yêu và dục vọng.
- -------Góc Tâm Sự-------
Biết lắm là muốn nữa NHƯNG miêu chỉ làm tới đây là ok rồi, sương sương thôi.
Thứ 2 đầu tuần luôn có chương mới, chúc các bạn một tuần mới vui vẻ và hạnh phúc nha.
- ------Hết Chương 67-------