Bên trong xe chìm vào yên lặng, mãi đến khi xe tới nhà Vu Cửu.
Kỳ Dụ Văn mở khóa cửa xe, sau khi Vu Cửu xuống xe thì ma xui quỷ khiến mà thoáng nhìn phía sau một cái, thấy cằm Kỳ Dụ Văn đã tụ một giọt nước mắt rõ ràng.
Vu Cửu đột nhiên chợt ngẩn ra, ngơ ngác nhìn Kỳ Dụ Văn đạp ga một cái nghênh ngang mà đi.
"Sao cô ấy lái xe nhanh như vậy? Xảy ra tai nạn xe cộ thì làm sao đây?"
Vu Cửu thoáng sờ di động của mình, gọi điện thoại cho Kỳ Dụ Văn, vừa chuyển được thì nói với vẻ sốt ruột: "Kỳ Dụ Văn, tâm trạng cô không tốt thì đừng lái xe nhanh như vậy, mau mau giảm tốc độ xuống cho tôi!"
Kỳ Dụ Văn đầu bên kia điện thoại nghe lời mà giảm tốc, tiếp theo cô ấy liền nhìn thấy một chiếc BMW chạy vượt quá tốc độ xông ra tới ở giao lộ phía trước.
Lòng cô ấy chợt trầm xuống, Kỳ Dụ Văn sống sót sau tai nạn đem xe sang một bên, di động còn chưa cúp máy rơi xuống ở giữa bắp đùi, nhịp tim đập tăng nhanh, khi ngẩng đầu lên thì một giọt nước mắt ẩn vào nơi mái tóc.
Điện thoại vẫn luôn chưa ngắt đứt.
Vài phút sau, điện thoại mới bị ngắt, sau đó cửa xe đã bị mở ra.
Một chiếc xe taxi ở phía sau, sau khi đưa khách đến thì liền đã rời đi.
"Kỳ Dụ Văn."
Vu Cửu nửa khom lưng vịn vai Kỳ Dụ Văn, ngón tay còn đang nhẹ nhàng xoa bóp: "Cô đã khóc sao?"
Kỳ Dụ Văn không có phản ứng với Vu Cửu, Vu Cửu chỉ có thể đóng cửa xe lại, vòng qua đầu xe đến ngồi vào ghế phụ phía trước.
"Kỳ Dụ Văn, sếp tổng bá đạo là không thể khóc đâu......!Thôi được, cũng có thể khóc, không có người thì có thể khóc."
Vu Cửu vân vê mái tóc dài của mình, nhìn thấy cái dáng vẻ này của Kỳ Dụ Văn thì cô cũng đồng thời rất không dễ chịu.
Suy cho cùng, tất cả cái này đều là do chính cô gây ra.
"Vu Cửu......"
"Hửm?"
Ánh mắt Vu Cửu chợt sáng lên, ân cần mà kề qua đến, chỉ sợ không nghe thấy lời Kỳ Dụ Văn nói: "Cô nói đi."
"Cảm ơn cô vừa rồi gọi điện thoại cho tôi."
Vu Cửu im lặng, lúc đang muốn ngồi ngay ngắn lại, thì đột nhiên bị Kỳ Dụ Văn ôm lấy.
"Cô......"
"Ôm một chút là được."
Vu Cửu chống tay ở trên hộp tay vịn phía trước, vết thương vừa mới lành có hơi không dễ chịu tẹo, nhưng cô vẫn có thể chịu đựng, chỉ có thể cứ giữ nguyên tư thế vặn vẹo như vậy để Kỳ Dụ Văn ôm.
"Vừa rồi sau khi tôi giảm tốc, thì ở phía trước có một chiếc xe lao tới."
Vu Cửu lắng nghe giọng nói giống làm nũng tựa như kể lại của Kỳ Dụ Văn, tâm trạng không thể nói là không phức tạp: "Cho nên là suýt nữa thì xảy ra tai nạn xe cộ rồi sao?"
"Ừ."
"Tôi đã nói với cô từ rất sớm, tâm trạng không tốt thì đừng lái xe, càng đừng có lái xe tốc độ cao."
Vu Cửu vỗ vỗ lưng cô ấy, dỗ dành mà nói với cô ấy: "Chúng ta đến ngồi phía sau, cô có thể gọi vệ sĩ hoặc là tài xế của cô qua đây lái xe hay không."
Tuy rằng Vu Cửu biết lái xe, nhưng bằng lái xe của cô ở thế giới gốc.
Thế giới này cô còn không từng thi lấy bằng lái.
Kỳ Dụ Văn lại quyến luyến mà ôm Vu Cửu hết mãi một hồi lâu, mới xuống xe đến ngồi vào đằng sau.
Vu Cửu cũng cùng đến ngồi vào đằng sau thật mau, đợi người qua đây lái xe.
Kỳ Dụ Văn sớm đã không có mặt mũi khóc tiếp, đã khôi phục bộ dáng thường ngày, nói với vẻ vững vàng bình tĩnh: "Tôi sẽ lập tức đưa Thiên Song ra nước ngoài, mặc kệ là đối với tôi hay là với cô, ảnh hưởng của Thiên Song đều rất không tốt."
Vu Cửu không có phát biểu bất kì ý kiến gì, giờ đây cô lại quá đuối lý rồi.
Vai phản diện lớn nhất trong truyện - Lâm Thiên Song liền xuống đài nhanh như vậy rồi, mình mới là kẻ phá rối lớn nhất trong cốt truyện của cuốn truyện này nhỉ?
"Ả biến thái vừa rồi kia, tôi cũng sẽ đi điều tra, tôi sẽ không bỏ qua cho cô ta."
"Được, tùy cô......!Có điều, tôi thanh minh trước một chút, tôi thật sự rất trong sạch, tôi thật sự không phải là người giới chữ cái gì đó, cô phải tin tưởng tôi."
Kỳ Dụ Văn thoáng liếc cô một cái, rồi nhẹ nhàng "ừm" một tiếng, không biết đã suy xét mấy chút gì trong lòng.
Sau đó không lâu thì vệ sĩ đã qua đây, hỏi các cô đi đâu, Vu Cửu nói: "Đi nhà Kỳ Dụ Văn trước."
Kỳ Dụ Văn thoáng nhìn cô, không có phát biểu ý kiến khác, chỉ là nụ cười nơi khóe môi như có như không đã để lộ tâm tình của cô ấy lúc này.
Sau khi đến nhà Kỳ Dụ Văn, Vu Cửu không có xuống xe, còn hơi phất tay: "Cô nghỉ ngơi đi, tôi đi về bên kia đây."
Kỳ Dụ Văn đứng ở ngoài xe, kề cà không xoay người đi, một đôi mắt từng khóc còn hơi đỏ ươn ướt, thiết tha nhìn chằm chằm vào Vu Cửu, cũng chưa nói câu nào mà đã buộc Vu Cửu xuống xe rồi.
"Không có lần sau!"
Kỳ Dụ Văn cười cười vừa lòng, quả nhiên khổ nhục kế vĩnh viễn là phương pháp có thể bắt bí Vu Cửu.
Hai người đi vào trong nhà một trước một sau.
Giờ đã là đêm khuya, vừa rồi trải qua sự kiện nghẹt thở muốn đòi mạng người kia, Vu Cửu chỉ cảm thấy kiệt sức: "Tôi về trên lầu ngủ đây, tôi đuối cả rồi."
Vu Cửu về đến phòng với bước chân lâng lâng, lấy quần áo thay tắm theo đi vào phòng tắm tắm rửa.
Vết thương nơi bụng đã lành được kha khá rồi, vừa nãy làm động tác lớn cỡ như vậy mà giờ cũng không vấn đề gì, lúc này Vu Cửu mới yên lòng xuống.
Nằm trong bồn tắm tràn đầy là bọt, Vu Cửu thoáng nhắm hai mắt lại, lặng lẽ lẩm bẩm: "Hướng đi của người khác mở ra, khuôn mẫu định hình của mình thì trực tiếp vỡ ra, này toàn thứ vớ vẩn gì?"
Chuyện máu chó vừa mới xảy ra kia, đúng là tình tiết tiêu chuẩn tiểu thuyết.
Lúc này, Kỳ Dụ Văn tắm rửa ở phòng tắm y vậy đã nhận được báo cáo điều tra của trợ lý.
Báo cáo chỉ ra rằng cô gái kia là Phùng Hiểu Nguyệt, cực kỳ mê đắm Vu Cửu, thường xuyên chụp lén hình của Vu Cửu, thậm chí từng quyến rũ Vu Cửu ở tối hôm buổi tiệc.
Đáng tiếc là Vu Cửu không chút động lòng, còn chạy mất rất mau.
Kỳ Dụ Văn nhắm mắt lại, lặng im hết một chốc mới phản hồi cho trợ lý: 【 anh biết xử lý như thế nào.
】
......
Bởi vì khổ sở, lần ngây ngốc tắm rửa này Vu Cửu đã làm hết thật lâu, chờ sau khi sấy tóc xong ra ngoài, liền trông thấy Kỳ Dụ Văn nằm ở trên giường ngủ của cô mà ngủ mất rồi.
Vu Cửu chợt cười khổ tâm, vịn tường cười mà nói: "Ha ha ha, bất ngờ (xảy ra) nằm trong sự hợp lý, còn cách cứu......"
Cô quay đầu liền ra khỏi phòng ngủ, tính đi ngủ ở phòng Kỳ Dụ Văn, nhưng nào ngờ đâu cửa khoá rồi.
Từ lầu hai đi xuống dưới xem, vệ sĩ của Kỳ Dụ Văn đang ngủ trên sofa.
"Đệt? Có cần chặn đường lui của người ta như vậy hay không, Kỳ Dụ Văn đúng là bò mẹ giẫm dây điện, giỏi (trâu bò) mang theo sấm chớp suốt một đường (*)."
(*) Đây là ẩn dụ ví von cường điệu một cách hài hước, ý chỉ một người/vật đặc biệt, siêu nhiên vượt quá phạm vi bình thường (tổng hợp theo baidu).
Vu Cửu chỉ có thể về phòng của mình.
Kỳ Dụ Văn nằm nghiêng, trên khuôn mặt vừa mới rửa mặt xong ẩm ướt mà mịn màng vô cùng, đoán là cũng chườm nóng qua cho viền mắt, hiện tại đã không đỏ không sưng.
Vu Cửu bò lên giường, ngồi xổm bên người cô ấy chọc chọc gò má cô ấy: "Đúng là cách biệt lẽ thường hết một khoảng lớn, khóc lên thì y như công chúa nhỏ vậy, không có hình dáng sếp tổng bá đạo một chút nào."
Rõ ràng chính cô mới là nữ chính - thụ, giờ đây coi là gì?
——
Sau khi Kỳ Dụ Văn đưa Lâm Thiên Song ra nước ngoài, đã nhớ tới cái bản hồ sơ mà Qua Kim Vũ gửi cho cô ấy rất lâu trước kia, là báo cáo kiểm tra sức khoẻ của Vu Cửu.
Trước kia chưa coi kỹ, bây giờ cô ấy muốn giở ra đây để bác sĩ riêng của mình tổng kết giải thích một chút.
Hơn một tuần không gặp, Vu Cửu lại gầy đi rất nhiều.
Hôm nay, Kỳ Dụ Văn ngồi đối diện với người đẹp bác sĩ kia, cái báo cáo đầu tiên trên tay bác sĩ chính là nội soi dạ dày của Vu Cửu.
Đầu mày nhíu chặt một chút, nói: "Báo cáo này là của khi nào......"
Cô gái kia giương mắt thoáng nhìn, thế mà là tháng 3.
"Sếp Kỳ à, tính tham khảo của cái báo cáo kiểm tra sức khoẻ này hiện tại có thể không cao, còn dừng lại ở giai đoạn cô Vu có nguy cơ cao ung thư dạ dày.
Trên thực tế thì cô ấy cũng từng được chẩn đoán chính xác là ung thư dạ dày, phẫu thuật ung thư dạ dày cũng làm xong xuôi, hiện tại đã khỏi bệnh rồi."
Cô gái này với Qua Kim Vũ là học cùng trường, tuy rằng mấy ngày trước nói phải bảo mật, nhưng hiện tại đã hết cái yêu cầu này rồi, đương nhiên sẽ thẳng thắn thành khẩn báo cáo, chung quy thì Kỳ Dụ Văn mới là bà chủ của cô ấy.
Kỳ Dụ Văn chợt ngẩn ra, đại não trống lốc một trận, tay để ở bên chân siết lại một chút, tạo thành nắm đấm dán lên trên ghế: "Ung thư dạ dày?"
Cô ấy đứng lên ngay lập tức, giống như mất đi nửa cái hồn vậy: "Cái gì mà kêu đã làm phẫu thuật ung thư dạ dày xong rồi? Đây là chuyện khi nào?"
"Thật đấy, cô Vu còn chưa nói cho ngài sao? Tôi tưởng rằng cô ấy định khỏi hẳn rồi nói ngài biết......!Cô ấy ra viện là hồi hôm kia."
"Nhưng mà nội soi dạ dày cô ấy làm khoảng thời gian trước không phải viêm dạ dày sao?"
Ánh mắt bác sĩ chợt lóe, vén tóc ra sau tai: "Chuyện đó ư......"
......
Lúc này Vu Cửu đang tái khám ở bệnh viện.
Hiện tại Lâm Thiên Nguyên không ở đây, Qua Kim Vũ liền đã quang minh chính đại nhắc tới Kỳ Dụ Văn với cô: "Cô nghe nói rồi chưa? Dụ Văn bị bệnh rồi."
"Bệnh rồi? Bệnh gì? Bệnh tâm thần sao?"
"Không phải không phải, cậu ấy chưa nói qua với cô sao?"
Con người Kỳ Dụ Văn này cũng không bán than kể khổ, đôi khi khóc cũng phải trốn đi mà khóc, loại chuyện bị bệnh này sao lại có thể nói cho cô biết.
"Chưa nói."
Qua Kim Vũ nói: "Dạo này trạng thái tinh thần của cậu ấy không tốt lắm, luôn mất ngủ."
Vu Cửu nhíu mày, thoáng nhớ lại kỹ càng một chút Kỳ Dụ Văn khi gặp được hồi tối hôm qua, đúng là đã tiều tụy không ít, dường như còn gầy đi một tí.
Qua Kim Vũ bỗng chợt thoáng cười một chút: "Với lại, cậu ấy mất kinh rồi."
Não Vu Cửu "chết máy" hết chốc lát, ngay sau đó kinh ngạc mà hô: "Mất ——"
"Suỵt suỵt suỵt~"
Qua Kim Vũ đã kịp thời bịt kín miệng Vu Cửu giữ lại được thể diện của Kỳ Dụ Văn, bên cạnh còn có y tá đấy: "Cô biết là vì sao chứ?"
Vu Cửu giống y như làm kẻ trộm, sáp đến bên cạnh Qua Kim Vũ, dựng lỗ tai lên, hỏi: "Vì sao? Bởi vì mất ngủ?"
"Không hoàn toàn là vậy, tôi cảm thấy tâm trạng của cậu ấy là nguyên nhân, đương nhiên còn có một nguyên nhân rất quan trọng."
Qua Kim Vũ thoáng tạm dừng một chút, Vu Cửu cầm lòng không đậu mà càng kề sát vào Qua Kim Vũ hơn.
Chờ sau khi nhử Vu Cửu đủ rồi, Qua Kim Vũ mới nói làm như thật: "Cấm dục lâu quá rồi, nghẹn đấy."
"......"
Thân thể Vu Cửu ngồi thẳng lên, dùng ánh mắt nghi hoặc lại ghét bỏ thoáng nhìn Qua Kim Vũ: "Sao nhảm cớt như vậy? Thiệt hay xạo?"
Trước giờ vẫn chưa bao giờ nghe nói rằng có ai sẽ bởi vì cấm dục mà mất kinh, đừng lại là để trợ giúp tấn công mà đang nói bậy bạ lừa cô.
Qua Kim Vũ vỗ đùi một cái: "Thật đấy, tôi có thể lừa cô sao? Tôi chính là bác sĩ hạng nhất danh tiếng bốn phương."
Vu Cửu vẫn đã bị lừa gạt vào tròng thành công: "Thế cái này nghiêm trọng chứ?"
"Đương nhiên nghiêm trọng nha, cậu ấy trẻ tuổi như vậy đã mất kinh thì đương nhiên không phải cái chuyện nhỏ.
Gần đây cậu ấy còn vẫn luôn mất ngủ, tôi thấy trị khỏi á, chậc, khó."
Vu Cửu hơi chớp mắt: "Uống thuốc không được sao? Bệnh này khó trị như vậy sao?"
"Nguyên nhân bệnh cũng tìm được rồi, là tâm lý cùng cái nguyên nhân khó diễn tả bằng lời kia, vụ uống thuốc này có thể hiệu quả so với cô sao?"
"Thế nào? Cần tôi làm thuốc dẫn truyền à? Ăn người là phạm pháp nha."
Qua Kim Vũ cạn lời hết một trận ra trò.
Đầu óc Vu Cửu này rốt cuộc là cấu tạo kiểu gì, vì sao có thể nghĩ lên tới kiểu mức độ ấy.
"Vu Cửu, chính cô nói đi, có phải cô ngày nào cũng chọc tức cậu ấy hay không, còn làm cậu ấy dục cầu bất mãn (nhu cầu dục vọng không được thỏa mãn)."
Vu Cửu hơi liếm môi dưới, đêm qua sau khi chọc khóc người ta, bây giờ cô còn có tí chột dạ: "Tôi không phủ nhận chuyện tôi chọc giận cô ấy, nhưng cái nguyên nhân sau đó ấy thì tôi không thừa nhận.
Cái này liên quan gì tới tôi, nhu cầu ham muốn cô ấy không được thỏa mãn thì có thể ra ngoài tìm ai đó mà, tôi lại sẽ không nói gì."
Qua Kim Vũ với một vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lại thoáng vỗ đùi mình một cái, hạ giọng nói: "Cậu ấy có bệnh sạch sẽ, cô quên rồi à? Cậu ấy không thể nào tiếp nhận được người khác ngoài cô, chẳng lẽ cô lại không muốn đè cậu ấy sao?"
Vu Cửu đã lộ ra một cái mặt nạ thống khổ, còn hơi thoáng kề qua hướng bên cạnh: "Tôi không muốn, với lại nữa, vì sao là tôi đè cô ấy? Cô ấy không phải T cứng như sắt thép sao?"
Qua Kim Vũ đã dừng lại, yên lặng hết một lát mới lắp ba lắp bắp mà nói: "T......! T cứng như sắt thép? Cậu ấy là T cứng như sắt thép?"
Vu Cửu hơi mím môi, sếp tổng bá đạo trong tiểu thuyết bách hợp thời xưa công, không phải đều là không cho phép phản công sao? Nói là T cứng như sắt thép cũng chẳng sai nhỉ.
"Tôi cảm giác cô ấy là vậy."
"Không phải đâu......"
Qua Kim Vũ có hơi hoài nghi cuộc đời rồi.
Lần trước nghe Kỳ Dụ Văn nhắc tới chuyện bị công, cũng không có thể hiện ra bài xích gì, ngược lại là ấp ủ sắc xuân ngượng ngùng đầy mặt......
Sao đến chỗ Vu Cửu đây, thì Kỳ Dụ Văn lại thành T cứng như sắt thép rồi.
Cô ấy cảm giác mình chính là đứa ngốc, bị lời một phía của Vu Cửu cùng Kỳ Dụ Văn đánh lừa xoay vòng vòng.
"Buổi tối hôm tiệc ấy, không phải cô đã làm công sao?"
Vu Cửu chết điếng tan tành, suýt nữa thì xếp hàng vào nơi chia năm xẻ bảy tại chỗ, rải rác mỗi một góc trái đất làm phân bón tạo phúc thiên hạ: "Sao đến cái này cô cũng biết? Ngay cả cái này cô ấy cũng nói với cô, không phải mặt mũi cô ấy nặng nghìn cân sao?"
"Đương nhiên, tôi là bác sĩ, tất nhiên cần phải hỏi Dụ Văn là tiếp đó giải quyết như thế nào."
Vu Cửu nhìn nhìn Qua Kim Vũ với vẻ ngờ vực, lại dời tầm mắt đi, bị người khác biết được loại chuyện thầm kín trên giường này cũng thật nhục muốn độn thổ.
Kỳ Dụ Văn cũng thật là, dù cho là bạn bè thì cũng không thể tùy tiện nói loại chuyện này ra chứ.
Qua Kim Vũ khẽ vỗ mu bàn tay Vu Cửu, cực kỳ giống một kẻ lừa đảo miệng tía lia lời vô nghĩa dụ dỗ lừa gạt sinh viên gia nhập tổ chức bán hàng đa cấp: "Vu Cửu, một người đẹp cấm dục mặt lạnh, một sếp tổng hô mưa gọi gió, đè cô ấy ở dưới thân ức hiếp, đấy là một chuyện tuyệt vời cỡ nào.
Không phải cô nói cậu ấy là T cứng như sắt thép sao? Phản công sướng cỡ nào nha."
Vu Cửu thoáng đảo mắt trợn trắng, nói với vẻ không vui: "you can you up, no can no bb." (*)
(*) tức là 你行你上啊, 不行别逼逼: Cô được thì cô lên đi, không được thì chớ nói xàm lảm nhảm.
Qua Kim Vũ hơi ngẩn người, dùng tư duy tiếng Anh kiểu Trung Quốc mới phiên dịch ra câu nói kia.
Cô ấy tỏ vẻ bình tĩnh nhếch chân lên vắt tréo, hơi vén tóc mình: "Khỏi phải nói, tuy rằng tôi không thích cậu ấy, nhưng tôi nhìn thấy bản mặt lạnh nhạt không quen miễn lại gần kia của cậu ấy thì tôi cũng muốn đè cậu ấy, nhưng tôi không dám, tôi sợ cậu ấy đánh tôi."
"......"
Đúng là cái cua quá khét rồi, thế giới này cũng thật loạn.
Thế mà dám tiếp nối câu nói đùa kia của mình, ảo tưởng dâm dục với bạn của bản thân như vậy ở trước mặt người khác thế này thật sự được sao?
Vu Cửu có hơi khó chịu không thể diễn đạt được, giống như là đồ của mình bị bày ra công khai, bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, lời lẽ dâm ô tục tĩu.
Rõ ràng không phải bản thân, nhưng lại có một loại cảm giác bị xúc phạm.
Cô có lịch sự chứ?
Vu Cửu dứt khoát nhích mông ngồi vào ghế tựa bên cạnh, giọng điệu thay đổi đột ngột: "Tôi chẳng có sở thích này, tôi cảm thấy cô khuyên cô ấy ra ngoài tìm người khác càng có tác dụng hơn là khuyên tôi."
"......"
Qua Kim Vũ nhận ra Vu Cửu đã tức giận.
Cô ấy sửng sốt hết một hồi mới hiểu được nguyên nhân.
Cô ấy không cảm thấy hổ thẹn, ngược lại là trở nên vui mừng thay Kỳ Dụ Văn.
Rõ ràng là Vu Cửu để ý Kỳ Dụ Văn đây mà, nhìn xem, che chở như vậy, dục vọng chiếm hữu mạnh như vậy, ngay cả nói cũng không cho phép nói luôn.
Qua Kim Vũ dứt khoát không đề cập đến chuyện này nữa, chuyển sang nhắc tới một chuyện khác với tâm trạng tốt: "Hôm qua cậu ấy tới khám bệnh, chưa lấy thuốc về, đợi lát cô mang giúp cho cậu ấy đi."
Vu Cửu xoa xoa tai mình: "Vậy thì lại được."
"Thế tôi đi lấy, cô chờ tôi."
"Được."
Qua Kim Vũ đi rồi, tay Vu Cửu ôm ngực, ngồi đó: "Mất kinh? Thật sự là bị mình chọc tức mà nên?"
Vu Cửu không tin tưởng lắm ý nghĩ rằng cấm dục bị nghẹn thành ra mất kinh, nhưng bị tức đến mất kinh thì lại nhất định có khả năng.
Sau khi lấy được thuốc của mình và thuốc của Kỳ Dụ Văn từ chỗ Qua Kim Vũ kia, Vu Cửu liền đã rời khỏi bệnh viện.
Ở cửa bệnh viện, cô đã gọi cú điện thoại cho Kỳ Dụ Văn: "Cô chủ ơi, đang ở đâu đấy?"
Kỳ Dụ Văn vừa mới tiễn bác sĩ đi, khi đang muốn gọi điện thoại cho Vu Cửu thì cô đã gọi lại đây, bèn nói: "Ở công ty, cô muốn tới tìm tôi sao? Vừa lúc tôi có việc tìm cô."
"Vậy giờ tôi qua đấy, tôi có đồ muốn đưa cô."
"Được."
Kỳ Dụ Văn đợi Vu Cửu ngắt điện thoại rồi mới buông di động xuống, sốt ruột mà chờ Vu Cửu.
Vu Cửu giấu cô ấy làm phẫu thuật, chắc chắn là coi cô ấy thành người ngoài, bây giờ tùy tiện truy hỏi thì nhất định sẽ dọa Vu Cửu sợ tới mức không dám tới gặp cô ấy.
Nửa giờ sau.
Cốc cốc cốc ——
"Vào đi."
Vu Cửu đẩy cửa ra đi vào thì đã liền đối diện với tầm mắt không sao nói rõ được của Kỳ Dụ Văn.
Cô hơi ngẩn người, trở tay đóng cửa lại: "Tôi cầm đồ tới cho cô."
"Đồ gì?"
Vu Cửu đến gần Kỳ Dụ Văn, đặt một bao thuốc ở trên bàn cô ấy: "Thuốc của cô."
"......"
Kỳ Dụ Văn lấy thuốc lại tới thoáng nhìn, ở trong đó là một hộp thuốc được viết rõ ràng chói lọi: Dùng cho mất kinh, rối loạn kinh nguyệt......
Tai Kỳ Dụ Văn đã đỏ hơn phân nửa, lập tức ném vào trong ngăn kéo đóng lại, xấu hổ buồn bực mà hỏi: "Ai đưa cô cái này?"
"Người bạn bác sĩ của cô, còn ai?"
Vu Cửu cũng không cảm thấy đây là thứ đồ cần che giấu gì một chút nào, đối với cô mà nói thì mất kinh là bệnh, tất nhiên không thể hiểu nổi Kỳ Dụ Văn đang giấu giếm cái gì.
Cô thong thả ung dung ngồi trên ghế ở đối diện, đặt đôi tay lên bàn, cằm dựa vào nơi mu bàn tay chồng lên nhau, cũng không nói gì cả, mắt cứ đăm đăm nhìn vào Kỳ Dụ Văn như vậy, suy xét rằng nên phụ trách việc làm người ta mất kinh này như thế nào.
Da đầu Kỳ Dụ Văn tê rần, với định kiến từ ấn tượng ban đầu thì cảm thấy Vu Cửu là đang cười nhạo cô ấy làm nhục cô ấy.
Hay cho cậu đồ mặt trắng mày trơn Qua Kim Vũ, lúc này mới bao lâu mà quay đầu liền bán đứng cô ấy rồi.
"Tôi có lời muốn hỏi cô."
"Hửm? Cô nói đi......"
"Vì sao không nói tôi biết cô đã làm phẫu thuật ung thư dạ dày? Thiên Song hại cô, vì sao cũng không nói với tôi?"
Vu Cửu thẳng eo lên, mày khẽ nhếch.
Không muốn nói với Kỳ Dụ Văn chỉ là sợ rằng cô còn chưa bắt đầu báo thù, thì cái người Lâm Thiên Song kia trước đó chẳng còn.
Cô khuynh thân thể về trước, ngón tay gõ gõ mặt bàn gỗ: "Thế này không phải là tôi muốn xả giận cá nhân trước sao? Huống chi cô ta có chị Thiên Nguyên xử lý, không thiếu mỗi mình cô đâu."
Kỳ Dụ Văn vội vã túm lấy tay phải của Vu Cửu: "Không thiếu mỗi mình tôi? Ung thư là việc nhỏ sao? Cô đã nằm bệnh viện hơn một tuần, tôi lại hoàn toàn không biết gì cả, cô bảo tôi nghĩ thế nào?"
Vu Cửu hơi nuốt nước miếng, định rút tay ra khỏi lòng bàn tay của Kỳ Dụ Văn, nhưng sức lực của cô căn bản không phải cùng một thứ hạng với Kỳ Dụ Văn.
Cô hơi mím môi, đột nhiên cúi đầu xuống cắn vào tay Kỳ Dụ Văn.
Kỳ Dụ Văn đau đến nhíu mày lại, nhưng lại vẫn không buông lỏng tay.
Vu Cửu chỉ có thể lúng túng nhả ra, rồi tiện thể rút một tờ khăn giấy lau đi nước miếng bên trên.
"Cô làm gì vậy? Bị tôi cắn rồi cũng không biết buông tay sao?"
Vu Cửu chống một tay khác vào nơi mặt mình, vô cùng bất đắc dĩ.
Không biết qua hết bao lâu, bên tai nghe được một câu nói mềm mỏng nhẹ nhàng: "Vu Cửu, điều tôi muốn là sống nghiêm túc với cô."
"......"
Vu Cửu vùi nửa khuôn mặt vào cánh tay mình, cô không chịu nổi vẻ mặt cùng thái độ thế này của Kỳ Dụ Văn, quá nghiêm túc rồi.
Trong mối quan hệ này cô vẫn luôn đang không bị ràng buộc, cô rất sợ hãi với cư xử nghiêm túc như vậy của Kỳ Dụ Văn, phảng phất như muốn đẩy cô bước vào một lãnh địa khác mà cô không dám dò biết, linh hồn bay nhảy quá lâu cũng phải bị lôi tuột xuống đất.
Bộ dáng không chút động lòng của Vu Cửu lại lần nữa làm Kỳ Dụ Văn cảm thấy bi ai, luôn cảm thấy dù cho mình làm thế nào cũng không cách nào tóm được lấy Vu Cửu.
Nhớ khi trước từng nói, cô ấy muốn mài nhẵn góc cạnh của Vu Cửu, nhưng hôm nay, người bị mài nhẵn góc cạnh lại là cô ấy.
"Vu Cửu."
Một tiếng kêu mong đợi lại bất lực đã gọi Vu Cửu thoáng tỉnh hồn, dường như đang thúc giục cô đáp lại.
Vu Cửu không khỏi buột miệng thốt ra một câu: "Đừng ——"
Kỳ Dụ Văn hơi thất thần một chút, tay nắm lấy Vu Cửu không khỏi giữ chặt: "Cái gì?"
Đừng cái gì?
Vu Cửu hơi liếm môi dưới, ánh mắt trốn tránh, đầu càng vùi giữa nơi cánh tay mình thêm: "Cái đó, tôi......"
Bầu không khí như vậy làm Vu Cửu cảm thấy ngạt thở, định đổi chủ đề thì lại không biết nói mấy gì.
Lúc đang buồn rầu, bỗng nhiên cô nhớ tới vụ việc, bèn ngẩng đầu lên hỏi: "Đúng rồi, có phải cô từng nói với người bạn bác sĩ của cô về chuyện tôi và cô từng lên giường hay không?"
"???"
Kỳ Dụ Văn không thể hiểu nổi sao lại tự dưng nói tới chỗ này như thế, cũng không rõ vì sao Vu Cửu lại có thể dùng lời trắng trợn thẳng thừng mà nói ra huỵch toẹt rõ ràng loại chuyện này như vậy.
Đây thật sự là một cô bé 18 tuổi sao? So với cô gái 26 tuổi như cô ấy đây còn muốn cởi mở hơn.
"Lần trước khi đi khám từng đề cập một lần, sao vậy?"
"Về sau cô đừng nói về cái này với người khác."
"Tuy rằng tôi cũng không muốn nói, nhưng vì sao chứ? Cô để ý như vậy sao?"
Vu Cửu dời tầm mắt đi với vẻ khó ở, cô cũng không biết nên diễn đạt như thế nào, chỉ có thể chơi xấu mà nói: "Chả vì sao, không vì cái gì cả, cô đừng nói là được."
"Cô ghét bỏ tôi?"
Vu Cửu lại hít một hơi, vừa nhấc mắt liền thu vào trong mắt biểu cảm tổn thương của Kỳ Dụ Văn, sợ rằng mình lại chọc giận đến cô ấy: "Không phải, tôi không có."
Kỳ Dụ Văn ép hỏi với vẻ không đạt được thì không bỏ qua: "Thế thì vì cái gì? Cô chính là ghét bỏ tôi, cô không chỉ coi tôi là người ngoài, còn ghét bỏ tôi?"
"Tôi không có ghét bỏ cô! Tôi có điều gì tiện ghét bỏ cô? Được rồi, cái đề tài này cứ dừng ở đây, tôi không muốn nói nữa."
Kỳ Dụ Văn cũng lại không nhắc tới nữa, nghĩ rằng đợi lát thì đi hỏi Qua Kim Vũ một chút.
Vu Cửu im lìm hết một lát, tay trái chơi đùa với cây bút máy trên bàn, hỏi kiểu như vô ý: "Cô còn giận sao?"
"Còn."
"......"
Thật là đủ lời ít ý nhiều.
Vu Cửu dùng phần đuôi bút máy chọc chọc mu bàn tay Kỳ Dụ Văn, bất giác không muốn cô ấy hiểu lầm mình, cũng không muốn cô ấy tức giận.
Cô còn nhớ gần đây Kỳ Dụ Văn phải gìn giữ cảm xúc ổn định, bỗng nhiên mất kinh chắc chắn khỏi không nổi.
"Ung thư dạ dày của tôi khỏi hoàn toàn rồi, ung thư dạ dày giai đoạn đầu vô tới chỗ người bạn bác sĩ ấy của cô không tính là cái gì, cô đừng quá lo lắng.
Tôi cũng không phải là cố ý không muốn nói với cô đâu, chỉ là tôi muốn tự mình báo thù riêng, tôi sợ cô biết được thì trực tiếp hớt tay trên."
Lời giải thích ôn hòa của Vu Cửu đã cho Kỳ Dụ Văn vốn tự tin mặc sức nhanh chóng nở rộ, trong giọng nói mang theo sự tủi thân và khổ sở mà chính cô ấy không có nhận ra được: "Tôi chỉ là muốn để cô ỷ lại vào tôi nhiều một chút, cái này khó lắm sao? Sẽ phiền toái đến cô sao? Vu Cửu, tôi chưa bao giờ muốn dùng đạo đức ép buộc cô, tôi chưa bao giờ mong muốn cô báo đáp, yêu cầu duy nhất của tôi đối với cô chính là để lại một vị trí ở bên cạnh cô cho tôi."
Vu Cửu cứ mãi nhìn cô ấy chăm chú, mắt thấy cái người Kỳ Dụ Văn sếp tổng bá đạo tiến hóa thành công chúa nhỏ nũng nịu này lại có dấu hiệu muốn khóc rồi, bèn nhanh chóng vươn ngón út ra thoáng khều móc.
Kỳ Dụ Văn hơi ngẩn người, chẳng hiểu này là ý gì.
Vu Cửu đứng dậy đến từ trên ghế, vớt tay Kỳ Dụ Văn lên, ngoắc lấy ngón út cô ấy lắc lắc, tiếp theo lại buông ra, nói: "Tôi phải đi rồi."
Kỳ Dụ Văn thoáng nở nụ cười, cô ấy đã hiểu.
Chân trước Vu Cửu vừa đi, thì Qua Kim Vũ mặt trắng mày trơn kia liền đã gọi điện video tới cho Kỳ Dụ Văn.
Kỳ Dụ Văn còn chưa kịp chất vấn vì sao cô ấy không nói với mình chuyện Vu Cửu ung thư, liền nghe cô ấy nói: "Hình tượng của cậu ở trước mặt Vu Cửu rốt cuộc là gì vậy? Vì sao cô ấy nói cậu là T cứng như sắt thép?"
Kỳ Dụ Văn lặng im hết một chớp mắt, tầm mắt thoáng lướt qua trên mặt bàn một chút: "T cứng như sắt thép là ý gì?"
Qua Kim Vũ cũng sững sờ rồi, sao cái người Kỳ Dụ Văn này cũng không hiểu cái gì hết: "Chính là cái người không cho phép chạm vào khi ở trên giường ấy."
Vấn đề trên giường thình lình nổi lên dẫn đến Kỳ Dụ Văn có tí không quen: "Tớ cùng Vu Cửu sao?"
"Vậy bằng không thì? Cho nên nói vì sao cậu là T cứng như sắt thép, cậu đúng là vậy sao?"
Qua Kim Vũ thoáng suy tư một chút.
Thật sự còn có khả năng Kỳ Dụ Văn là T cứng như sắt thép, nếu không phải lần trước đã bị bỏ thuốc, thì chắc chắn người này sẽ không cam tâm tình nguyện bị Vu Cửu đè.
Kỳ Dụ Văn thấy ánh mắt nhìn mình càng lúc càng tin chắc kia của Qua Kim Vũ, không biết nên suy nghĩ thế nào: "Vu Cửu nói tớ là T cứng như sắt thép?"
Sao Vu Cửu không biết xấu hổ mà nói lời kiểu đó? Chính cô ở bên ngoài làm chuyện đồi trụy làm S, thế mà còn có ý nói cô ấy là T cứng như sắt thép, tối ngày đó rốt cuộc là ai đã công ai?
"Đúng vậy, cô ấy nói là T cứng như sắt thép, cho nên cậu thật là vậy sao?"
"Tớ chả nghĩ nhiều như vậy."
Kỳ Dụ Văn còn nhớ vừa rồi Vu Cửu dặn dò cô ấy đừng đàm luận chuyện trên giường quá nhiều với người khác, bèn tính chấm dứt cái đề tài này, nhưng không nghĩ tới Qua Kim Vũ với vẻ không nghe theo thì không buông tha mà còn đang lải nhải: "Dụ Văn, làm T cứng như sắt thép cái gì chớ? Sắc dục với cô ấy á!"
"......"
Qua Kim Vũ móc ra một cây quạt không biết từ đâu, chỉ vào Kỳ Dụ Văn như đối diện với ống kính: "Cậu phải lặng lẽ đổi thành 0 (thụ) như người mẹ, khiến mọi người bất ngờ, hâm mộ.
Người chị lớn trầm tĩnh chín chắn, tổng tài - thụ là được ưa chuộng nhất đấy, không tin thì cậu......"
Kỳ Dụ Văn đã ngắt đứt cuộc gọi video này.
"Có bệnh."
Cái người liệt não Qua Kim Vũ kia, suốt ngày suy nghĩ mấy cái linh tinh vớ vẩn gì.
Qua một lát sau, Kỳ Dụ Văn mới nhớ tới việc chính của mình, bèn gọi điện thoại một lần nữa, mở miệng thì mắng một trận: "Qua Kim Vũ, cậu giải thích một chút......"
Chạng vạng.
Leng keng ——
Vu Cửu mở cửa ra, liền thấy Kỳ Dụ Văn đứng ở cửa với vẻ ngoài lạnh trong nóng: "Đêm nay đi chỗ đó của tôi ngủ chứ?"
"Kỳ hạn hai tuần không phải còn chưa qua sao?"
Kỳ Dụ Văn hơi gật đầu, chẳng phủ nhận: "Là chưa qua, cho nên đi chỗ của tôi làm khách, ngủ lại chứ?"
"Ha ha ha không được."
Vu Cửu lấy di động ra nhấn mở lịch, "Còn ba ngày nữa, cô đừng nóng vội."
Kỳ Dụ Văn bất động hết chốc lát, tiếp theo lấy ra một cái bình giữ nhiệt từ sau lưng: "Đồ bổ dạ dày, tạm biệt."
Sau đó xoay người liền đi, hết sức quyết đoán.
"......"
Cái mũi Vu Cửu nhăn lên, cầm theo cái bình giữ nhiệt kia trên tay: "Người này tới làm gì đây?"
Không bao lâu, lại một người khách không mời mà đến lại tới, Vu Cửu nhìn thấy là Lâm Thiên Nguyên bèn đã mở cửa.
"Chị Thiên Nguyên, mời vào, tiểu Thập đang ngủ."
"Không sao."
Lâm Thiên Nguyên cười cười dịu dàng, thay dép lê vào rồi đi vào: "Thân thể vẫn khôi phục được tốt chứ?"
"Cũng không tệ, cứ như chưa từng mắc ung thư dạ dày vậy."
Vu Cửu linh tính hôm nay Lâm Thiên Nguyên tới là kèm theo việc, bèn đã pha một ly trà cho: "Đây."
Lâm Thiên Nguyên nhận lấy rồi uống một ngụm, đi thẳng vào vấn đề mà nói: "Bố chị dạo này rảnh rỗi rồi, còn muốn sắp xếp cho em và ông ấy gặp nhau chứ?"
Vu Cửu thoáng dừng một chút, màn tréo ngoe chị em à?
Đây là màn mà cô chờ mong đến tới nhất hồi trước, hiện giờ thì lại có một cảm giác kiểu bài xích.
Với hàm ý lừa gạt này, bàn tay cô ấn vào sofa, không phải là muốn dùng cách như vậy lừa gạt Kỳ Dụ Văn cho lắm.
Lâm Thiên Nguyên nhận ra được rằng Vu Cửu do dự, nói: "Em có biết sau khi Thiên Song đáp xuống ở nước M thì đã bị người cửa Kỳ Dụ Văn bắt cóc rồi chứ? Bây giờ con bé sống chết không rõ, nhưng chị suy đoán kết cục của con bé ấy nhất định không tốt."
Vu Cửu ngẩng đầu lên: "Cái gì?"
Lâm Thiên Nguyên sờ sờ đầu Vu Cửu, ngón cái nhẹ nhàng lượn quanh vùng xương chỗ lông mày của cô: "Nói với em một chút mà thôi."
Vu Cửu thoáng nghiêng đầu, nhìn ra ý Lâm Thiên Nguyên muốn biểu đạt, nói: "Chỉ là......!Lâm Thiên Song thế này không phải là đáng đời sao?"
"......"
—
Tác giả có lời muốn nói:
Vu Cửu: Tiêu diệt một người xấu, này có vấn đề gì sao?
Sếp Kỳ: Năng lực chia rẽ quan hệ của chị có mạnh như Đại Biên sao?
Lâm Thiên Nguyên: "......".