Xuyên Vào Văn Mỹ Thực, Vị Hôn Phu Cũ Hắn Lại Giả Vờ Nhu Nhược

Chương 11: Chương 11





Hắn đau buồn khôn nguôi, xử lý xong hậu sự của cha mẹ thì lâm bệnh nặng không dậy nổi.

Khó khăn lắm mới vượt qua được nỗi đau mất cha mẹ thì Trần gia đột nhiên tới cửa từ hôn.

Đây không phải là khi dễ Lục gia hắn không còn ai sao?
Đã nói bao nhiêu lời khó nghe như vậy, hôm nay nàng còn ở trước mặt toàn bộ thôn dân, nói là nàng nhất định phải từ hôn, tất cả đều là lỗi của nàng.

Bây giờ lại tới cửa làm cái gì?
Chẳng phải là muốn cười nhạo hắn sao!
Mắt thấy hơi thở của hắn lại không đều, Trần Hi Sinh sợ hắn lại ho, thật sự có thể nguy hiểm đến tính mạng!
"Ngươi đừng kích động.


" Nàng vội khuyên nhủ: "Ta thật sự chỉ là tới thăm ngươi, nói xin lỗi trực tiếp với ngươi, chuyện này vô luận như thế nào đều là ta có lỗi với ngươi, ngàn sai vạn sai đều là lỗi của một mình ta, ngươi không cần phải bởi vì lỗi của ta mà tức giận, làm tổn hại đến thân thể của ngươi.

"
Lục Thời Nghiễn cười lạnh một tiếng: "Trần Hi, ngươi coi trọng bản thân mình quá rồi.

"
Nói hắn bởi vì nàng, tức giận làm hại thân thể?
Rốt cuộc nàng lấy đâu ra tự tin?
Hắn tức giận là bởi Trần gia các nàng khinh người quá đáng!
"Được, được, được.

" Vừa nghe hắn nói như vậy, Trần Hi lập tức thay đổi giọng điệu: "Là ta không biết tự lượng sức mình, người không tức giận là tốt rồi.

"
Nói xong, nàng vội lấy từ trong túi vải ra các món thuốc bổ: "Ngươi hiện tại bị bệnh, cần phải tẩm bổ thật tốt mới đúng, những thứ này là tấm lòng của nhà ta nhận lỗi với ngươi, ngươi đại nhân đại lượng, đừng so đo với những người thô bỉ như chúng ta, ta sẽ để ở đây! "
"Trần Hi!" Lục Thời Nghiễn nhất thời nổi giận, quát to một tiếng.

Một tiếng gầm này làm Trần Hi hoảng sợ.

Nàng cầm thuốc bổ, dùng ánh mắt khó hiểu nhìn hắn.


Lục Thời Nghiễn tức giận đến nỗi cả người cũng bắt đầu run rẩy: "Ta không cần đồ của nhà các ngươi, bây giờ ngươi mang theo đồ của mình, cút khỏi nhà ta!"
"Ngươi đừng hành động theo cảm tính.

" Trần Hi nhỏ giọng nói: "Thân thể là của mình, tức giận không đáng, nếu ngươi tức giận, có thể chờ đến khi cơ thể khoẻ mạnh trở lại, đến lúc đó muốn mắng ta hay đánh ta đều được! "
Huyệt thái dương Lục Thời Nghiễn giật giật, hắn nhìn vẻ lo lắng trên mặt Trần Hi, có chút không rõ, cũng cảm thấy vô cùng buồn cười:
"Lúc này lại tận tình khuyên bảo, quan tâm không thôi thì lúc trước cần gì phải sống chết nhất định phải từ hôn?"
Lời nói lúc trước và bây giờ mâu thuẫn đến cực điểm, muốn đùa giỡn hắn sao?
Hay là cảm thấy đùa giỡn với hắn rất thú vị?
Trần Hi sốt ruột muốn hoá giải thù hận, thoáng cái không nghe ra sự châm chọc trong lời nói của Lục Thời Nghiễn, nàng mở to hai mắt nhìn hắn: "Ngươi nghĩ vậy thật sao? Vậy nếu không, chúng ta không từ hôn nữa, chuyện hôm nay coi như chưa từng xảy ra, sau này hai nhà chúng ta vẫn giống như trước đây, chuyện này! "
Nàng còn chưa dứt lời, đã bị một giọng nói còn phẫn nộ hơn lúc nãy quát: "Trần Hi!!!"
Huyết khí trong lồ ng ngực Lục Thời Nghiễn cuồn cuộn, máu tanh dâng lên cổ họng bị hắn đ è xuống, xông thẳng lên đ ỉnh đầu, hai mắt đỏ gần như rỉ máu.

Hắn gắt gao nhìn chằm chằm nàng, gằn từng chữ: "Hôn sự, ngươi nói từ hôn thì từ hôn, ngươi nói không từ hôn nữa thì không từ hôn nữa sao, ngươi xem ta, xem Lục gia ta trở thành cái gì?"
Trần Hi bị bộ dạng này của hắn dọa sợ.


Lúc này nàng mới phản ứng lại những lời mình vừa nói dễ khiến cho người ta hiểu lầm biết bao nhiêu.

Nhưng nàng thật sự không có ý này, chỉ là khi nàng nghe được những lời Lục Thời Nghiễn vừa nói, đột nhiên nảy ra ý nghĩ mới -- bọn họ cũng có thể không từ hôn, cho nên mới thuận theo lời hắn mà nói ra miệng.

Nhưng lại quên mất rằng vào lúc này, nói như vậy sẽ càng là làm cho người hận hơn.

Là nàng nhất thời nghĩ sai, hoàn toàn sai rồi, đã chọc cho người ta tức giận rồi.