Xuyên Vào Văn Mỹ Thực, Vị Hôn Phu Cũ Hắn Lại Giả Vờ Nhu Nhược

Chương 29: Chương 29





Cha mẹ Trần khẩn trương lên: "Đi y quán làm gì, có phải không thoải mái hay không?"
Trần Hi xua tay: "Không có, con chỉ muốn đi hỏi lang y xem có thuốc mỡ trị sẹo không.

"
Dứt lời, nàng lại nói: "Có thể không ạ?"
Mẹ Trần đau lòng nói: "Chuyện này có gì mà không thể.

"
Có con gái nhà nào lại không thích chưng diện.

"Mẹ cùng con…"
"Không cần.

" Trần Hi cự tuyệt: "Chạy đi chạy lại cả một ngày rồi, hai người nghỉ ngơi một chút, con đi hỏi một chút rồi sẽ trở lại.

"
Cha Trần lập tức móc ra hai khối bạc vụn đưa cho nàng.

Trần Hi suy nghĩ một chút lại nói: "Cha mẹ, thuốc bổ bây giờ vẫn còn ở trong nhà mình, Lục Thời Nghiễn không cần những thứ đó, cho nên con muốn mua thứ khác lén đưa qua cho hắn, có được không?"
Cha mẹ Trần nhìn nhau một cái, hai người cũng không do dự trực tiếp gật đầu: "Đã nói rằng chuyện này con xử lý, con xem mà làm.

"
Nói xong, cha Trần còn đem số bạc vụn còn lại nhét cho nàng: "Con cũng lớn rồi, ta và mẹ con không thông minh lanh lợi bằng con, tiền con cầm thì tốt hơn.


"
Miễn cho bọn họ lại vô ý bị lừa, hại người một nhà đều chịu tội theo.

Trần Hi muốn từ chối, lại bị mẹ Trần trừng mắt, nàng đành phải nhận lấy.

"Vậy con tạm thời giữ vậy.

" Nàng cười cười: "Lúc cha mẹ cần dùng, nói với con là được.

"
Trời sắp tối, cần phải nhanh chóng trở về thôn, Trần Hi chạy chậm đến y quán, nàng cũng không hỏi thuốc trị sẹo gì, mà nói với lang y tình trạng của Lục Thời Nghiễn và thuốc mà hắn uống.

Bởi vì bệnh nhân Lục Thời Nghiễn này chưa tới, lang y chỉ đồng ý kê một đơn thuốc bổ, cũng dặn dò Trần Hi mau chóng đưa bệnh nhân tới cho ông ta khám mới đúng bệnh hốt thuốc được.

Trần Hi lại mua ba miếng nhân sâm, lúc này mới mang theo thuốc rời đi.

Khả năng mang Lục Thời Nghiễn đến y quán khám bệnh là bằng không, bản thân nàng lại không hiểu y thuật, vẫn phải đi tìm Hứa Bán Tiên hỏi một chút xem sao.

Tuy rằng nàng không thể nào tin tưởng y thuật của Hứa Bán Tiên, nhưng mạch tượng và chứng bệnh cái gì đó, kỹ năng của ông ấy chắc chắn tốt hơn so với nàng, một người không hiểu chút y thuật nào, sau khi nàng hỏi rõ ràng thì lại đến tìm đại phu để bốc thuốc.

Còn mua thêm nhân sâm, mặc dù chỉ có ba miếng, nhưng cũng khiến Trần Hi an tâm hơn một chút.

Sắc trời đã tối, trên đường về thôn, cha Trần điều khiển xe lừa chạy thật nhanh, đợi đến khi vào thôn, màn đêm trải dài, trời đã hoàn toàn tối đen, không ít gia đình trong thôn đều đốt đèn, ánh sáng le lói, trông rất yên tĩnh an bình.


Ra khỏi thôn thì phải đi qua cửa nhà Lục Thời Nghiễn, vào thôn cũng thế.

Lúc đi qua nhà họ Lục, Trần Hi qua khe cửa nhìn vào bên trong.

Tối đen như mực, cũng không đốt đèn.

Đang cân nhắc xem hắn có ăn cơm tối hay không, trong sân đã truyền ra một đợt tiếng ho khan tê tâm liệt phế.

Dù cho xe đã đi ra khỏi địa phận của Lục gia thật xa, tiếng ho khan vẫn không ngừng lại, mà còn hung mãnh hơn, tiếng ho này còn lợi hại hơn so với hôm qua, quả thực chính là ho khan đến tận cửa quỷ môn quan rồi.

Trần Hi bất giác mím môi.

Tin tốt là Lục Thời Nghiễn còn sống.

Tin xấu là bệnh hắn ngày một nặng hơn!
Khi về đến nhà thì trời đã tối, mẹ Trần lập tức xắn tay áo vào phòng bếp làm cơm tối, cha Trần thì xách hai cân thịt đi trả xe lừa cho Lý thúc.

Sau khi đi trả xe lừa trở về, vừa vào cửa ông ấy đã nhìn thấy khuê nữ đang cầm cành cây, nương theo ánh sáng phòng bếp, ở trên mặt sân viết viết vẽ vẽ gì đó.

"Tiểu Hi đang làm gì vậy?" Nhìn thấy con gái, ông Trần thu lại vẻ xui xẻo trên mặt, cười hỏi.

"Đang cân nhắc tỉ lệ gia vị ạ.

" Trần Hi ngẩng đầu nhìn ông ấy một cái:" Chờ sau khi ăn cơm xong, con sẽ thử từng cái một.

"
Ông Trần lập tức nói muốn giúp nàng làm nhưng lại bị Trần Hi từ chối.