Xuyên Về Ai Cập Làm Nữ Thần

Quyển 1 - Chương 5: Nhận ông cháu




Sau khi dùng bữa trưa xong Merity đi tìm nàng ở hậu viện hoàng cung, bởi vì hắn biết cứ vào giờ này hằng ngày nàng lại ra hậu viện ngắm hoa và tưới hoa, nàng ở hoàng cung Ai Cập này đã được gần 3 tháng, nhất cử nhất động của nàng Merity đều để ý thật kỹ, khi hắn đi đến hậu viện nhìn thấy Tịch Dao đang đứng giữa những đóa sen, tà váy trắng giản dị, tóc xõa ngang vai, nàng không quyến rũ chết người như Ariana, nàng có một vẻ đẹp huyền bí và lạnh lẽo nhưng cũng mang theo một chút dư vị dễ thương đáng yêu, dung mạo đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành ấy lại ngồi gần những đóa sen tinh khiết trông nàng xinh đẹp đến nhường nào, Merity cố trấn tĩnh bản thân rồi lại ho khan một tiếng, nghe tiếng hắn cô quay lại nhìn sau đó lập tức cúi chào.

"Pharaoh người tìm thần ạ?"

"Không,ta chỉ đi dạo, vô tình nhìn thấy ngươi ở đây thôi, nếu đã gặp rồi, vậy thì ngươi đi cùng ta ra bến cảng một chút."

"Ra bến cảng, vì sao thế ạ."

"Hôm nay là ngày tể tướng Site đi sứ các nước trở về."

"Tể tướng Seti?"

"Đúng vậy, tể tướng vừa là bạn cũ của cha ta, vừa là thầy của ta, cũng là người mà ta rất kính trọng, hôm nay là ngày ông ấy đi sứ trở về ta muốn đích thân ra cảng đón tiếp, ngươi đi cùng ta nhé."

"Vâng."

Tịch Dao không ngờ rằng trên đời này lại còn có người khiến cho hắn kính trọng và quan tâm, vị tể tướng Seti này chắc chắn không phải là người bình thường, nàng chưa từng nghe về vị tể tướng này trong sử sách nên không biết ông ấy là người thế nào, không biết có khó tính như hắn không. Nàng cùng Merity ngồi lên xe ngựa hướng phía bến cảng mà đi, một lúc sau Tịch Dao và Merity đã tới cảng, khi bước xuống xe nàng nhìn thấy toàn bộ quan viên đại thần của triều đình đều ra đón tiếp thì nàng biết vị tể tướng này nhất định là rất máu mặt. Trước bến cảng một con tàu bằng gỗ trong thật to lớn và hùng vĩ, bên trên treo quốc kỳ của Ai Cập cổ đại, ván gỗ được thả xuống hai đoàn binh sĩ tầm 10 người từ trong thuyền bước ra đứng sang hai bên ván gỗ, theo sau đó là một ông lão khoảng 60 - 70 tuổi, tay cầm gậy bước xuống, tất cả bá quan văn võ nhìn thấy ông lập tức cúi đầu xuống tỏ ý kính trọng, ông nhìn họ gật đầu tỏ ý đã nhận được lòng thành của họ, lúc này bá quan mới ngẩng đầu lên, ông lão bước đến chỗ của Merity tỏ lòng quan tâm hỏi han hắn.

"Pharaoh vạn phúc, lão thần đã về, thấy người vẫn khỏe thần rất vui mừng."

Tịch Dao nhìn vị tể tướng bỗng nhiên khóe mắt rưng rưng những giọt lệ, bởi ông lão này nhìn rất giống người ông đã khuất của cô, khác hẳn với suy nghĩ của Tịch Dao rằng ông ấy sẽ có khuôn mặt hung dữ và nghiêm khắc, thì ông ấy lại có khuôn mặt hiền hậu của người già và một giọng nói trầm ngâm hiền từ. Đang hồi niệm nàng bị Merity gọi ra giới thiệu với tể tướng Site.

"Tịch Dao lại đây."

Nàng bước đến chỗ của Merity và tể tướng Seti, Merity bắt đầu kể cho ông nghe về việc nàng đã cứu hắn ra khỏi cửa tử ra sao, tể tướng Seti nhìn nàng ông cười nhẹ tỏ ra kính trọng và biết ơn nàng, ông nói.

"Cảm ơn cô đã cứu hoàng đế, lão và toàn thể vương quốc này nợ cô một mạng sống, sau này có việc gì cứ tìm lão, lão sẽ hết lòng giúp đỡ."

Tịch Dao nhìn giọng nói ấy, vẻ hiền từ ấy của ông càng khiến cho nàng không khỏi xúc động, nàng lấy hết can đảm nói.

"Vâng, nếu tể tướng đã nói thế, vậy thì thưa tể tướng tôi có một việc muốn xin, ngài có thể đồng ý giúp tôi không?"

Tể tướng Seti nhìn Tịch Dao, vẫn là ánh mắt hiền từ nói.

"Cô cứ nói đừng ngại."

"Tôi... con có thể gọi người là ông nội được không, người rất giống ông nội của con."

Tể tướng Seti nghe nàng nói vậy có chút ngạc nhiên, một hồi sau ông mới trả lời nàng, giọng nói ông không tức giận, thậm chí còn mang theo một niềm hạnh phúc.

"Haha ta còn tưởng việc gì khó lắm, muốn gọi thì cứ gọi đi, cháu gái ngoan của ta."

Cô hạnh phúc ôm tể tướng Site, liên tục gọi ông ơi, Merity và mọi người nghe thấy thế cũng không nói gì, Merity, Tịch Dao, tể tướng Seti và mọi người vui vẻ cùng nhau bước vào cung điện để tổ chức tiệc mừng, sau khi tất cả mọi người đều ngồi yên vị, thì tể tướng Site vui vẻ nói.

"Từ nay về sau ta sẽ nhận con bé này làm cháu nuôi của ta, mong mọi người có thể giúp đỡ nó nhiều hơn, à phải rồi ông chưa biết tên họ đầy đủ của con là gì, ông thật tệ nhỉ."

Nàng cười dịu dàng lắc đầu.

"Không đâu ông, là tại con vẫn chưa nói cho ông biết mà, tên họ đầy đủ của con là Dạ Tịch Dao ạ."

Tể tướng Seti nghe họ tên của nàng, ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi.

"Dạ Tịch Dao? Ừm nghe cái tên kỳ lạ này, chắc con không phải là người Ai Cập nhỉ."

"Dạ đúng vậy, tuy là từ nhỏ con đã lưu lạc ở Ai Cập, nhưng con không phải là người Ai Cập, con đến từ một đất nước xa xôi ở phương đông ạ."

Tịch Dao tuy không muốn lừa dối người ông mới nhận này, nhưng cô cũng không thể nói cho ông biết việc mình đã xuyên không được, cho nên cứ nói như vậy mới là cách tốt nhất.

●●●●●Hết Chương 5●●●●●