Xuyên Vào Văn Mỹ Thực, Vị Hôn Phu Cũ Hắn Lại Giả Vờ Nhu Nhược

Chương 15: Chương 15





Nói thầm xong, nàng rút đèn dầu về, đặt lên giá ở một bên.

Vì vậy, nàng cũng không chú ý tới, lông mi người đang hôn mê khẽ run.

Chờ khi nàng cất đèn dầu, lúc này mới nhớ tới khi nàng ra cửa có mang theo chút đồ ăn.

Vừa tới đã thấy Lục Thời Nghiễn té xỉu trong sân, sau khi kinh hãi quá độ lại hoang mang rối loạn, ấy vậy mà lại quên mất việc này.

Nàng lấy từ trong ngực ra mấy miếng điểm tâm mang theo lúc ra cửa.

Biết thân thể Lục Thời Nghiễn không tốt, nàng còn cố ý lấy bánh táo đỏ củ từ.

Nhưng Lục Thời Nghiễn bây giờ như vậy, cũng không có cách nào ăn, cũng không thể nàng nhai nát rồi đút cho hắn ăn chứ?
Suy nghĩ một chút, nàng lại thêm chút nước vào trong bình, bỏ bốn năm miếng bánh táo đỏ củ từ vào trong nước nấu lên.

Nhìn bánh táo đỏ củ từ, từ từ tan ra trong nước sôi, khóe miệng Trần Hi lộ ra một nụ cười.

Nhưng rất nhanh nụ cười của nàng đã tắt đi.


Nàng nghĩ đến nữ chính.

Nữ chính hiện tại kinh doanh bánh ngọt rất phát đạt.

Ban đầu Trần gia làm kinh doanh bán bánh nướng, mặc dù không có đại phú đại quý, nhưng cuộc sống cũng khá hơn một chút so với người bình thường trong thôn, ít nhất có thể ăn no mặc ấm, còn có một ít của cải dư giả.

Thấy nữ chính bán bánh ngọt phát đạt cho nên nguyên thân đã muốn làm theo, cổ động cha mẹ buôn bán bánh ngọt giống nữ chính sẽ giàu có, việc làm ăn buôn bán thuận lợi được một đoạn thời gian, chỉ là bọn họ làm bánh ngọt không ngon như của nữ chính, càng không có ý tưởng và sáng tạo như nữ chính cho nên không kiếm được bao nhiêu tiền.

Chỉ vậy thôi thì không nói làm gì, thậm chí còn để mất đi khách hàng lúc trước.

Việc buôn bán kinh doanh bánh ngọt chắc chắn là không thể làm nữa, một là cướp không lại.

Hai là, Trần Hi muốn triệt để tách ra khỏi nữ chính, tuyệt đối không thể liên quan đến nữ chính nữa.

Nói tóm lại, nhóm người làm bàn đạp cho nữ chính này ai thích làm ai làm, dù sao nàng cũng sẽ không làm nữa.

Hôm nay nhiều việc, nàng lại quên nói với cha mẹ Trần, sáng sớm ngày mai phải nói rõ ràng với bọn họ.

Về phần sau kinh doanh cái gì, chờ nàng từ từ suy nghĩ nghiêm túc một chút, tốt nhất là điều tra nghiên cứu một phen rồi mới quyết định.


Trần Hi nhìn một chút, cảm thấy đã ổn rồi, thích hợp cho người bệnh nặng mê man ăn nhất.

Chờ nàng cho Lục Thời Nghiễn ăn từng muỗng từng muỗng, mặt trăng sáng ngời đã treo trên ngọn cây, chiếu sáng cả sân.

Trần Hi nhìn ánh trăng, vậy mà đã nửa đêm rồi.

Sau khi rửa sạch bát thìa, đặt trở lại phòng bếp, nàng cũng nên rời đi.

Trước khi đi, nàng lại đun thêm một bình nước sôi, để hâm nóng ở trên bếp lò, nếu ban đêm Lục Thời Nghiễn tỉnh lại mà muốn uống nước, có thể uống liền.

Nàng lại gói kỹ số nhân sâm còn lại cùng với bánh táo đỏ củ từ còn lại vào trong túi nhỏ đặt lên bàn bên giường.

Nghĩ đến sự chán ghét của Lục Thời Nghiễn đối với Trần gia và cả bản thân nàng, nàng nhìn xung quanh một chút, thấy không lưu lại dấu vết là nàng đã tới, lúc này mới yên tâm rời đi.

Lại dém chăn cho hắn, để lại khe hở cửa sổ - - trong phòng để lửa nếu không cẩn thận sẽ trúng độc cacbon, cuối cùng tắt đèn sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại đi ra ngoài.

Đi được nửa đường, nàng dường như nghĩ đến cái gì, nàng lại quẹo vào dưới hành lang, lật cặn thuốc nhìn một chút.

Lúc đầu nàng cũng không có bao nhiêu hy vọng, dù sao nàng cũng không biết y thuật, nhưng khi nhìn nàng lại biết cặn thuốc ở dưới hành lang này -- Quế Chi Thang.

Bà ngoại khi còn sống đã uống Quế Chi thang một đoạn thời gian rất dài, đều do nàng tự tay nấu, cặn thuốc này nàng là người rõ ràng nhất.

Chờ ngày mai có thời gian, nàng sẽ đi hỏi Hứa Bán Tiên thôn bên cạnh, bệnh của Lục Thời Nghiễn trong khoảng thời gian này đều là ông ta chăm sóc.