Xuyên Vào Trong Truyện Ngược Làm Kẻ Phá Rối

Chương 68: Tôi lại chẳng ăn vụng




Vu Cửu ấn giữ quần áo Kỳ Dụ Văn, chầm chậm đứng lên, chờ khi cô ấy đứng thẳng rồi mới buông tay xuống: "Có phải nơi đó của cô khó chịu hay không? Vừa nãy tôi nhìn trúng, hình như có hơi bị quái quái?"

Kỳ Dụ Văn mím lấy môi, gương mặt đỏ bừng lên, dùng dằng không nói nên một lời nào.

Vu Cửu cũng không truy hỏi, nhìn thấy Kỳ Tuân lại ngủ mất rồi, liền dắt theo Kỳ Dụ Văn về phòng: "Sao cô ra đây rồi?"

Phòng em bé của Kỳ Tuân ở ngay sát bên với Kỳ Dụ Văn, có điều cách âm giữa các phòng rất tốt, theo lý mà nói thì Kỳ Dụ Văn sẽ không nghe thấy tiếng của Vu Cửu.

"Không biết."

Chẳng lẽ phải nói rằng cô ấy cảm giác được Vu Cửu ở gần đó, liền ma xui quỷ khiến mà đi qua tới, sau đó thật sự đã gặp được Vu Cửu sao?

Sau khi dẫn Kỳ Dụ Văn tới phòng, Vu Cửu bảo cô ấy chờ một lát, rồi liền ra khỏi phòng đi tìm bảo mẫu.

Sau khi đã trao đổi một chút kinh nghiệm với bảo mẫu, Vu Cửu liền đã cầm theo một miếng khăn bông nóng vào tới, dùng giọng điệu nhẹ nhàng làm dịu cảm xúc căng thẳng ngượng ngùng của Kỳ Dụ Văn: "Tôi rất biết cách, thầy thuốc Vu "bàn tay thần diệu" mà."

Kỳ Dụ Văn chả hiểu Vu Cửu muốn làm cái gì, mãi đến khi Vu Cửu đẩy cô ấy vào đầu giường, tiếp theo quần áo bị vén lên tới thì mới biết.

"Chườm nóng một chút, bảo mẫu bảo tôi làm như vậy."

Lòng Vu Cửu không có ý nghĩ mờ ám, ánh mắt trong sạch, cố gắng không để Kỳ Dụ Văn cảm thấy khó xử: "Người bạn bác sĩ của cô nói, chắc qua mấy ngày nữa là có thể hoàn toàn rút sữa ngay rồi, đến lúc đó thì cô không cần bị giày vò nữa."

Kỳ Dụ Văn không nói gì, chỉ là ngẩn người nhìn Vu Cửu chăm chú. Cảm xúc nóng ấm trước ngực dần rút đi, xúc cảm khăn bông mềm mại rời khỏi, cái thế chỗ là tay mềm ấm của Vu Cửu.

Kỳ Dụ Văn mẫn cảm thoáng rụt người một chút, hình như có mấy dòng điện nhỏ nhoi truyền đến toàn thân, dẫn đến thân thể run rẩy. Tiếp đấy, nắm chặt lấy cổ tay Vu Cửu với vẻ không kiên nhẫn, chóp tai ửng đỏ, nói giọng bình tĩnh: "Để tự tôi làm, cô ra ngoài đi."

Vu Cửu hơi mím môi, cũng không muốn miễn cưỡng: "Vậy tôi đi đây, thật sự không được thì cứ gọi tôi hoặc là bảo mẫu."

Kỳ Dụ Văn thấy Vu Cửu thật sự sắp xoay người rời đi thì lại kéo cô trở về một cách sốt ruột, mãi đến khi thật sự thực tế ôm người này vào trong lòng, mới cảm thấy yên lòng cùng một lúc với nơi thân thể khó chịu.

Vu Cửu thoáng cười một tiếng. Lúc đang định tiếp tục giúp cô ấy, thì vành tai bỗng nhiên bị nhẹ nhàng cắn lấy, môi Kỳ Dụ Văn lướt qua ở bên tai: "Bịt mắt tôi lại."

Một câu ngắn ngủn, giống như là tiếng sấm dậy đất bằng. Lời muốn nói chuyện định làm bị xóa sạch trong nháy mắt, còn lại một mảnh trắng bóc chờ đợi Kỳ Dụ Văn tô vẽ.

Kỳ Dụ Văn chậm rãi buông Vu Cửu ra, đôi mắt lại không dám nhìn đến cô nữa, xoay người mở ngăn kéo ra, bên trong có một cái khăn lụa. Cô ấy cúi đầu đưa cho Vu Cửu, đã chỉ nói một chữ:.

......

Dưới sự hướng dẫn chuyên môn của Qua Kim Vũ và phụ giúp của Vu Cửu, Kỳ Dụ Văn đã thoát khỏi thống khổ của căng tức sữa liền rất mau. Ở cữ được quá nửa thì cô ấy đã "ngựa không dừng vó" mà làm phục hồi sau sinh rồi.

Hôm nay, Vu Cửu ôm theo Kỳ Tuân đi dạo bộ khắp chốn ở nhà họ Kỳ, nhàm chán muốn chết được.

Vì để tránh cho Kỳ Tuân nhiễm lạnh, bảo mẫu bao bọc bé đến chặt chẽ kín mít. Có điều, cái tay nhỏ quật cường của bé vẫn vươn ra tới từ bên trên, kéo lấy cổ áo Vu Cửu.

Vu Cửu ngồi vào đến ghế tựa bên cạnh, khi đang định nhét tay bé trở vào, thì cổ áo bị Kỳ Tuân kéo xuống tới, lộ ra ở ngực một khoảng tr.ần trụi. Một cơn gió thổi qua, Vu Cửu rùng mình vì lạnh một cái.

"Chà, sức lực cô em lớn như vậy, lớn lên có muốn đi cử tạ không?"

Trẻ sơ sinh thích ngủ, kéo quần áo Vu Cửu hết một chút rồi liền nhắm mắt ngủ.

Nhưng cái này cũng không ảnh hưởng gì, gần đây Kỳ Tuân dường như đã thành đồ trang trí trên người Vu Cửu, đi đến đâu được mang theo đến đó.

Người làm trong nhà đều rất sợ Kỳ Tuân sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì đó, nhưng ngẫm lại thì bé bi không thoải mái là sẽ khóc, vậy mà mấy ngày nay cô bé ở bên cạnh Vu Cửu đều rất ngoan.

Thoạt nhìn thì rất hưởng thụ khi được coi như là vật trang trí trên người mẹ.

Di động trong túi Vu Cửu đột nhiên thoáng vang lên một tiếng, cô lấy ra coi thử. Hóa ra là gửi tới từ Kỳ Dụ Tinh, nói trong trường tổ chức đại hội thể thao, hỏi Vu Cửu có đi xem không.

Đại hội thể thao?

Vu Cửu thoáng nở nụ cười, này thì thú vị, đặc biệt là sự tham gia thi đấu của mỗi học viện.

Nghĩ như vậy, Vu Cửu liền tính đưa Kỳ Tuân về phòng em bé, không nghĩ tới vừa đem bé đặt vào tới nôi, thì Kỳ Tuân liền thoáng khóc ra tới.

"Ây dà mẹ của tôi ơi, khóc cái gì á?"

Vu Cửu vội vàng bế cô bé lên tới, lại không khóc rồi. Sau khi dỗ bé ngủ lại thì đặt về trong nôi, nào ngờ đâu bé lại khóc nữa......

Vu Cửu hơi nheo mắt, diễn với mị à?

Người làm cảm thấy buồn cười, Kỳ Tuân thế mà giống y với Kỳ Dụ Văn, đều rất dính lấy Vu Cửu, bèn nói: "Cô Vu à, chắc là cô chủ nhỏ muốn cô ôm."

"Nhưng tôi muốn đi ra ngoài chơi mà......"

Vu Cửu thoáng mím môi, dứt khoát đã làm thì làm cho trót, bảo người làm thay một bộ đồ trang bị cho Kỳ Tuân, mang bé đi cùng luôn vậy.

Vệ sĩ trong nhà không yên tâm, cũng cùng đi theo.

Khi đến đại học Bắc Khai, Kỳ Dụ Tinh đang chờ ở ngay cửa, nhìn thấy Kỳ Tuân cũng tới rồi thì vừa mừng vừa sợ.

"Chị Vu Cửu, sao chị cũng mang bé đến rồi."

"Cô em này không rời khỏi chị được, chị bèn mang ẻm đến luôn, thật phiền người mà."

Kỳ Dụ Tinh rất vui vẻ khi Kỳ Tuân cũng tới, ôm bé đến trong lòng một cách cưng chiều, cúi đầu xuống thoáng hung hăng hít một hơi: "Ưm ~ mùi vị sữa."

Vu Cửu xoa xoa đầu Kỳ Dụ Tinh: "Đi thôi, đi coi thử."

Sân thi đấu đại hội thể thao đang chính thức tiến hành hừng hực khí thế. Vu Cửu đã lấy ra thiết lập hoa khôi ngây thơ trong sáng ở trường của mình, lúc mặc một chiếc áo có mũ trùm đầu rộng rãi đi vào tới, đã thu hút sự chú ý của không ít người.

Đã gần một tháng từ khi khai giảng, Vu Cửu đã xin nghỉ, đây còn vốn là lần đầu tiên xuất hiện ở trường học kỳ này.

Học kỳ trước, Vu Cửu hết sức kín tiếng, mức độ thảo luận phổ biến về cô ở trường thấp đi rất nhiều. Với một vài sinh viên năm nhất thì hôm nay là lần đầu tiên nhìn thấy Vu Cửu, thậm chí không biết cô không chỉ đã kết hôn, mà còn trở thành mẹ một bé gái.

Kỳ Dụ Tinh đã đi lấy một chai nước, lững thững ôm Kỳ Tuân tới muộn: "Chị Vu Cửu, chúng ta đi bên kia ngồi."

"Ờ được."

Kỳ Dụ Tinh tới đại học rồi mà tiếng tăm đầu gấu học đường vẫn không ngừng, cộng thêm là cô hai nhà họ Kỳ nữa, nên tất cả mọi người e sợ cô bé, vị trí xung quanh cũng chẳng ai ngồi lấy một chỗ.

Vu Cửu ngồi bó gối, bên tai là tiếng nhạc rung màng nhĩ, một điệu múa phong cách dân gian Trung Quốc đang được biểu diễn ở sân trường đằng trước.

"Dụ Tinh, vì sao bạn đại học của em vẫn sợ em như vậy?"

Kỳ Dụ Tinh đang đùa giỡn với Kỳ Tuân trong lòng, nghe được câu hỏi của Vu Cửu thì ngẩng đầu lên đối diện Vu Cửu với vẻ mờ mịt: "Em cũng không biết, em cũng chả bắt nạt người ta mà."

"Học chị chút này, em coi, với từng người một thì chị đều hết sức thành công."

Kỳ Dụ Tinh thoáng cười ngây ngô vài tiếng: "Chị Vu Cửu, chị muốn xây dựng một hình tượng giúp em sao?"

Vu Cửu nghiêm túc suy xét đến vấn đề này, nghiêng đầu quan sát Kỳ Dụ Tinh hết một chút, tia hào quang (cảm hứng) bỗng chợt hiện lên: "Nét đẹp-mạnh mẽ-bi thảm của lãng tử quay đầu."

"......"

Sao nghe tới thấy quái dị thế này.

"Sao em lại là lãng tử rồi? Em cũng không thảm mà."

Vu Cửu chỉ vào Kỳ Tuân, hào phóng mà nói: "Hôm nay, bé chính là con của em đấy."

Kỳ Dụ Tinh bối rối mơ hồ: "Hả?"

"Trước kia em đã phải lòng một cô gái tốt, hai người đã sinh một đứa con. Bởi vì nguyên nhân gia đình, cô gái ấy lại bị bắt chia xa với em, lại để đứa bé lại không có mang đi. Em đành vừa đèo theo con, vừa chờ cô ấy quay về, cảm động chứ?"

"Em mới 19 tuổi à, sao em lại có một đứa con rồi?"

"Không phải chị cũng 19 tuổi ư? Chị đã có một con đây."

Kỳ Dụ Tinh nghẹn họng, chơi một hồi Hoa Mộc Lan thì cô bé cũng chưa từng trầm mặc như vậy.

Giống Vu Cửu, tảo hôn khi tuổi chớm vào xuân, cuộc hôn nhân đồng tính, người còn có con kiểu như vậy, thực sự không gặp nhiều.

"Thế này không phải rặt là lừa sao?"

Kỳ Dụ Tinh rốt cuộc hiểu được vì sao Kỳ Tử Đồng cùng Qua Kim Vũ đều đã nói Vu Cửu không đáng tin cậy, hôm nay cô bé cũng cảm nhận được chuẩn xác rồi.

Vu Cửu với một vẻ mặt biểu cảm "bé còn non và xanh lắm", thong thả ung dung tựa vào lưng ghế: "Hình tượng ấy mà, chính là dựa vào sự bịa đặt, bịa đặt là cái gì? Chính là giả (xạo). Chị còn có một hình tượng là S của giới chữ cái đây, là do chị em (bịa) đặt cho chị, hiện giờ có thể cô ấy vẫn còn tin tưởng sâu sắc."

"Sao chị ấy cũng vô lý như vậy."

"Cho nên cái hình tượng này của em còn ảo ma không?"

"Cảm giác tốt hơn chút rồi."

"Đúng không!"

Kỳ Dụ Tinh ôm đứa bé mà dỗ ở nơi ấy, rất mau thì liền có hai cô gái đã rủ nhau qua đây, là bạn cùng lớp của Vu Cửu.

Ngoài mặt thì các cô ấy tới là nói chuyện với Vu Cửu, thật ra mục tiêu là ai thì có thể nhìn ra được ngay từ ánh mắt khi họ đi tới.

"Bạn học Vu Cửu à, đứa nhỏ này là?"

Vu Cửu chỉ vào Kỳ Dụ Tinh, nụ cười xinh đẹp duyên dáng, trong mắt còn mơ hồ mang theo sự đau lòng đối với Kỳ Dụ Tinh: "Con của bạn í."

Kỳ Dụ Tinh chợt sững lại, ngẩng đầu lên ngơ ngác, sao vậy? Này là muốn bắt đầu diễn theo hình tượng ngay rồi à?

Hai người bạn nữ cùng lớp rất kinh ngạc, tiếp sau lại nghe Vu Cửu bịa đặt hết một đoạn câu chuyện xưa. Người nghe mê mẩn, kẻ nói hăng say, chỉ có Kỳ Dụ Tinh tách biệt bên ngoài tình huống.

Sức lan truyền của bà tám là mạnh mẽ vô cùng, càng huống chi tin bên lề này là được truyền ra đến từ bên phía hai người Vu Cửu cùng Kỳ Dụ Tinh đây.

Hình tượng đắp nặn cho Kỳ Dụ Tinh, chỉ cần truyền miệng với nhau trong thời gian nửa ngày. Vì để tránh cho Kỳ Dụ Tinh không đủ nhập vai, Vu Cửu tiện thể đã thêm thắt một chi tiết "đau lòng", không muốn bị nhắc đến nỗi đau cho cô bé trong hình tượng.

Kỳ Dụ Tinh có một sự sùng bái kiểu mù quáng với Vu Cửu, choáng váng cũng chẳng phản bác một câu nào.

Kỳ Dụ Văn, tuy rằng người ở nhà, nhưng cô ấy biết hết từng cử chỉ mọi hành động của Vu Cửu. Sau khi nghe đến mấy chuyện này thì cũng đã tức mà cười.

Quả nhiên là rúc ở nhà lâu quá rồi, vừa ra ngoài một cái là đã liền bắt đầu cà rỡn người ta.

Hiện tại đã ở cữ được kha khá rồi, Kỳ Dụ Văn thay bộ đồ vào, tính đến trường tóm cổ Vu Cửu, sẵn tiện vạch trần lời dóc xạo hình tượng mà cô đơm đặt cho Kỳ Dụ Tinh.

Khi Kỳ Dụ Văn nhìn thấy Vu Cửu, thì Vu Cửu đang được một nam sinh bắt chuyện, Kỳ Dụ Tinh ôm bế Kỳ Tuân ngồi trên bậc cầu thang kế bên với vẻ đáng thương tội nghiệp.

Kỳ Dụ Văn lặng lẽ tới gần, lời trò chuyện giữa Vu Cửu với người nam sinh kia càng lúc càng rõ ràng.

"Đàn chị Vu Cửu à, chị có bạn trai chưa?"

"Chưa có nha."

"Vậy chốc nữa chị có thể hẹn hò với em chứ?"

Vu Cửu với một vẻ mặt khó xử, đứng ở đấy ngượng ngùng xoắn xít: "Nhưng mà, biết làm sao với trâu nhà chị đây?"

Nam sinh thoáng sửng sốt một chút: "Trâu?"

"Trong nhà chị có một con trâu đang chờ chị cho ăn đấy, cậu có thể cùng giúp chị cho nó ăn chứ? Cho ăn xong thì chị liền có thời gian hẹn hò với cậu rồi."

Nụ cười ấm áp rực rỡ của cậu nam sinh suýt chút nữa nứt ra, nhưng cậu ta lại vẫn không tính bỏ cuộc. Nhà cậu ta có tiền, có thể dẫn dắt Vu Cửu làm giàu, thoát khỏi nghèo khổ, sau này không cần lại cho trâu ăn nữa.

"Em có thể phái người đi cho ăn, đàn chị yên tâm hẹn hò với em là được."

"Vậy chị......"

Vu Cửu bị một đôi tay lạnh lẽo cưỡng chế cấm phát ngôn, mùi hương lành lạnh quen thuộc xộc vào chóp mũi, thân thể Vu Cửu chợt cứng đờ, thôi tiêu rồi!

Kỳ Dụ Văn đứng dán sát vào phía sau Vu Cửu, chiếc tay trắng nõn mảnh khảnh bịt miệng Vu Cửu lại thật chặt, cười như không cười mà nhìn nam sinh trước mặt: "Chào cậu, khuyên cậu "không thể uống thì đi bàn của chó ấy"." (không cùng mâm/chung tụ/đẳng cấp?)

Nụ cười của nam sinh kia nứt ra triệt để rồi, dưới chân dường như đã mọc đinh, không động đậy được, muốn chạy cũng chạy không thoát. Người phụ nữ xinh đẹp đối diện này rõ ràng mang vẻ tươi cười, lại giống như muốn ăn tươi nuốt sống cậu ta vậy.

Vu Cửu nhanh chóng xoay người đối mặt với Kỳ Dụ Văn, vừa ôm lấy eo, vừa chiếu lệ với cậu đàn em phía sau: "Đây là bà xã của chị, chị trở về cho trâu ăn với cô ấy đây!"

Vu Cửu mau mau dẫn theo Kỳ Dụ Văn đi lại đến một bên, giải thích với vẻ nơm nớp thấp thỏm: "Đại nhân biết sâu hiểu rộng, ngài hẳn là phải nhìn ra được tôi đang ghẹo cái cậu đàn em đó nhỉ? Tôi lại chẳng ăn vụng."

"Là nhìn ra được tới."

Kỳ Dụ Văn dừng bước chân, thoáng nhìn Kỳ Dụ Tinh ở bên cạnh coi kịch, cùng Kỳ Tuân ngủ trong lòng cô bé: "Cô nói Kỳ Tuân là con của Kỳ Dụ Tinh, là vì sao đấy?"

Đầu tóc Vu Cửu tê rần lên, chết chắc rồi, cái người với bộ não cực to Kỳ Dụ Văn này, chắc chắn lại tưởng tượng phong phú một vài chuyện kỳ quái rồi.

"Vì sao chứ?"

Bỗng nhiên Vu Cửu câu lấy cổ Kỳ Dụ Văn, rồi hôn lên môi cô ấy một cái: "Mình yêu đằng ấy, hôn mình chút nào."

Chung quanh có rất nhiều người, hành động lớn gan của Vu Cửu đã cắt ngang mạch suy nghĩ của Kỳ Dụ Văn, khắp đầu óc đều là:

—— Vu Cửu hôn môi cô ấy ở trước công chúng.

Chờ khi Kỳ Dụ Văn hoàn hồn lại, thì cô ấy đã bị Vu Cửu dắt về trong xe, còn được nhét một bé Kỳ Tuân trong lòng.

Giữa mày Kỳ Dụ Văn xoắn lên, cảm thấy xấu hổ, giơ cái tay khẽ vò rối tóc Vu Cửu: "Cô lại bịp tôi!"

Vu Cửu mau chóng đoạt lấy Kỳ Tuân làm lá chắn, trốn tránh với vẻ lo sợ lúng túng: "Em bé còn ở đây này! Em bé còn ở đây này!"

"Đợi lát vứt nó đi liền."

Kỳ Tuân hoàn toàn không biết mình đã trải qua cái gì, nằm trong lòng Vu Cửu ngủ đến thật say như cũ.