Chờ nàng cẩn thận từng li từng tí từ khi vượt tường vào trong sân, cho đến lúc đáp xuống đất phát ra một tiếng rầm, tuy rằng động tĩnh không lớn, nhưng nàng vẫn lập tức ngừng thở ngẩng đầu nhìn về phía cửa nhà chính.
Không nghe thấy động tĩnh bên trong có người đi ra, lúc này Trần Hi mới xoa mông thở phào nhẹ nhõm.
Nhà chính tựa hồ vẫn như lúc nàng rời đi vào ban đêm, nàng nhẹ nhàng bước chân đẩy nhẹ cửa ra, Lục Thời Nghiễn vẫn còn đang ngủ.
Trần Hi vừa rồi còn đang cảm thấy may mắn không bị phát hiện, lập tức lại khẩn trương lên, một chút động tĩnh cũng không nghe thấy, đừng không phải đã chết rồi chứ?
Nghĩ như vậy, nàng vội vàng đi tới bên giường.
Còn thở, còn sống.
Trần Hi vỗ vỗ ngực, thật sự là hù chết nàng rồi.
Chỉ là nhìn sắc mặt Lục Thời Nghiễn, tốt hơn một chút so với hôm qua, tuy rằng vẫn trắng bệch không có nhiều huyết sắc, nhưng ít nhất không có xanh mét, trắng bệch như hôm qua.
Xác định người không có việc gì, nàng cũng không dám ở lâu.
Lúc này trời đã xám xịt, Lục Thời Nghiễn lúc nào cũng có thể tỉnh lại, hơn nữa, chờ tới khi trời sáng, người trong thôn đi làm việc, nếu lại bị bắt gặp thì nàng cũng không tiện giải thích.
Vốn định tìm thứ gì đó để giữ ấm trứng gà và bánh bao, đánh giá một vòng cũng không tìm được thứ thích hợp, nàng cắn răng một cái, trực tiếp nhét bánh bao và trứng gà đã gói kỹ vào ổ chăn của Lục Thời Nghiễn, có đệm chăn che, có thể giữ ấm thêm một chút.
Sau đó lại đặt mấy quả trứng gà kia ở chỗ dễ thấy trong phòng, rồi Trần Hi nhanh chóng rời đi.
Lúc này vẫn còn sớm, còn chưa có ai ra ngoài, nàng không trèo tường, mà là đi từ cửa chính - - nếu lại bị bắt gặp, đi cửa chính so với việc trèo tường thì dễ giải thích hơn một chút.
Bốp một tiếng, tiếng chốt gỗ rơi xuống, Trần Hi đẩy cửa, đẩy chốt gõ lại, lúc này mới cúi đầu, bước nhanh rời đi.
Trong phòng, Lục Thời Nghiễn đang ngủ say, nghe thấy tiếng đóng cửa, trực tiếp mở mắt.
Có ai đó đóng cửa sao?
Hắn cảm thấy có chút kỳ quái.
Sáng sớm, không phải nên gõ cửa sao?
Sao lại là tiếng đóng cửa?
Hắn nghe nhầm à?
Đang chuẩn bị đứng dậy đi ra ngoài xem tình huống thế nào, cánh tay đụng phải thứ gì đó nóng hổi ở trong chăn, Lục Thời Nghiễn biến sắc, trực tiếp xốc chăn lên.
Vốn tưởng rằng là động vật nhỏ sợ lạnh nào đó chui vào ổ chăn, kết quả lại nhìn thấy hai cái bao dùng cỏ lau bao bọc rất đàng hoàng.
Lục Thời Nghiễn lộ vẻ nghi hoặc, cái gì vậy?
Hắn cầm lấy một bọc mở ra xem, là hai quả trứng gà luộc nóng hầm hập.
Vừa rồi có người đến đưa đồ ăn cho hắn?
Vẫn còn nóng, chắc là chưa đi xa lắm.
Người kia hắn nhìn cũng chưa kịp nhìn, liền lập tức xuống giường đi ra ngoài, nghĩ nhanh một chút có thể bắt kịp, tiện thể nói lời cảm ơn.
Bởi vì đi gấp, vừa ra khỏi cửa liền hứng mấy ngụm gió lạnh, còn chưa thể mở cửa ra, đã chống cửa ho khan trước.
Thật vất vả mới qua được cơn gió lạnh k1ch thích này, lúc Lục Thời Nghiễn cố gắng chống đỡ mở cửa, bên ngoài đã không còn một bóng người.
Trời còn chưa sáng, dậy sớm như vậy, còn nhớ tới hắn, cũng chỉ có người dậy sớm đi đến học đường như Lâm Lang.
Từ sau khi hắn đi học, Thập Bát Nương mỗi ngày đều chuẩn bị cho hắn hai cái trứng gà luộc, để cho hắn khi đọc sách nếu thấy đói bụng thì ăn.
Vậy mà Lâm Lang đều để lại đây cho hắn?
Nhưng nghĩ lại, cũng có thể là Thập Bát Nương nấu cho hắn thêm hai cái.
Hai người kia đều nhân nghĩa thuần lương giống nhau, vì lúc trước hắn đã ra tay giúp đỡ một chút, mà hơn nửa năm nay hai người đó cũng không biết đã trả lại bao nhiêu cho hắn.
Không kịp nói lời cảm ơn, Lục Thời Nghiễn cũng không nản lòng.
Chờ hắn khá hơn, hắn sẽ tự mình đến nhà Lâm Lang nói cảm ơn.
Thật ra Lâm Lang là một người chính trực thanh nhuận, người khác đối đãi với hắn tốt một chút tốt, hắn lập tức đối xử lại tốt gấp trăm ngàn lần, tất nhiên là sẽ không để ý buổi tối một ngày hai ngày nay chăm sóc cho mình, hắn thậm chí cũng sẽ không cần hắn nói cám ơn.